Đài truyền hình XXX.
Hậu trường.
Sau khi sắp xếp xong đạo cụ, hai sinh viên đang học đại học điện ảnh đến đây thực tập nghỉ ngơi trò chuyện với nhau nhân thời gian nghỉ ngơi, chủ đề chính xoay quanh các hotgirl đang ở trong phòng nghỉ.
“Cậu có thấy cái cô A đó không, ảnh trên mạng được chỉnh sửa quá tay, mặt thật trông chẳng tự nhiên gì cả, silicon đắp trên mặt nhìn cứng ngắc.”
“B trông lùn ghê, không phải trên mạng cô ta bảo mình 1m65 sao? Cô ta mang giày cao gót rồi cũng không cao hơn tôi bao nhiêu.”
“Nhạc Quỳnh Quỳnh đâu? Cậu thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa? Lúc nãy tôi có rời đi một lúc, không biết có đẹp như trên mạng không nữa?”
“Nãy tôi có thấy, đẹp lắm, khuôn mặt trông cũng rất tự nhiên, trắng trẻo trẻ trung thon thả lắm, tỉ lệ vóc dáng cân đối, mắt nhìn của giới nhà giàu quả nhiên không lừa người, chỉ có điều khí chất cũng bình thường thôi, không phóng khoáng lắm.”
Nữ đồng chí Nhạc Quỳnh Quỳnh bị người khác đánh giá là không đủ phóng khoáng hiện đang đợi tập duyệt ở hậu trường.
Lúc đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh còn tưởng mình phải dùng chung phòng nghỉ với người khác, nhưng không ngờ khi đến đài truyền hình, nhân viên công tác lại đưa cô đến phòng nghỉ đơn. Ninh Tây Cố vốn là khán giả cũng vô cùng tự nhiên mà đi vào theo, nhà cậu là bên tài trợ cho chương trình này, đã đánh tiếng trước rồi, đợi đến lúc sắp bắt đầu cậu mới quay về vị trí khán giả.
Vì vậy Ninh Tây Cố luôn ở bên cạnh cô đến phút cuối mới từ từ rời đi.
Vị trí ngồi của cậu ở chính giữa, tầm nhìn vô cùng tốt.
Cậu đã nhìn qua thứ tự xuất hiện, Nhạc Quỳnh Quỳnh xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, phải đợi rất lâu mới tới lượt Nhạc Quỳnh Quỳnh xuất hiện.
Khán giả rất nể mặt mà phối hợp hô lớn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười tươi xuất hiện, mới bước lên sân khấu cô bị vấp một cái, suýt chút nữa là ngã lăn ra đất, cũng may mc đỡ được cô, khiến mọi người có mặt ở đó được phen cười đau cả bụng, Ninh Tây Cố cũng không nhịn được bật cười.
Da mặt cô phải nói là khá dày, dường như đang nhỏ giọng nói “Cảm ơn” với người mc.
Cô đứng yên vị trên sân khấu.
Ánh đèn chiếu lên người cô, Ninh Tây Cố nhìn cô đến mê mẩn, cậu không biết dưới ống kính Nhạc Quỳnh Quỳnh có đủ đẹp hay không, nhưng trong mắt cậu dạo này cô càng ngày càng đẹp. Vẻ đẹp của cô không giống như đóa hoa được nuôi trong nhà kính mà là đóa hoa sinh trưởng giữa đất trời bao la, ngoan cường mà tự do, tràn đầy sức sống mãnh liệt. Tưới cho cô ít nước, cô đã có thể bung nở rực rỡ, cho dù không có, cô vẫn có thể vui vẻ sống tiếp.
Cô đặc biệt như thế đó.
Ninh Tây Cố cười cười, nhưng nụ cười đó lại nhạt dần.
Vừa nghĩ đến việc sắp phải rời xa cô, cậu không tài nào cười được nữa.
