Lẽ nào người kia không phải Ninh Tây Cố?
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nhè nhẹ ló đầu ra nhìn người ta, thế nhưng nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu nào trông cũng là Ninh Tây Cố hết!
Bây giờ đầu óc Nhạc Quỳnh Quỳnh trống rỗng, cô thấy bản thân nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ về việc này, nhưng cpu trong đại não đơn giản của cô lại chết máy trước sự thật mà cô không thể hiểu được này.
Trong đầu cô bây giờ toàn là: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc này.
Không biết có phải Ninh Tây Cố cảm nhận được có người đang nhìn mình không mà quay đầu lại nhìn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sợ đến mức da gà da vịt thi nhau nổi lên, cô vèo một cái chui xuống trốn dưới gầm bàn. Cô nghĩ, Ninh Tây Cố chắc chắn không thấy được cô, mỗi bàn đều được bày biện một lẵng hoa ngay chính giữa, từ vị trí Ninh Tây Cố nhìn sang, tầm nhìn sẽ bị bó hoa đó che mất một phần.
Cô làm bộ như không cẩn thận làm rơi đồ, lúc cảm thấy ổn rồi mới dám từ từ thẳng người dậy, liếc trộm thấy phần sau gáy của Ninh Tây Cố đối diện với mình cô mới dám đứng hẳn dậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Ninh Tây Cố, từ vị trí của cô nhìn sang chỉ thấy được gò má của ông ấy, quá giống, nhất là cái mũi vừa cao vừa thẳng. Không cần hỏi gì thêm nữa, vừa nhìn đã biết là hai bố con rồi.
Đặc biệt là trên hai người họ đều có khí chất thanh cao thấp thoáng, giống như là cả đối phương cũng không gần gũi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, Ninh Tây Cố nói là đi gặp ông ấy.
Đúng rồi, không phải là đi gặp bố cậu sao?
Còn nói bố cậu muốn đưa cậu đi gặp mặt các chú các bác. Nhìn xem cậu ấy nói chuyện với các chú lớn tuổi vui vẻ chưa kìa, mọi người đều xem cậu như con cháu trong nhà mà thân thiết thăm hỏi.
Cũng đúng, cậu không hề nói dối.
Tất cả đều đúng.
Chỉ là Ninh Tây Cố chưa bao giờ nói với cô, gia thế nhà cậu lại lớn mạnh đến nhường này, cô còn tưởng rằng cậu chỉ là một tiểu phú nhị đại mà thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Ảnh đại diện của Ninh Tây Cố là loại nhân vật hoạt hình đáng yêu cho các đôi yêu nhau dùng cặp với cô, id cũng được đặt theo kiểu hài hước là “Ninh anh tuấn”.
Trước đây cô rất thích, nhưng bây giờ nhìn lại cô luôn có cảm giác đó là minh chứng cho trình độ lừa gạt cao siêu của Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ đến những bộ phim tình yêu mà mình từng xem qua, cơ bản là giống nhau như đúc. Không phải đều là cậu chủ nhà giàu giả nghèo muốn thử lòng bạn gái, xác nhận thứ cô ấy yêu là chính mình chứ không phải tiền của mình mới bằng lòng nói cho nữ chính biết thân phận thực sự. Khúc cuối đôi khi còn phải thêm vào cảnh theo đuổi vợ miệt mài, nữ chính tức giận cảm thấy nhân cách của mình bị nghi ngờ, tức giận với nam chính, nhưng cuối cùng vẫn sẽ quay về với nhau, kết thúc viên mãn.
Nhưng đổi lại, nếu là nam nghèo giả trang thành giàu đều sẽ có kết cục không được yên lành ở cuối.
Tâm trạng của Nhạc Quỳnh Quỳnh bây giờ quá phức tạp, Ninh Tây Cố luôn giả nghèo trước mặt cô, còn sau lưng lại phô bày sự giàu sang của mình.
Thảo nào lúc mới quen đôi khi cô lại có cảm giác Ninh Tây Cố luôn nhìn đời từ một vị thế rất cao ngạo, thì ra người ta thật sự có vốn liếng để cao ngạo.
Lúc này, đèn trong thính phòng vụt tắt.
Đèn trên bục sáng lên, người MC bước lên sân khấu.
Với chỗ ngồi trong góc nho nhỏ này của Nhạc Quỳnh Quỳnh thì gần như sẽ không có ánh đèn chiếu tới, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm Ninh Tây Cố, vị trí của cậu quá tốt.
Cô thật sự không còn lời nào để hình dung cảm xúc hiện tại của mình nữa, chỉ có thể im lặng làm theo động tác của người ngồi kế bên, đưa tay lên vỗ sau đó hạ xuống rồi lại vỗ tay.
Tiết mục làm nóng sân khấu được bắt đầu.
Sau mỗi tiết mục biểu diễn sẽ tiến hành đấu giá một lần, màn trình diễn rất đặc sắc thế nhưng cô không còn tâm trí đâu mà coi nữa.
Cô thấy cô nên tìm người giúp đưa ra ý kiến, nhưng lại không có ai để mở lời được, cô nhất thời không thở nổi.
