Trans: Vương Linh
Beta: Lam
Da đầu Ninh Tây Cố tê rần, hô hấp ngưng trệ, nhất thời không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau khi quay xong cảnh đầu của ngày thứ hai, Ninh Tây Cố đã tìm người đàm phán chuyện âm thầm thu mua lại rồi, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi.
Gần đây cậu cảm thấy có lúc IQ của mình bị tụt dốc, nhất là khi ở cùng với Nhạc Quỳnh Quỳnh, trong đầu chỉ có chơi đùa. Bây giờ ngẫm lại, đáng lẽ cậu phải đoán được mọi chuyện sẽ diễn biến thành như bây giờ mới đúng…
Suy nghĩ trong đầu cậu nhảy tần số nhanh chóng: Thực ra thì mua hết số quần áo Nhạc Quỳnh Quỳnh đặt làm thêm cũng chẳng sao cả, có tốn bao nhiêu tiền đâu. Nhưng mà nếu muốn âm thầm mua hết thì cũng có chút khó khăn, hay là mua một đoạn quảng cáo cho công ty cô ấy?
“Alo alo? Alo alo? Sao không nói gì nữa? Tín hiệu bên ký túc xá của cậu kém vậy à?” Câu hỏi của Nhạc Quỳnh Quỳnh đã kéo suy nghĩ đang bay bổng của Ninh Tây Cố trở về.
Ninh Tây Cố chỉ đành miễn cưỡng vượt qua cục diện khó khăn trước mắt trước, cậu nói dối rằng: “Những lời tôi mới nói chị không nghe thấy sao? … Hình như tín hiệu không tốt lắm, chập chà chập chờn. Nhưng mà chị à, theo em thấy thì chị nên chờ đến lúc bọn họ quyết định thời gian phát sóng rồi hẵng đặt thêm.”
Nhất thời Nhạc Quỳnh Quỳnh bị ý nghĩ này của cậu lung lay: “Cậu nói cũng có lý, để hôm nào tôi hỏi coi bọn họ tính bao giờ phát sóng đoạn video này.”
Ninh Tây Cố cẩn thận từng li từng tí, còn hơn cả khi cầm đồ sứ dễ bể trên tay, dùng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại nhất khuyên cô: “Đúng vậy, khoản tiền lớn như thế vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.”
“Còn cần cậu dạy tôi hả?” Nhạc Quỳnh Quỳnh tựa như đang cười nhạo cậu múa rìu qua mắt thợ, rầm rì lầm bầm, tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Cậu cho rằng sao tôi có thể từ hai bàn tay trắng làm nên cơ ngơi ngàn vạn như bây giờ?”
“Được rồi, không nói nữa, tôi phải ngủ để bảo dưỡng nhan sắc đây.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúp điện thoại.
Cô có cảm giác gần đây Ninh Tây Cố rất giống một người nào đó, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra là ai. Đàn ông mà, hình như cho dù có bao nhiêu tuổi thì vẫn sẽ có chút tự cho mình là đúng.
Sau khi nằm xuống, cô bỗng nhớ ra.
Hình như hơi giống Giang Diệp Sơn thì phải. Một chút ngạo mạn xuất hiện trên người Ninh Tây Cố dạo gần đây khiến cô liên tưởng đến Giang tổng.
Sau buổi đấu giá lần trước, cô đã kéo Giang Diệp Sơn và Đồng Tuyết Dao vào danh sách đen rồi.
Bỗng dưng cô lại nghĩ, bây giờ Ninh Tây Cố vẫn còn khá nhẹ nhàng và điềm tĩnh. Nhưng sau này khi cậu trưởng thành hơn, bước chân vào xã hội, bắt đầu đi làm. Cậu vừa ưu tú vừa giỏi giang, nhất định có thể từng bước đi lên! Sau này có khi sẽ trở thành Ninh tổng gì gì đó. Mười mấy năm sau, Ninh Tây Cố cũng sẽ trở nên giống Giang Diệp Sơn sao?
