Liên tục vài ngày sau Tang Chỉ đều tránh ở miếu thổ địa không chịu đi ra ngoài gặp ai. Vấn đề đương nhiên là tại… nụ hôn kia.
Kỳ thật nếu so với giận phượng hoàng xấu xa thì tiểu hồ ly càng giận chính mình hơn. Lúc ấy phượng hoàng xấu xa nóng sốt đến mơ hồ, nói khôngchừng chính là muốn tìm một cái chăn ấm áp để ôm, vừa vặn mình lại ởtrước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện cho nên hắn liền thuận theo tự nhiên mà ôm vào thôi.
Nhưng mà, nhưng mà, điều quan trọng nhất chính là từ“Nhưng mà” này, phượng hoàng xấu xa lúc ấy vì nóng đầu nên mới có ý nghĩ tùy tiện vừa ôm vừa hôn. Vậy còn mình thì sao? Lúc ấy rõ ràng bản thânnàng rất thanh tỉnh, tâm trạng còn đang tức giận muốn tìm Tuấn Thúc đểbáo thù, nhưng vào thời điểm hắn đến gần thì đầu óc mình liền trở nêntrống rỗng, lúc phượng hoàng xấu xa hôn nàng cũng không hề có phản kháng mà thậm chí còn có một chút tà ác hưởng thụ, vì sao lại trở thành nhưvậy?
Bởi vì không dám thừa nhận đáp án, tiểu hồ ly đành lựa chọn cách trốn tránh. Đúng rồi, nhất định là bởi vì mình bị lây bệnh, lúc ấy đầu óc cũng choáng váng nóng lên cho nên mới không chịu được sắc đẹp dụ hoặc nên mới cùng phượng hoàng xấu xa thân ái. Nhưng mỗi khi nghĩ đếntình cảnh lúc đó, Tang Chỉ lại không nhịn được khuôn mặt đều đỏ lên, tuy rằng nàng hiểu được lúc ấy là bởi phượng hoàng xấu xa bị choáng vángnhưng cảm giác cùng hắn gắn bó chạm vào nhau tựa hồ luôn khắc sâu trongtâm trí làm thế nào cũng không thể quên được, mỗi đêm đều tiến vào giấcmộng của nàng.
Chẳng lẽ nàng cũng giống như nhóm cung nga, cũng thích phượng hoàng xấu xa sao?!
“Không có, không thể nào đâu!” Ý tưởng này vừa lóe qua trong đầu, Tang Chỉliền từ trên giường nhảy dựng lên gào to: “Cho tới bây giờ ta chưa baogiờ thích phượng hoàng xấu xa, trước kia nhìn lén hắn tắm rửa cũng làviệc ngoài ý muốn, là việc ngoài ý muốn! Ta tuyệt đối không thích phượng hoàng xấu xa ~~~~ “
Nói xong rồi Tang Chỉ mới ý thức được mìnhvừa hô cái gì liền lập tức lấy tay che miệng vừa thốt lời giấu đầu lòiđuôi lại, trên đầu vài giọt mồ hôi lạnh nhịn không được bèn túa ra, quay tới quay lui nhìn xung quanh một vòng, may mắn là không có ai ở trongphòng cả. Đáy lòng hơi hơi yên tâm thì đột nhiên phòng trong lại truyềnđến âm thanh lách ca lách cách khiến cho tiểu hồ ly cả kinh, không khỏilạnh lùng nói: “Ai? !”
Một lát sau, tiểu ngốc long từ trongbuồng đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn lem luốc không biết là dính phải cái gì, mu bàn tay cũng không biết đang cầm cái gì. Tang Chỉ nhìn thấy thếthở một hơi nhẹ nhõm, đưa tay vẫy vẫy bảo tiểu ngốc long đi đến. Trongkhoảng thời gian này, mặc dù Tang Chỉ luôn rúc trong nhà rồi bỏ bê côngviệc thổ thần khiến cho tiểu trợ lý Khế Nhạc mệt đến nỗi khóc lên khócxuống, nhưng tiểu hồ ly cũng rất vất vả đối với tiểu ngốc long.
Phải dạy hắn cách mặc quần áo như thế nào, cách nói chuyện ra sao, tắm rửanhư thế nào cũng phải dạy, tiểu ngốc long cũng không phải quá ngu ngốcnên cũng rất nhanh học làm tất cả mọi việc thuận buồm xuôi gió. Hiện tại tuy nói chuyện có điểm hơi lắp bắp, tâm trí y như trẻ con nhưng nóichuyện hoặc đi đứng thì không có trở ngại gì.
Tiểu ngốc long códáng người cao lớn mạnh mẽ nhưng dáng vẻ lại như một tiểu hài tử cắm đầu chạy nhanh đến bên Tang Chỉ, ánh mắt đen láy chớp chớp rồi đưa tay đang dấu sau lưng ra: “Bánh bao.”
Tiểu hồ ly thấy thế liền phì cườira tiếng, “Lại là trộm ở đâu?” Trong khoảng thời gian này, tiểu ngốclong thấy Tang Chỉ không rời khỏi phòng thì cũng đoán được là Tang Chỉkhông vui, nếu không phải đi trộm bánh bao thì cũng đi hái trái cây vườn nhà người khác rồi chạy vội tới mang cho nàng ăn. Lúc mới đầu tiểu hồly còn cẩn thận dạy dỗ rằng làm như thế là không đúng, trộm đồ này nọcủa người khác là không tốt. Đáng tiếc tiểu ngốc long có chỉ nghe màkhông hề hiểu, quay đầu một cái liền quên hết tất cả, sau một thời giandài Tang Chỉ rốt cuộc nói cũng mỏi miệng nên thôi không nói gì nữa.
Tiểu ngốc long liền lắp bắp giải thích: “Ăn bánh bao… Không đói bụng sẽkhông khổ sở.” Thì ra, Ly Vẫn dù mất trí nhớ đâm ra ngây ngốc ngơ ngácnhưng tấm lòng son (trung trinh, không đổi thay) vẫn cho rằng mấy ngàynay tiểu hồ ly không vui là vì đói bụng, vậy sự việc chẳng phải là đơngiản quá hay sao, mình có sức lực mà, giúp tiểu hồ ly đi trộm vài cáibánh bao thì tốt rồi?
Tang Chỉ thấy ánh mắt chờ đợi của tiểungốc long thì trong lòng cũng trở nên ấm áp, cũng không hề tiếp tục truy hỏi lai lịch của cái bánh bao kia mà liền đưa tay nhận lấy rồi bắt đầuăn từng miếng từng miếng. Quả nhiên, tiểu ngốc long thấy vậy thì ánh mắt liền trở nên sáng như sao, lấp lóe sáng động lòng người. Tang Chỉ cười, nghẹn ngào nói: “Bản cô nương gọi ngươi là tiểu ngốc long cũng khôngphải là biện pháp lâu dài được, đúng rồi ~ phượng hoàng xấu xa nói ngươi là cái gì Ly Vẫn, Ly Vẫn, Ly Vẫn, ai lại có thể đặt một cái tên phứctạp như vậy, kêu ngươi là A Ly thì tốt hơn!”
Tiểu ngốc long nghe vậy, con ngươi càng lóe sáng, gật đầu cười tươi như hoa: “A Ly! Ta thích A Ly!”
Tang Chỉ bị lây cảm xúc vui vