Bố mẹ Nhạc ở tại nhà con gái một đêm.
Ninh Tây Cố bị đuổi về trường rồi.
Bố của Nhạc Quỳnh Quỳnh ngủ tại phòng ngủ cho khách, mẹ cùng với cô ngủ trong phòng chính.
Hai mẹ con trò chuyện đêm khuya: “Sao lần này con phát triển nhanh vậy, mẹ còn nhớ lần đó tiểu Cừu theo đuổi con nửa năm con mới đồng ý. Tiểu Ninh năm ngoái tới nhà mình, hai đứa con vẫn chưa yêu đương gì cả, chớp mắt đã gắn bó keo sơn rồi.”
“Cũng không có gắn bó keo sơn như vậy đâu ạ, chủ yếu là cậu ta quá bám người thôi, con cảm thấy người nhỏ tuổi cũng chỉ như vậy, còn hận không thể bỏ luôn việc học, như chỉ muốn ở trong túi của con thôi vậy.”
“Phải không đó? Mẹ thấy tiểu Ninh rất khách sáo… Đúng rồi, cậu ta cũng đã đến nhà mình rồi, còn con? Con có biết tình hình nhà cậu ta không?”
“À, cậu ấy có nói qua với con một chút rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói tới đây, chợt nhận ra có gì đó không đúng. Tuy rằng Ninh Tây Cố có mơ hồ nhắc đến chuyện trong nhà cậu, nhưng trước giờ chưa từng nói cụ thể, rốt cuộc nhà cậu ta ở đâu, bố mẹ tên gì, bố làm nghề gì, Nhạc Quỳnh Quỳnh đều không rõ.
Nhưng lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy bản thân vẫn nên giấu cho Ninh Tây Cố, vì vậy cô liền im lặng, định để cho chuyện này cứ thế mơ hồ mà qua đi.
Mẹ Nhạc cũng không bận tâm lắm, bà biết con gái mình rất cẩu thả, liền nói: “Vẫn nên hỏi sớm một chút, gia đình cậu ta làm cái gì, có nghiêm chỉnh không. Còn cậu ta, tương lai muốn làm nghề gì, có kế hoạch gì chưa, đều phải hỏi hết đấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc nghếch hỏi: “Hỏi mấy cái này làm gì ạ? Con cũng chẳng cưới cậu ta, không cần hỏi sâu như vậy đâu.”
Mẹ nói: “Cái đó thì không chắc.”
Nghĩa là gì chứ? Ý muốn khuyên cô cưới Tây Ninh Cố sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh “Hả?” một tiếng.
Mẹ nói: “Không phải mẹ có ý muốn khuyên con, chỉ là, mẹ cảm thấy tiểu Ninh cũng không phải không thể làm ứng cử viên.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh khó chịu nói: “Con chưa từng cho cậu ta vào danh sách, cậu ta mới có mấy tuổi, đợi cậu ta đủ tuổi thì con cũng 27 rồi.”
Tuy là cô không gấp gáp chuyện trước mấy tuổi thì lấy chồng, nhưng cô cũng không có kiên nhẫn tiêu tốn thanh xuân của mình để đợi một cậu con trai trưởng thành.
Nhưng sao gần đây lại có nhiều người cảm thấy Ninh Tây Cố rất tốt vậy?
Tâm trạng Nhạc Quỳnh Quỳnh bối rối, không muốn nói nữa: “Mẹ, không nói nữa, cũng muộn rồi, ngủ thôi.”
Không biết có phải là do nói về Ninh Tây Cố quá nhiều hay không, mà cô vừa nhắm mắt đã nghĩ tới Ninh Tây Cố, gần đây lại bị Ninh Tây Cố ôm ngủ thành quen rồi.
Đột nhiên cảm thấy có chút trống vắng.
Rốt cuộc Ninh Tây Cố tốt chỗ nào chứ? Cảm giác như tất cả mọi người đều nói giúp cậu ta vậy. Nhạc Quỳnh Quỳnh thầm nghĩ trong lòng, đếm lại tất cả những điểm tốt của Ninh Tây Cố.
Đầu tiên, là vẻ ngoài đẹp trai, thân hình lại đẹp, sở hữu gen rất tốt, nếu sinh con ra nhất định sẽ là một đứa bé xinh xắn.
Tiếp theo, Ninh Tây Cố rất đàn ông, rất tôn trọng phái nữ, thường ngày thảo luận về các vấn đề thời sự và tin tức đều hợp với tam quan của cô. Bọn họ có thể nói không ngừng về nó.
Ngoài ra, cậu còn luôn bao dung sự tùy hứng của cô, luôn đứng về phía cô cho dù có chuyện gì xảy ra, khi cô bảo Ninh Tây Cố làm bất cứ việc gì, cậu đều không có nửa lời phàn nàn.