Đàn ông sau khi trưởng thành thì hình như đều có dáng dấp không khác nhau là mấy.
Vừa nghĩ tới việc Ninh Tây Cố cũng sẽ trở nên béo ú thì Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi rùng mình.
Cô phải khống chế sự liên tưởng đáng sợ của mình.
Không nghĩ nữa, ngủ đi ngủ đi, trước khi ngủ còn nghĩ đến mấy cái này làm gì chứ? Để dễ gặp ác mộng à?
Nhưng ngày nghĩ gì đêm về mơ cái đó, cô vẫn không tự chủ được mà nhớ về những việc khi mới quen Giang Diệp Sơn.
Thực ra ban đầu cô không muốn làm hotgirl mạng. Hồi cô học lớp mười hai, hình của cô được phát tán lên mạng, nhưng lúc đó cô vẫn rất chú tâm vào việc học tập, cũng không biết nên làm thế nào để kinh doanh. Hồi đó công việc của một hotgirl mạng cũng chỉ mới ở giai đoạn sơ khai, không có công ty chuyên môn, cũng không có ai liên lạc với cô.
Cho nên lúc đó khi ở trường cô chỉ bị người khác bàn tán nhiều hơn, thậm chí là có học sinh trường khác đến nhìn cô mà thôi.
Chỉ có điều bố cô lại đến đón cô tan học mỗi ngày, quản rất nghiêm nên chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô làm gia sư cho mấy bé nhỏ, tiền kiếm được đều cất để giành. Sau khi lên đại học, lúc học quân sự đầu năm có đến mấy bạn nam muốn theo đuổi cô, ngay cả huấn luyện viên cũng có ý muốn cưa cẩm cô, khiến cô cảm thấy phiền nhiễu vô cùng.
Cô không đồng ý bất cứ ai cả, cô không có hứng thú quen bạn trai nhưng lại rất có hứng thú với tiền, thế nhưng cô không biết nên làm thế nào để kiếm tiền cả.
Từ nhỏ Nhạc Quỳnh Quỳnh đã biết bản thân mình không thông minh.
Trong khi người khác lên đại học đều là để bản thân được bay cao hơn, còn cô lại bắt đầu lo sợ tốt nghiệp xong sẽ không tìm được việc. Mỗi lần nghe thấy người khác bảo cô ngốc nhưng xinh đẹp, chi bằng sau khi tốt nghiệp tìm một người tốt, gả cho anh ta hưởng phúc thì cô lại tức giận. Cô cảm thấy bản thân bị xem thường.
Vậy nên cô nghĩ, cô phải cố gắng đi làm.
Lúc gặp Giang Diệp Sơn, cô đang làm việc part time trong một tiệm giặt ủi.
Giang Diệp Sơn tiện đường ghé qua lấy đồ của anh ta thì nhìn thấy cô nữ sinh Nhạc Mỹ Lệ để mặt mộc, tóc thắt bím hai bên đứng phía sau quầy ngẩng đầu hứng ánh mắt trời, vừa nhìn đã trầm mê.
Bề ngoài Giang Diệp Sơn trông cũng không già, lúc đó cô không nghĩ anh ta lại lớn hơn mình đến 12 tuổi, là một người đàn ông ba mươi. Cô còn tưởng rằng anh ta mới chỉ 25, 26 mà thôi.
Lúc đó đối với một cô gái mới thành niên như cô mà nói, Giang Diệp Sơn rất có mị lực. So với các bạn nam cùng lứa khác, anh ta thành thục ưu nhã hơn nhiều, có kinh nghiệm phong phú lại có thực lực kinh tế, là thế giới mới cô chưa từng thấy qua.
Cô bé non nớt Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng thích xem mấy bộ phim thần tượng Hàn Quốc có hình tượng nam chính là một ông chú nổi đình nổi đám thời đó, cô cảm thấy rất lãng mạn. Lúc tình tiết như trong phim xuất hiện trong cuộc đời cô, cô còn cảm thấy bản thân may mắn biết bao.
