Khi Ninh Ngữ Đức về đến nhà, Ninh Tây Cố đang ngồi cạnh bàn ở phòng khách và làm việc trên laptop. Dù sao ngồi không cũng chẳng có gì làm, chi bằng cố gắng kiếm thêm một chút khoản thu nhập, bây giờ cậu đang rất thiếu tiền, ngoại trừ thực tập kỳ nghỉ hè, cậu còn làm một số công việc riêng. Vừa thấy bóng dáng của bố, cậu đóng laptop lại.
Chỉ hơn nửa tháng không gặp mà Ninh Tây Cố trông gầy hơn hẳn, nhưng nhìn khuôn mặt lại càng cứng cỏi hơn.
Ninh Ngữ Đức không hài lòng nói: “Đã về rồi thì đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Ninh Tây Cố không nhúc nhích, nở nụ cười, nói: “Không phải con về nhà, con chỉ về tìm bố nói vài chuyện. Lần trước cảm xúc không được tốt, cãi nhau ầm ĩ với bố, quả thật rất bộp chộp. Lần này quay về, con muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với bố.”
Ninh Ngữ Đức nhíu mày: “Nói cái gì?”
Ninh Tây Cố nói: “Nói về chuyện con muốn tự lập.”
Ninh Ngữ Đức hơi sửng sốt, ngay tức khắc bị chọc tức đến bật cười: “Tự lập? Con tự lập sao? Người khác cứng cánh mới muốn bay, một thằng oắt con vừa trưởng thành vẫn còn đi học như con mà muốn ra ngoài tự lập sao? Đúng là suy nghĩ kỳ lạ.”
“Bố cứ xem như con không biết tự lượng sức mình đi.” Ninh Tây Cố tự đặt mình vào vị trí của Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ cảm thấy sự châm chọc của bố như gãi ngứa, nói: “Con không muốn làm đồ dự phòng nữa.”
Từ nhỏ cậu nhóc này đã rất nghe lời, ngoan tới mức khiến ông cho rằng liệu có phải cậu không được thông minh lắm không, trước đây cũng chưa từng phản nghịch, trưởng thành một cách quy củ. Cho đến bây giờ, ông có thể nói với người khác rằng ông còn có một người thừa kế thì đột nhiên thời kỳ phản nghịch lại phát tác một cách kịch liệt, ngỗ nghịch với bố mẹ cũng thôi đi, vậy mà lại trực tiếp rời khỏi nhà.
Ninh Ngữ Đức cũng không quá coi trọng sự chống đối của cậu, khinh miệt nói: “Được, vậy con ra ngoài lăn lộn đi. Tự đánh giá cao bản thân, để bố xem con có thể lăn lộn thành cái giống gì? Con cho rằng không có tấm biển nhà họ Ninh thì con đáng giá bao nhiêu hả? Ha ha.”
Ninh Tây Cố chỉ thuận theo ông: “Ừ, bố cứ thả con ra đừng quan tâm là được.”
Nói được hòm hòm rồi.
Cậu mới hỏi: “Con nghe nói bố đến tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh…”
Ninh Ngữ Đức liếc nhìn cậu một cái: “Người phụ nữ đó tìm con?”
Ninh Tây Cố đứng thẳng người: “Bố, bố muốn làm khó thì làm khó con là được rồi, đừng gây khó dễ cô ấy.”
“Bố gây khó dễ ai?” Ninh Ngữ Đức cười nhạo, chầm chậm xoay người đi tới. Thảo nào ông cảm thấy Ninh Tây Cố không được tập trung, thì ra đây mới là trọng điểm, thằng con bất hiếu này về nhà là để cầu xin cho người phụ nữ yêu dấu: “Con cho rằng tôi ức hiếp cô ta? Ai ức hiếp cô ta chứ, người phụ nữ kia giống như một người đàn bà chanh chua…”
Nói tới đây, Ninh Tây Cố lại không nhịn được muốn cười, nhưng phải kiềm chế lại, nói: “Bố thật sự không gây khó dễ cô ấy?”