Tiết mục ghi hình xong.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đến gặp cậu, bọn họ định nghỉ một đêm ở khách sạn, hôm sau lại đi máy bay về.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa gặp cậu đã hỏi: “Cậu buồn ngủ rồi phải không? Chị thấy cậu cứ ngẩn người suốt.”
Có lúc, Ninh Tây Cố rất sợ sự nhạy cảm của Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ có điều sau đó cậu lại nghĩ, có thể là do cậu có tật giật mình cũng nên. Rõ ràng cậu biết Nhạc Quỳnh Quỳnh có tính cách đơn bào, cô gần như dựa vào cung phản xạ cột sống để sinh hoạt, cô không làm ra được những việc vòng vo quanh co. Ninh Tây Cố nói dối rằng: “Hơi buồn ngủ, chúng ta đến khách sạn đi! Chị mệt không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tinh thần sáng láng nói: “Chị không buồn ngủ, bây giờ chị lại vô cùng tỉnh táo.”
Trong phòng giường đôi lớn của khách sạn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói không buồn ngủ chút nào mới vừa tháo trang sức, tắm rửa xong, đặt đầu xuống gối là ngủ luôn, ngủ vô cùng ngon.
Người nói rất buồn ngủ là Ninh Tây Cố lại không ngủ được, một mình buồn rầu. Cậu muốn vươn tay qua ôm Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng mới ôm được một lúc, Nhạc Quỳnh Quỳnh mắt vẫn nhắm nghiền nhấc tay đẩy cậu ra, nói mớ: “Nóng quá đi…”
Ninh Tây Cố sờ sờ phần cằm bị cô đụng trúng, cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu không nhịn được mà nghĩ, nếu Nhạc Quỳnh Quỳnh biết chuyện cậu vẫn luôn giấu cô việc định chia tay, với tính cách có chút thô bạo của cô, chắc sẽ tát cậu một cái đấy nhỉ? Chắc sẽ thế!
Cũng không biết cậu ngủ quên mất từ lúc nào.
Đến lúc phản ứng thì cậu đã đang nằm mơ.
Ninh Tây Cố mơ thấy lần đầu cậu gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi bên quầy bar, vừa uống rượu vừa khóc. Doãn Tiểu Thiền nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lau nước mắt: “Cậu cứ để tớ khóc một lúc đã, khóc xong rồi thôi, tớ chia tay với Cừu Tuấn còn khóc mấy ngày, tớ thấy mọi người nên được đối xử bình đẳng, cũng nên vì Ninh Tây Cố khóc hai ba ngày chứ!?”
Là ý gì?
Bọn họ đã chia tay rồi sao? Hơn nữa còn nói cái gì mà khóc hai ba ngày, tình cảm giữa bọn họ chỉ cần khóc hai ba ngày là xóa nhòa được sao?
Lòng Ninh Tây Cố nóng như lửa đốt, đi lên trước hỏi cô: “Chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ: “Cậu đừng có lôi lôi kéo kéo tôi, vừa nhìn thấy cậu là tôi lại thấy chán ghét. Không phải cậu ra nước ngoài rồi sao? Không phải cậu thấy tôi không xứng với cậu à? Vậy cậu cút thật xa cho tôi! Cậu thật sự cho rằng tôi thích cậu lắm à?”
Ninh Tây Cố vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị người đứng bên cạnh chen lấn, có rất nhiều người đàn ông không biết từ đâu xông tới, ân cần vây quanh người Nhạc Quỳnh Quỳnh. Số đàn ông mơ ước có được cô nhiều vô số kể, cậu chỉ cần không trông kỹ một chút đã có người nhân cơ hội xông vào. Nhưng có một việc cậu rất rõ. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ngừng khóc, trên mặt nở nụ cười thật tươi, cô ngẩng đầu nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, hình như hai người họ tính tay trong tay rời đi.
Ninh Tây Cố vội vàng đến ngăn cô lại: “Không thể như vậy được, chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nực cười nói: “Không thể thế nào? Chúng ta đã chia tay rồi, cậu còn lo tôi có yêu đương với người đàn ông khác hay không hả? Cậu quản được tôi sao? Tôi thích yêu ai thì yêu người đó.”