Giang Diệp Sơn đưa cô tiếp xúc với những thứ kiến thức mà trước đây cô không thể nào với tới, nghe nhạc hội, xem triển lãm nghệ thuật, tham gia buổi đấu giá, khoác lên người những bộ trang phục lộng lẫy, dẫn cô đi dự tiệc.
Cô được mở rộng tầm mắt, sau khi được gặp một hotgirl dựa vào mạng internet để làm giàu thì ý nghĩ làm giàu cũng nhen nhóm trong lòng cô, cô bắt đầu dùng tài khoản mạng và hình tượng của mình để kinh doanh. Cũng chính Giang Diệp Sơn là người ủng hộ cô đi theo con đường “Hotgirl mạng” này.
Cho dù bây giờ cô không còn thích Giang Diệp Sơn nữa, nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng, người đàn ông đó đã dắt cô vào con đường này.
Thực ra vào năm cô mười tám tuổi, không phải cô chưa từng nghĩ đến việc gả cho Giang Diệp Sơ. Nói là muốn gả cho anh ta thì chi bằng nói là cô muốn làm một phu nhân giàu có không cần lo cơm áo gạo tiền. Người mà ai cũng thích tiền, chỉ cần nằm không cũng có tiền rót vào tài khoản ngân hàng, đương nhiên là cô cũng muốn được như thế.
Thế nhưng Giang Diệp Sơn lại quá vội vã muốn đẩy ngã cô, ngược lại khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cô không thể nào tiếp thu được việc này.
Sau đó cô bắt đầu tự mình kiếm tiền. Vả lại sau khi kiếm được nhiều tiền, cô cũng không còn ý nghĩ ngu xuẩn như trước kia nữa.
Cô nghĩ, đàn ông chắc hẳn đều thích giai đoạn khi một cô bé con học cách trưởng thành, cô bé đó vì muốn xứng đôi với anh ta mà nỗ lực trưởng thành. Nhưng đợi đến khi cô bé đó thực sự lột xác, thành thục hơn trước kia rất nhiều thì anh ta lại bắt đầu tỏ vẻ ghét bỏ cô bé đó dung tục tầm thường, và rồi vứt bỏ cô bé đó như vứt một đôi giày rách.
Trước đây Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ như thế, cô còn rất coi thường bản tính tệ hại này của mấy tên đàn ông.
Nhưng gần đây cô lại phát hiện, cô thay đổi rồi.
Hình như cô cũng thích hưởng thụ quá trình nuôi dưỡng một cậu bé đến khi trở thành một người đàn ông thực thụ, giống như những gì cô làm với Ninh Tây Cố ở hiện tại vậy.
Mặc dù bây giờ cô còn thích Ninh Tây Cố, nhưng nếu Ninh Tây Cố cũng thay đổi thành loại đàn ông khiến người khác chán ghét thì chắc hẳn là cô cũng sẽ không do dự mà vứt bỏ cậu ấy đấy nhỉ? Thôi cứ hưởng thụ quá trình trước rồi tính sau vậy.
Sáng hôm sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh thức dậy, cô phát hiện mình ngủ quá giờ, toàn thân bủn rủn, đầu đau như búa bổ, cổ họng khát khô.
Cô dùng chút ý chí cuối cùng để ngồi dậy, khoác áo ngủ lên người rồi bước ra phòng khách, lấy nhiệt kế trong hòm thuốc được cất trong ngăn kéo tủ ra.
Đo thử, 38 độ 6.
Haizz, sốt rồi.
Thực kỳ quái, cô mặc quần áo mỏng manh chụp hình chẳng sao, tuần trước nữa rơi vào nước cũng chẳng sao. Thế mà hôm qua cô mới uống vài chén rượu, chịu chút gió ngày hôm sau tỉnh dậy đã bị sốt rồi sao?
Không lẽ nào là bị cảm? Hoặc là loại bệnh nào đó nghiêm trọng hơn? Khi cơ thể bị nóng cũng sẽ phát sốt.