Cô từng nghe nói qua cái tên Ninh Ngữ Đức này, đó không phải là bậc trưởng bối nữa mà là bậc bậc trưởng trưởng bối rồi, là nhân vật lão làng trong số các nhân vật lão làng có khối tài sản lên đến gần nghìn tỷ.
Chờ đã, sao cô lại nhớ rằng hình như Ninh Ngữ Đức hơn sáu mươi tuổi? Nhưng Ninh Tây Cố vẫn chưa tới hai mươi tuổi mà?
Những nhân vật lớn như này thường đều có tư liệu trên Baidu, Nhạc Quỳnh Quỳnh tìm tên Ninh Ngữ Đức một hồi, quả nhiên, ngày tháng năm sinh rõ ràng, năm nay ông ấy 64 tuổi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy điều này có gì đó sai sai.
“Bộp bộp bộp bộp.”
Một vòng đấu giá đã kết thúc, mọi người vỗ tay chúc mừng, lực chú ý của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng bị phân tán, vỗ tay cùng mọi người.
Nãy cô đang nghĩ gì ấy nhỉ? Cô quên rồi.
Một vòng đấu giá mới lại bắt đầu.
Ban đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng định hạ giá một món đồ trong lần đầu giá đầu, tùy tiện kêu một món để tiêu hết số ngân sách dự tính cô đem tới.
Bây giờ thì hay rồi, cô làm gì dám giơ tay nữa.
Hơn nữa, người ngồi bên cạnh có thể giơ tay đấu giá bất cứ lúc nào, đến lúc đó ánh đèn chiếu tới, tầm mắt Ninh Tây Cố cũng bị kéo qua thì cô phải làm sao bây giờ?
Vậy thì hiện trường hẳn sẽ vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
Bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng hoảng, ngó trái ngó phải, nhìn tay người ta, cô còn chuẩn bị núp sau bình hoa bất cứ lúc nào hoặc giả bộ như làm rơi đồ để chui xuống gầm bàn trốn.
Phiền phức, chuyện gì thế này, rõ ràng không phải lỗi của cô, tại sao cô phải trốn trốn tránh tránh chứ. Nghĩ lại thật bực mình mà.
Nữ minh tinh Kiều Mộng ngồi bên cạnh cô hình như không có ý định giơ bảng, tay cô ấy hoàn toàn không đặt trên tấm bảng đấu giá, điều này khiến Nhạc Quỳnh Quỳnh khá là an tâm.
Nhưng cái người tên Hề Ngọc Trách ngồi đối diện lại không được như vậy, anh ta cứ nhấc tay mãi.
Thậm chí Nhạc Quỳnh Quỳnh còn lạc đề mà thầm đánh giá một câu trong lòng: Đúng là có hảo tâm.
Mỗi lần Hề Ngọc Trạch giơ tay, cô lại khẩn trương liếc trộm Ninh Tây Cố, cứ nhấc tay lại căng thẳng.
Tới tới lui lui.
Chỉ có điều nếu chỉ nhìn ngoài mặt thì cô vẫn bình chân như vại mà ngồi ở đó.
Ninh Tây Cố cũng không quay đầu lại nữa.
Có thể người khác không nhận ra, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể nhìn ra rằng Ninh Tây Cố đang mất kiên nhẫn.
Bây giờ cô đã hiểu rất rõ Ninh Tây Cố.
Lúc nào cậu ấy vui vẻ, lúc nào kích động, lúc nào có ý đồ đùa giỡn, lúc nào ngốc nghếch ngờ nghệch, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ở trong mắt người khác, có lẽ nét mặt Ninh Tây Cố chẳng thay đổi gì mấy, thậm chí còn cảm thấy thái độ của cậu rất tốt, ôn hòa lễ độ.
Ninh Tây Cố không có chút hứng thú nào với những người xung quanh.
Cậu cố gắng nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được mà liên tục nhìn đồng hồ, hình như rất muốn về nhà.
Nhìn cậu bực dọc như vậy, lại khiến Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ bình tĩnh lại.
Cô nghĩ, ừ, đây mới là Ninh Tây Cố mà cô biết. Chắc hẳn là Ninh Tây Cố muốn về nhà? Trở về nhà của cô.
Hơn nữa theo quan sát của cô.
Hình như quan hệ của Ninh Tây Cố với bố cậu thật sự rất không tốt, lúc hai người nói chuyện, nếu không phải gương mặt quá giống nhau thì còn tưởng là cấp trên đang nói chuyện với người nhà nhân viên, chẳng có chút hơi ấm của người nhà nào.
Vòng đấu giá thứ nhất kết thúc.
Trên sân khấu lại có một tiết mục nữa được trình diễn, lần này là nhảy, bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh mới có chút tâm trạng để xem màn biểu diễn.
Xem xong biểu diễn, vỗ tay.
Cô lại tiếp tục ngồi đờ ra.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô đưa Ninh Tây Cố đến bữa tiệc giáng sinh trước kia, nhóm chị em plastic hỏi Ninh Tây Cố rất nhiều câu hỏi về thân phận cậu, lúc đó cô còn nghĩ Ninh Tây Cố diễn rất tốt, rất biết cách gạt người, bây giờ nghĩ lại hình như cậu không hề lừa người khác.