Ninh Tây Cố sốt ruột đến mồ hôi túa ra đầy trán: “Chị, chị từng nói muốn kết hôn với em, sao nhanh như thế đã ở bên người khác rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lạnh lùng hừ một, lạnh đến mức khiến cậu có cảm giác như bị băng đâm vào tim: “Tôi từng nói thật, nhưng cậu thì sao? Cậu hoàn toàn không muốn kết hôn với tôi. Yêu đương chỉ có hai loại kết cục, một là chia tay, một là kết hôn, nếu chúng ta không thể kết hôn vậy thì chỉ có thể chia tay thôi, không phải sao? Ninh Tây Cố, sự thanh cao ngạo mạn của cậu đâu hết mất rồi, không giống cậu chút nào cả.”
Đúng vậy.
Đây không phải là điều cậu mong chờ sao? Chia tay dứt khoát, không dùng dà dùng dằng. Vậy cuối cùng cậu đang buồn phiền điều gì?
Nhạc Quỳnh Quỳnh dắt tay một người đàn ông có hình thể gần giống cậu nhưng mặt mũi thì mơ hồ rời đi, Ninh Tây Cố muốn đuổi theo nhưng có làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Sau đó cậu tỉnh lại.
Giống như vừa choàng tỉnh từ một cơn ác mộng kinh hoàng, sự sợ hãi và mệt mỏi bao trùm tâm trí cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện gần đây tâm trạng cậu không được ổn định, hỏi cậu làm sao vậy. Cậu lại không thể nói thật, nên chỉ đành nói là kỳ thì cuối kỳ sắp tới, bị áp lực tâm lý mà thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rất dễ lừa, cười nhạo cậu vài câu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ Ninh Tây Cố đang đếm từng ngày trôi qua. Ban đầu cậu tính trước khi kết thúc học kỳ sẽ nói thật với Nhạc Quỳnh Quỳnh, sau đó lại cảm thấy mình không cần vội như vậy, còn mấy ngày trước khi lên máy bay rồi nói với Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng được, dù sao thì thêm được ngày nào hay ngày đó, có thể ở gần cô ấy thêm một phút cũng tốt. Hơn nữa, cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với cô.
Chưa được hai ngày từ khi trở về từ đài truyền hình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói với cậu một chuyện, cô nói tuần sau bố cô đón đại thọ năm mươi tuổi, cô tính về quê bày tiệc, hỏi cậu có muốn dùng thân phận bạn trai cùng về không.
Ninh Tây Cố giật mình, có chút do dự.
Sắp phải chia tay rồi, cậu về cùng cô hình như không hay lắm. Đi xong chuyến này bọn họ sẽ phải chia tay, như thế chẳng phải càng khó chịu hơn sao?
Ninh Tây Cố không trả lời ngay.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hì hì nhéo nhéo mũi cậu: “Sao vậy? Vui đến ngốc luôn rồi à? Đây là lần đầu tiên cậu dùng thân phận bạn trai của chị để xuất hiện trong buổi tiệc ở quê nhà chị đó.”
Cô cười xong lại nói: “Hay là cậu ghét bỏ chị nên không muốn đi? Không muốn đi thì thôi.”
Ninh Tây Cố vừa nghe cô nói thế thì gấp gáp, đầu óc hỗn loạn, cảm thấy mình cứ như bị người khác hạ bùa mê thuốc lú, mơ mơ màng màng vội vàng nói: “Đi, em muốn đi.”
Ầy, coi như là lần cuối đi!
Thực sự là lần cuối cùng.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày phải đi.
Sáng sớm sương mù dày đặc, Ninh Tây Cố làm tài xế, trên đường còn bị kẹt xe, thế nên đến ba giờ rưỡi mới tới quê Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố đi sau lưng Nhạc Quỳnh Quỳnh, tay xách nách mang đồ đạc lỉnh kỉnh bước vào cửa.