Chỗ tốt của việc làm sếp, đó là khi bị bệnh có thể xin nghỉ cho chính mình.
Trước tiên Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi điện thông báo cho người trong công ty là mình bị sốt, tuy đầu vẫn còn đau nhưng cô bàn giao công việc cho các nhân viên có liên quan một cách rất rành mạch rõ ràng. Công ty của cô là một công ty có thể tự mình vận hành, thế nên cô không cần lo sự vắng mặt của mình sẽ khiến công ty nhốn nháo cả lên.
Sau đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp gọi cho Ninh Tây Cố. Ninh Tây Cố không bắt máy mà chỉ nhắn lại cho cô là: [Chị à, em đang đi học, đợi chút nữa em gọi lại cho chị nhé.]
Tin nhắn này vốn không có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở chỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh đang bệnh, tính tình vô lý được nhân lên gấp bội, thế là cô cảm thấy tủi thân.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa có chút tức giận lại vừa muốn khóc, nhắn lại ngắn gọn súc tích: [Tôi bị bệnh.]
Lúc đó đầu óc cô rất không tỉnh táo, trong lòng cô nghĩ. Nếu như Ninh Tây Cố dám nhắn lại với cô là cô nên uống nhiều nước nóng hay tranh thủ ngủ đi gì đó, mấy lời qua loa đại khái như vậy thì cô nhất định sẽ lập tức đá bay thằng nhóc này luôn!
Mấy chàng trai trẻ tuổi tuy là còn tươi mới đơn thuần, nhưng điểm thiếu sót lớn nhất cũng là vì còn quá trẻ, chưa hiểu sự đời nóng lạnh, khiến người khác không có cảm giác an toàn.
Tựa như cảm giác mà Ninh Tây Cố đem lại cho cô.
Ninh Tây Cố hỏi: [Bây giờ chị đang ở đâu? Em qua tìm chị.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh uể oải nói: [Ở nhà.]
Cô hài lòng, tâm trạng hòa hoãn trở lại trong nháy mắt.
Cô lạnh lùng nghĩ, coi như cún con cậu tránh được một kiếp.
Hai mươi phút sau, Ninh Tây Cố đã tới nơi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị xong xuôi để đi đến bệnh viện từ sớm. Cô quấn bản thân kín kẽ không chỗ hở, trên người là một chiếc áo lông dày màu trắng, còn đội một cái mũ len bằng lông mềm mại trên đầu, nhìn sơ qua trông tựa như một con gấu trắng nhỏ. Cô phối một cái túi đeo chéo có không gian chứa đồ khá lớn bên hông, bên trong đựng thẻ bảo hiểm y tế và nhiều thứ đồ linh tinh khác của cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhét chìa khóa xe vào tay Ninh Tây Cố, mặt cô đỏ lựng nhưng vẫn cố làm giá trước mặt Ninh Tây Cố. Cô nói: “Tôi sốt rồi, mau đưa tôi tới bệnh viện đi.”
Nói xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn móc ra hai cái khẩu trang, cô đưa một cái cho Ninh Tây Cố: “Này, cho cậu.”
Lúc lên xe, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới hỏi: “Vừa đúng lúc cậu tan học à?”
Ninh Tây Cố lắc đầu: “Không phải, em nói dối là đi vệ sinh sau đó chuồn luôn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hâm mộ nói: “Làm học sinh giỏi sướng thật đấy, cúp một hai tiết cũng chẳng lo lắng gì.”
Hồi trước lúc cô bị bệnh, Cừu Tuấn còn phải làm việc, không thể nào bỏ việc chạy tới bên cô. Thế nên cô chỉ có thể tự mình đến bệnh viện.
Ninh Tây Cố lo trước lo sau, giúp cô xếp hàng đăng ký sau đó ngồi đợi tới lượt.
Người khám bệnh ở bệnh viện vào buổi sáng khá đông, cho dù cô có đăng ký khoa cấp cứu thì cũng phải đợi một lúc mới tới lượt.