Ngoài nhỏ tuổi, chưa có công việc và không có tiền ra, thật sự thì cậu có thể tính là một ứng cử viên không tồi.
Nhưng điểm yếu này của cậu lại quá chí mạng rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thở dài, không biết ngủ từ lúc nào.
Ngày hôm sau, cô tiễn bố mẹ về nhà.
Mẹ nói: “Trước kia mỗi lần tới đây đều là mẹ giúp con dọn dẹp nhà cửa, hôm nay không làm thì có chút không quen.”
Bà nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy một con gấu bông trên tủ TV bị lật ngược, bà nhặt nó lên và nói: “Sao con lại để đồ chơi ở đây?”
“Ấy!” Nhạc Quỳnh Quỳnh hét một tiếng về phía mẹ cô, lấy đồ chơi lại, nói: “Đây là con cố tình để đấy, không phải đồ chơi, cái này dùng để giấu camera đó.”
Mẹ cô tò mò xem xét con gấu bông: “Cao cấp vậy hả? Mẹ thấy nhà người ta đều là trực tiếp gắn camera thôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Trực tiếp gắn một cái camera thì quá lộ liễu rồi, ăn trộm, người xấu nhìn qua một cái là phát hiện ngay, chả có tác dụng gì. Con đặc biệt làm mấy chỗ che khuất một chút, người khác có vào nhà cũng không thể phát hiện. Cái này là đặt ở đối diện sofa phòng khách…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói xong, bản thân cũng đơ ra rồi.
Cô nghĩ tới một việc vô cùng đáng sợ.
Đối diện với sofa?
Nhạc Quỳnh Quỳnh thở mạnh. Vậy cô cùng Ninh Tây Cố làm những việc không thể miêu tả kia ở trên sofa, há chẳng phải đều bị quay lại cả rồi sao? Đột nhiên, cả người Nhạc Quỳnh Quỳnh không tự nhiên mà đứng dậy, cô nghĩ phải nhanh đi xem video tự động lưu có những gì.
Nhanh chóng xóa đi!! Nhanh mới được!!!
Đột nhiên thời gian dài ra một cách lạ thường.
Một giây trôi qua giống như một năm vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tiễn bố mẹ đến trạm dừng xe, nhìn thấy bọn họ lên xe rời đi rồi, cô nhanh chóng chạy như bay về nhà mở máy tính.
Cô không tin tưởng vào bộ nhớ đám mây, vì vậy cô chọn lưu vào thẻ SD cục bộ, thẻ này có thể lưu video trong ba tháng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc nhìn đại khái các video đã được quay lại, hơn hai nghìn giờ video, làm sao có thể xem hết được, cô bắt đầu xem từ ngày sinh nhật hôm đó, tiện tay nhấp vào một vài video.
Vừa nhìn đã thấy bé mèo con.
Đáng yêu quá, Nhạc Quỳnh Quỳnh vui vẻ bắt đầu xem. Cô nghĩ, vừa khéo video dạo gần đây chả có gì hay, có thể cắt một đoạn video của chú mèo con để lấp liếm thử, xem có gì thú vị không. Nhưng lượng video quá lớn, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, đơn giản chỉ cần giao hết video cho Ninh Tây Cố, để cậu lựa chọn, nhân lực tốt như vậy không dùng thì phí.
Còn về những video khiếm nhã, cô đã chọn và xóa tất cả, phần còn lại lưu vào thẻ SD.
[Nhạc thỏ con]: “Có nhiệm vụ giao cho cậu đây!”
[Ninh đẹp trai]: “Em đây. Nhiệm vụ gì vậy?”
[Nhạc thỏ con]: “À, chị có một vài video từ chiếc camera trong nhà, chị dùng để xem mèo và chống trộm, cậu xem có tư liệu liên quan tới mèo nào có thể dùng không, cắt ra, làm thành hai video nhé.”
[Ninh anh tuấn]: “Nhà chị gắn camera?”
[Nhạc thỏ con]: “Ở phòng khách, yên tâm đi, những video khiếm nhã chị đã xóa rồi, cậu cắt nội dung mèo ra là được rồi.”
Camera? Camera gì chứ?
Ninh Tây Cố nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đột nhiên bị hai chữ này làm cho đờ đẫn, bạn cùng phòng tan học cùng cậu, đi mãi đi mãi lại phát hiện cậu bị bỏ lại đằng sau thì quay lại tìm cậu và hỏi: “Cậu phát ngốc gì đấy?”
Rất nhanh, Ninh Tây Cố nhớ tới bản thân từng nói ra những lời không nên nói ở trong nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, vậy há chẳng phải cũng đều bị quay cả sao.