Ninh Ngữ Đức dùng giọng điệu giống như mình bị sỉ nhục, nói: “Không có. Sau này cũng sẽ không có.”
Ông già nhà cậu mỉa mai nói: “Nếu như bố ức hiếp cô ta, chẳng phải vừa đúng lúc cho các người cơ hội thể hiện tình yêu uyên ương gặp hoạn nạn, tình còn vững hơn vàng sao? Bố cũng không ngốc đến mức phải làm chuyện này. Con bây giờ mới là lần đầu yêu đương, nhất thời vui vẻ quá mức, trước kia chưa từng qua lại với phụ nữ nên mới cho rằng mình yêu cô ấy nhiều thế nào. Người trẻ tuổi toàn như vậy, yêu vào một cái là cho rằng thiên trường địa cửu, quyết chí thề không đổi thay.”
Ninh Tây Cố nhịn không được cãi lại: “Chẳng phải lúc đó bố và mẹ kết hôn cũng là kết hôn với mối tình đầu sao?”
Ninh Ngữ Đức hùng nổ phản bác đầy lý lẽ: “Bố với mẹ con là thanh mai trúc mã, sao có thể giống nhau chứ?” Ông đứng mệt rồi nên ngồi xuống, tiếp tục nói: “Bố biết, lúc này bố càng muốn chia rẽ hai người thì lại càng kích thích tâm lý phản nghịch của con, nhất quyết phải ở bên cô ta.”
Cho nên bây giờ ông dự định cứ mặc kệ cậu, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đứa con bất hiếu này sẽ tỉnh táo lại, sẽ phát hiện ra người phụ nữ kia không hề xứng với mình, tự nhiên sẽ chán ghét, sau đó về nhà ngoan ngoãn kế thừa gia sản.
Dù sao bây giờ Ninh Tây Cố vẫn còn trẻ tuổi, cùng lắm thì chỉ chậm trễ một hai năm cũng không sao.
Ninh Tây Cố được chấp thuận, bắt đầu thu dọn bao máy tính. Ninh Ngữ Đức nhìn cậu, cau mày: “Vậy là định đi rồi sao?”
“Phải, con tin những gì bố nói, bố không nhất thiết phải lừa con, như vậy cũng phù hợp với phong cách làm việc của bố. Tốt nhất nên giống những gì bố nói, đừng đến quấy rầy con.” Ninh Tây Cố thản nhiên nói: “Hơn nữa, dù là một giây con cũng không muốn ở lại ngôi nhà này.”
Nói xong.
Ninh Tây Cố mặc bộ quần áo giá rẻ tự mình mua, cầm theo chiếc máy tính xách tay secondhand mới mua, phóng khoáng rời đi.
Sau này Ninh Ngữ Đức vẫn luôn nhớ lại bóng lưng khi rời đi của Ninh Tây Cố, quyết đoán nhẹ nhàng, như chim bay khỏi lồng, thuận gió mà lên.
Lúc ấy ông nghĩ rằng, không nổi vài tháng thằng con bất hiếu phản nghịch quật cường này sẽ nếm đủ mùi cay đắng, ngoan ngoãn về nhà xin lỗi cầu xin ông tha thứ, không ngờ Ninh Tây Cố đi một cái đã là mười năm.
–
Mới qua một ngày.
Từ chỗ Ninh Tây Cố, Nhạc Quỳnh Quỳnh biết được tin tốt rằng cô đã may mắn thoát khỏi khả năng bị phá sản, ở điểm này, cô vẫn tin tưởng Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố mong chờ đến gặp cô để nói chuyện này với cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đừng tưởng tôi sẽ cảm ơn cậu, vốn dĩ cậu chính là kẻ đầu sỏ gây nên, vì vậy cậu phải thu dọn tàn cục. Chuyện chỉ cần nói bằng một câu, cần gì phải thần bí chạy tới đây chính miệng nói với tôi.”