Ghế ngồi chờ ngoài phòng bệnh đã hết chỗ trống, Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng một hồi thì cảm thấy vô cùng khó chịu. Ninh Tây Cố hỏi: “Đứng mệt rồi à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mạnh miệng nói: “Tôi không có bệnh đến mức đó đâu.”
Ninh Tây Cố quay đầu nhìn cô, không nói gì.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cậu nhìn đến mất tự nhiên: “Sao?”
Ninh Tây Cố muốn nói lại thôi: “… Không có gì, đợi khám bệnh xong rồi hẵng nói vậy.”
Rất nhanh sau đó đã tới lượt cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sốt rất cao, nhiệt kế đã vượt 39 độ C rồi. Bác sĩ chẩn đoán cô mắc phải bệnh cúm chủng mới của năm nay.
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh là một người cực kỳ sợ chết, cô miêu tả bản thân đau ở đâu, ở đâu không thoải mái, nhất quyết bắt bác sĩ phải làm kiểm tra toàn diện cho cô, cam đoan cô chỉ mắc bệnh cảm bình thường. Vì vậy hai người họ lanh quanh cả buổi chiều, làm đủ các loại xét nghiệm, nào là lấy máu, nào là chụp X-quang đủ kiểu. Một người đi chắc chắn sẽ rất mệt, cũng may là có người đi cùng, phần lớn thời gian Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ cần ngồi chờ kiểm tra là được rồi. Ninh Tây Cố thậm chí còn trải một cái đệm lên hàng ghế lạnh như băng của bệnh viện, để cô ngồi thoải mái hơn.
Kiểm tra cả một hồi, không có bệnh gì khác.
Chỉ là bị cảm thông thường, bác sĩ kê đơn thuốc cho cô, để cô về nhà uống, nếu như qua hai ngày nữa mà chưa hạ sốt thì quay lại tiêm.
Ninh Tây Cố lại lái xe đưa cô về nhà.
Lúc còn trên đường đi, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã uống thuốc rồi, bây giờ thuốc phát huy tác dụng khiến cô có chút buồn ngủ. Nhưng cô vẫn ráng dùng ý chí chống đỡ đến khi về tới nhà, vừa về đến nhà cô đã ngồi bệt trên ghế sofa. Ninh Tây Cố dựa theo thói quen đi đun nước.
Giọng nói của Nhạc Quỳnh Quỳnh hòa lẫn vào tiếng nước sôi sùng sục: “Được rồi, cậu có thể về trường rồi đấy.”
Ninh Tây Cố vô cùng tự nhiên nói: “Em đã xin giáo viên hướng dẫn cho nghỉ hai ngày rồi, bây giờ em ở lại đây chăm sóc chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh kinh ngạc nhìn cậu.
Ninh Tây Cố lãnh đạm nói: “Học sinh rảnh rỗi như thế đấy, một hai ngày không đến lớp cũng chẳng sao cả.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “…”
Ninh Tây Cố rót một ly nước nóng, thêm chút nước lạnh vào hòa thành nước ấm rồi đưa ly nước cho Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không được tự nhiên nói: “Dù cậu có ở lại đây thì cũng chưa chắc tôi có thể khỏe lại ngay…”
“Không phải em là bạn trai của chị à? Chị thật sự không xem em như bạn trai của chị quá đấy.” Hình như đây là lần đầu tiên Ninh Tây Cố tức giận với cô: “Chỉ cần đi cùng chi tới bệnh viện, lấy chút đồ thì ai cũng làm được! Cần trợ lý là được rồi còn cần bạn trai làm gì chứ?”
“Chị ỷ lại vào em chút thì có sao đâu chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lầm bầm trước mặt cậu: “Cậu còn trẻ như vậy, ai biết cậu có tin được không cơ chứ?”
Ninh Tây Cố đặt tay lên cái trán nóng hổi của cô, chắc nịch nói: “Đáng tin.”