Mẹ nó, cả lúc bọn họ cùng quay bộ tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo ấy, Ninh Tây Cố có đề xuất mấy ý kiến với cô và Doãn Tiểu Thiền, nói có mấy chỗ không đúng, mà lúc đó cô đã làm gì? Cô còn mở miệng mắng cậu, bảo cậu không hiểu gì thì im miệng đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thật là mất mặt.
Cô muốn đưa tay gãi gãi mặt, nhưng nhớ đến lớp trang điểm đắt tiền trên mặt lại đành thôi.
Lúc này, Ninh Tây Cố nhắn lại: “Ban nãy có việc gấp không kịp nhắn lại cho chị, bây giờ em trở lại rồi chị.”
Nhìn đi ngoan ngoãn biết bao, tri kỷ biết bao cơ chứ.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt thúi hoắc của Ninh Tây Cố ở đằng xa, ai mà ngờ được cậu lại vừa trưng ra bộ mặt lạnh lùng như vậy vừa làm cún con của cô chứ?
Cô cứ thất thần như vậy cho đến khi vòng đấu giá thứ hai kết thúc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ninh Tây Cố thì không còn sợ thái độ quý công tử xa lạ của cậu nữa, dũng khí chầm chậm quay lại trên cơ thể cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút rồi nhắn lại một gương mặt tươi cười kỳ quái.
Sau đó lại báo với Ninh Tây Cố rằng: “Hình như công việc kết thúc sớm hơn tôi dự đoán, một chút nữa là tôi có thể về nhà rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi xong thì lén nhìn Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố cúi đầu nhìn tin nhắn một chốc sau đó thong thả ngồi thẳng lại, đôi mày chau lại, dáng vẻ như sắp đối đầu với kẻ địch tới nơi. Cậu ngồi bất động mấy giây, nhẫn nhịn tính tình của mình mà đợi phần biểu diễn kết thúc, nghiêng người qua nói mấy câu với bố.
Hình như bố của cậu nói lại điều gì đó, Ninh Tây Cố trả lời, sau khi nói xong Ninh Tây Cố đứng thẳng người dậy. Cậu mỉm cười nói lời tạm biệt với những người khác, vừa đứng dậy vừa cài cúc áo dưới cùng của bộ đồ vest sau đó mới trực tiếp rời đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn theo Ninh Tây Cố đi ra cửa.
Sau đó cô nhận được tin nhắn: “Chị, chị đã lên xe về nhà chưa? Em cũng đang trên đường về, chị muốn ăn gì? Không phải lần trước chị nói muốn ăn bánh mì kem của tiệm XX sao? Vừa hay em đi qua đó, mua cho chị hai cái nhé!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “…”
Nói thật, rất khó để cô tìm được mối liên hệ nào giữa người đàn ông cao ngạo tự phụ ngồi trên bàn chủ tọa kia, với cún con nói gì nghe nấy nhà mình.
Ngược lại cô không hề tức giận vì việc này.
Mỗi người khi làm việc gì đó đều có lý do của mình! Ninh Tây Cố cũng vậy. Cậu có thể yên yên ổn ổn làm một cậu chủ nhà giàu, sao phải chạy đi làm cậu trai bao để cho người ta giày xéo chứ? Trông cậu cũng chẳng phải dạng người thích bị ngược gì cho cam.
Mãi đến khi buổi dạ tiệc từ thiện kết thúc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, cô dùng bộ não thông minh bé như hạt dưa của mình nghiêm túc suy nghĩ, dần dần ghép nối các manh mối và dòng logic lại.
Bố của cậu hơn cậu rất nhiều tuổi.
Cậu nói quan hệ giữa cậu và bố rất tệ.
Cậu tự giễu nói cậu chỉ là một công cụ của bố và mẹ.
Cậu nói mẹ cậu đã mất, còn lại không nhắc tới.
Cậu rõ ràng là một cậu chủ nhà giàu nhưng bình thường lại tiết kiệm như thế, bạn bè quen biết cũng đều từ gia đình bình thường.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lấy lại tinh thần.
Cô nghĩ tới nghĩ lui chân tướng chỉ có một.
Không ngoài suy đoán của cô thì Ninh Tây Cố hẳn là con riêng.
Nếu như cậu ấy là con riêng, tâm lý vặn vẹo, chạy đi làm tiểu bạch kiểm cho người khác cũng dễ hiểu.
Bây giờ tâm trạng của cô rất nặng nề.
Tại sao lại vậy? Cô đang yêu đương với con của kẻ thứ ba sao?
Trong lúc vô tình cô đã bị cuốn vào một cuộc phân tranh gia tộc sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô lướt weibo một lúc thì bỗng nhiên nhận được một tin nhắn riêng, là nick chính của Hề Ngọc Trạch gửi cho cô: “Lát nữa khi tiệc tối kết thúc cùng tôi ra từ cửa sau chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “?”
Hề Ngọc Trạch: “Em nhìn tôi cả đêm.”