Mới vừa vào cửa, mẹ của Nhạc Quỳnh Quỳnh đã niềm nở tiếp đón họ: “Tiểu Ninh, con khách sáo quá, đem nhiều đồ thế làm gì?”
“Nào, ngồi chơi đi, bố Mỹ Mỹ đang nấu cơm, chờ một lát là có thể ăn cơm rồi.”
Ninh Tây Cố nào ngồi yên cho được.
Cậu sợ bị hỏi chuyện kết hôn nên vội vàng nói: “Để con đi giúp chú!”
Ninh Tây Cố lòng đầy tâm sự bước vào phòng bếp, hai chú cháu yên lặng nhìn nhau, cậu hỏi: “Chú cần con giúp gì không?”
Bố Nhạc nói: “Vậy con… Xếp bát đũa đi!”
Ninh Tây Cố bày bát đũa xong rồi lại hỏi: “Còn cần làm gì nữa không chú?”
Bố Nhạc nói: “Bưng thức ăn này.”
Vì vậy Ninh Tây Cố bưng thức ăn thịnh soạn bày lên bàn. Cậu vẫn đang nghĩ, ngày mai bố Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ bày tiệc mừng thọ, cũng không nhận được đãi ngộ đặc biệt nào sao? Hôm nay còn phải làm cơm như mọi ngày? Không có địa vị gì trong gia đình…
Nhưng nghĩ lại thì, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không vì nhà cậu có tiền mà nhường nhịn cậu, vẫn sai cậu làm việc như thường, hình như địa vị của cậu cũng không cao.
Ninh Tây Cố rất hâm mộ không khí sum vầy của nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ ngồi ăn cơm cũng rất náo nhiệt. Nhạc Quỳnh Quỳnh rất quan tâm bố mẹ cô, bố mẹ cô cũng rất quan tâm cô, cậu chỉ lặng lẽ ngồi xem thôi cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, đây là một loại hạnh phúc giản đơn.
Ninh Tây Cố cảm thấy bản thân lại tìm được cho mình một lý do không nên chia tay rồi.
Buổi tối.
Một mình Ninh Tây Cố ngủ trong phòng khách.
Vẫn không ngủ được.
Cậu vô cùng hối hận, sao tự dưng lại đồng ý về quê với cô chứ? Đây không phải càng thêm loạn sao? Nhưng nếu không đồng ý chắc Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ nổi giận nói chia tay luôn tại chỗ! Đường nào cũng là đường chết.
Hơn nữa, sao nhất định phải chia tay?
Quả nhiên cậu vẫn không muốn chia tay.
Đèn không mở.
Ninh Tây Cố ngồi lên, trong bóng tối gọi điện thoại cho bố, lần này điện thoại nhanh chóng được nhận.
Bố hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ninh Tây Cố thở một hơi thật dài như muốn phóng thích tất cả phiền muộn chất chứa trong lòng ra ngoài, cậu thỏa hiệp nói: “Bố, sao bố lại không thích Nhạc Mỹ Lệ?”
Bố cười khẽ một tiếng: “Bố còn muốn hỏi con, ngoại trừ xinh đẹp, con bé đó còn có gì tốt? Khiến con mê mẩn đến thế này.”
Ninh Tây Cố nói: “Bố chưa từng gặp cô ấy.”
Bố rất không kiêng dè gì mà nói: “Con muốn làm gì? Con không biết gì về con bé sao? Gia thế tạm không nhắc tới, cũng coi như gia đình trong sạch. Nhưng bằng cấp của con bé quá thấp, công việc đang làm thì phức tạp, lên mạng tìm một hồi đã thấy rất nhiều ảnh chụp với trang phục táo bạo của con bé, hơn nữa theo những gì bố điều tra được, con bé từng được người khác bao nuôi, những điều này con biết chứ? Người phụ nữ như vậy không thể bước chân vào nhà họ Ninh chúng ta.”