Từng sợi lông tơ của Ninh Tây Cố đều dựng cả lên, chỉ cảm thấy tay chân đều lạnh cả đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện rồi sao? Có lẽ là chưa phát hiện đâu nhỉ?
Giả dụ nếu phát hiện rồi mà vẫn còn có thể nói chuyện với mình bình tĩnh như vậy sao? Trái lại, cô ấy đã tức giận từ lâu rồi.
[Nhạc thỏ con]: “ Ngày mai cậu qua đây, chị sẽ đưa thẻ cho cậu.”
Ninh Tây Cố thực sự không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc từ dòng tin nhắn này, nhưng cảm thấy tâm trạng của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không quá tệ.
Bây giờ cậu rất lo lắng, sợ sẽ bị phát hiện. Với tính khí của Nhạc Quỳnh Quỳnh, không phải là sẽ vứt bỏ cậu ngay hay sao?
Ninh Tây Cố bình tĩnh lại, trả lời: “Bây giờ em qua ngay đây.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bảo cậu yên tâm lên lớp, nói bản thân cô phải đi làm rồi, buổi chiều hãy lên công ty lấy.
Cơm trưa Ninh Tây Cố cũng không ăn, trực tiếp chạy đến công ty Nhạc Quỳnh Quỳnh, đi tới văn phòng tổng giám đốc của cô ấy để lấy thẻ, lúc đó Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn đang họp.
Lần này Ninh Tây Cố hiếm khi không đợi cô, gửi tin nhắn cho cô, lấy đồ rồi vội vã rời đi.
Dường như Nhạc Quỳnh Quỳnh không quan tâm đến điều đó, Ninh Tây Cố cảm thấy mình đã trốn thoát, trong lòng thầm nghĩ, may mà Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô gái ngốc nghếch bất cẩn.
Trên đường về nhà, Ninh Tây Cố nhận được cuộc điện thoại của bố.
Ninh Tây Cố nhìn thấy người gọi tới là bố thì trong lòng còn sợ hãi, chỉ sợ bị quay lại. Cậu nghĩ, sau này cho dù là nói chuyện cùng bố, cậu cũng phải cẩn thận một chút, không thể nói những lời nói đùa kia nữa.
Hơn nữa, những lời kia vốn cũng không phải là lời thật lòng của cậu.
Trên đường về nhà cậu đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, giả dụ bị Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện ra thì nên quỳ xuống và xin lỗi như thế nào…
Hôm nay vậy mà bố không nhắc tới việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh với cậu, chỉ nói những việc ngày thường, sau đó mới nói trọng điểm: “Qua vài ngày nữa có một buổi dạ hội từ thiện, bố dự định đưa con đi cùng.”
Là thông báo, không phải dò hỏi.
Đây không phải chuyện lớn gì, Ninh Tây Cố nghĩ vậy nên đồng ý. Vốn dĩ bố đã nói trong hai năm này sẽ giới thiệu cậu với công chúng, để cho mọi người biết nhà họ Ninh có cậu là người thừa kế.
Chỉ cần bố không nhắc cậu chia tay với Nhạc Quỳnh Quỳnh, những thứ khác đều dễ nói.
Nhưng sợ cái gì thì gặp cái đó.
Bố đột nhiên đổi chủ đề, hỏi: “Cần dẫn theo bạn đồng hành nữ của con không?”
Ninh Tây Cố nghĩ, lúc này cậu tạm thời vẫn chưa muốn nói thật về gia thế của mình với Nhạc Quỳnh Quỳnh, nên cậu trả lời: “Không dẫn.”
Lại bổ sung thêm: “Bố, cô ấy không biết hoàn cảnh gia đình của con, vẫn nghĩ rằng con là sinh viên đại học bình thường thôi.”
Bố từ chối cho ý kiến, trả lời “Ờm” một tiếng, cũng không biết là tin hay không, nói: “Bố biết rồi.”
Ở bên kia, Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa họp xong.
Cô trở lại văn phòng của mình.
Thư ký nói Ninh Tây Cố vừa mới tới, Nhạc Quỳnh Quỳnh gật đầu ý nói bản thân biết rồi.
Thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, cô đang lướt điện thoại, đột nhiên nhận được một tin nhắn, đó là tài khoản chính thức của một công ty lớn mà cô chưa từng nghĩ sẽ với tới. Họ nói rất muốn hợp tác với cô, còn muốn mời cô đi tham gia buổi dạ hội từ thiện.
Vừa mừng vừa lo cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc này. Cô thật sự không thể tin được, cảm giác như đang nằm mơ vậy, cô xác định lại vài lần mới dám chắc đây không phải tin nhắn lừa đảo.
Trời ạ, cô có tư cách tham gia dạ hội từ thiện cùng với những minh tinh, người có vị thế kia sao? Với thân phận của cô thì có xứng đáng không?
… Nhưng không đi thì thật phí!