Mặt Ninh Tây Cố không có biểu cảm nói: “Em, muốn gặp chị thêm một lần.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh suýt nữa thì đỏ mặt, việc đỏ mặt này chính là so xem mặt ai dày hơn. Người này da mặt dày, người kia da mặt mỏng thì không tránh khỏi bị đỏ mặt rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghiêm túc cảnh cáo cậu: “Chúng ta đã chia tay rồi, lần trước chúng ta đã nói rõ rồi.”
Ninh Tây Cố đáp: “Ừm, em nhớ rõ.”
Ninh Tây Cố nói xong, vẫn là dáng vẻ như không có việc gì, đứng dậy nói: “Vậy em đi trước. Đây là lần cuối cùng rồi. Sau này em sẽ không lấy cớ đến tìm chị nữa.”
Câu nói bình tĩnh mà bi tráng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe được thì vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy tức giận.
Trông Ninh Tây Cố làm ra vẻ tiêu sái đi tới cạnh cửa, Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Vậy vài ngày nữa tới sinh nhật cậu, cậu định làm gì? Có về nhà không?”
Ninh Tây Cố nói: “Không về.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh “À” một tiếng, cũng không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Nhưng không hiểu sao lại khiến Ninh Tây Cố âm thầm mong đợi. Con người của Nhạc Quỳnh Quỳnh khi tức giận rất khó mà giữ lại, nhưng không mang thù hằn, cô thích giữ lại vị trí trong tim cho những điều tốt đẹp hơn.
Ninh Tây Cố chầm chậm đi tới cửa, thật sự không đợi được Nhạc Quỳnh Quỳnh giữ cậu lại, đành uể oải rời đi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu, bất giác cảm thấy cực kỳ đáng thương, giống như một chú chó đi lạc. Sau đó cô lại tự mắng mình một câu, kêu bản thân đừng thương hại Ninh Tây Cố nữa, không thể không có tiền đồ như vậy!
Nhưng sau khi trở về, Nhạc Quỳnh Quỳnh đắn đo suy nghĩ, vẫn thấy không yên lòng.
Cô đặt mình vào vị trí của cậu, bây giờ Ninh Tây Cố rời khỏi nhà, cực kỳ nghèo, buổi tiệc sinh nhật long trọng đã không còn, nói không chừng phải cô đơn đón sinh nhật hai mươi tuổi một mình ở ký túc xá nhỏ vừa cũ kỹ vừa tồi tàn, hình như đúng là hơi thảm… Không đúng, thảm mới là tốt! Đáng đời!
Thỉnh thoảng cô còn hơi tức giận, cảm thấy mình chưa giáo huấn Ninh Cố Tây đủ. Cậu lừa dối cô lâu như vậy, trước đó cô chỉ mắng mấy câu rồi đuổi người đi, cũng quá hời cho cậu rồi.
Tới buổi tối một ngày trước.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nằm mơ, cô mơ thấy một chú chó bị lạc rất bẩn thỉu ngồi bên đường, nó đáng thương nhìn cô, rú lên “Áu u”. Một cô gái lương thiện như cô sao có thể nhẫn tâm chứ, cô đi tới gần, chú chó bỗng biến thành Ninh Tây Cố, trên cổ còn đeo vòng.
Cô choàng tỉnh giấc.
Đúng là xui xẻo ập xuống đầu, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, một ngày mới lại bắt đầu bằng việc mơ thấy Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố sẽ không thật sự đến tìm cô chứ?
Ninh Tây Cố chắc chắn sẽ trở lại tìm cô, Nhạc Quỳnh Quỳnh đoán, cơ hội giả vờ đáng thương tốt như vậy, người có tâm cơ thâm sâu như Ninh Tây Cố có thể buông tay sao? Cũng không biết cậu sẽ giả vờ đáng thương với cô thế nào, cô thật sự muốn xem xem Ninh Tây Cố giở trò gì. Mặc kệ là trò gì, cô cũng không tiếp, phải để Ninh Tây Cố nhận thua.
Kết quả hết một ngày, Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề nhìn thấy bóng dáng của Ninh Tây Cố.
Vì thế cô mắng tên xấu xa Ninh Tây Cố một trận trong lòng.
Hôm nay tan ca sớm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh về nhà trang điểm xinh đẹp, mặc chiếc váy đỏ, hẹn với Doãn Tiểu Thiền và một vài người bạn khác, tối nay cùng đi uống rượu ngắm trai đẹp.
Quẩy cả đêm, uống tới rạng sáng, say không còn biết gì.
Xong xuôi có người bạn muốn đưa cô về.
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh đã say rượu, cô nói theo thói quen: “Không sao không sao, tôi gọi người đến đón.” Nói xong, cô ngồi ở ven đường, gọi đến số của Ninh Tây Cố.
“Alo? Nhạc Mỹ Lệ?” Ninh Tây Cố hỏi.
Nghe được âm thanh của cậu, Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức tỉnh rượu hơn một chút, lớn tiếng nói: “Mẹ nó, tôi quên rằng đã chia tay với cậu! … Được rồi, không phải chuyện của cậu, cúp đây!”
Nói xong, cô nhanh chóng ngắt cuộc gọi với Ninh Tây Cố.
Nhóm bạn cười rộ lên: “Ha ha ha ha.”
Doãn Tiểu Thiền đỡ Nhạc Quỳnh Quỳnh đi trên lề đường.
Hai cô gái say rượu mệt mỏi ngồi xuống, cùng đánh giá những người đàn ông đi ngang qua.
Đột nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng dậy, giơ tay nói: “Tôi chắc chắn phải tìm được một cậu trai bao mới đẹp trai hơn Ninh Tây Cố, đến lúc đó dẫn đến trước mặt cậu ta, khiến cậu ta tức chết!”
Doãn Tiểu Thiền vỗ đùi: “Được! Người chị em! Mình giúp cậu tìm!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi ở ven đường, vì say nên mắt lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đi tới, nhanh chóng kéo Doãn Tiểu Thiền nói: “Người này đẹp không? Đẹp trai không? Hình như cũng hơi đẹp trai…”
Doãn Tiểu Thiền bị lắc đến nỗi muốn nôn ra, giữ chặt cô: “Có thể không đẹp trai sao? Cậu tỉnh táo chút đi, nhìn kỹ xem… Con mẹ nó, đây chính là Ninh Tây Cố!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh dụi mắt, tập trung nhìn, thật sự là Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố đứng trước mặt bọn họ, cái bóng chùm lên cô đang ngồi xổm. Cậu cúi đầu nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô giống như một đứa trẻ mở to mắt mờ mịt mê muội nhìn cậu. Cậu ngồi xổm xuống, nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa hai người về.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh giận dỗi cậu: “Không, không cần cậu đưa tôi về? Cậu là ai? Tôi cần, cần cậu đưa tôi về sao? Chỉ là tôi không cẩn thận gọi sai số.”
Ninh Tây Cố nói: “Vậy chị xem như em là một người tốt bụng vừa khéo đi ngang qua đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn oán giận cậu: “Còn tốt bụng sao, tôi thấy là bụng dạ khó lường, tà tâm không chết.”
Ninh Tây Cố nở nụ cười: “Phải, là tà tâm không chết.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngạc nhiên: “Vậy mà cậu còn dám nói ra? Cậu không biết xấu hổ! Chúng ta đã chia tay rồi!”
Ninh Cố Tây không biết xấu hổ nói: “Tuy rằng chúng ta đã chia tay. Nhưng chị độc thân, em cũng độc thân, chẳng lẽ em không thể theo đuổi chị lần nữa à?”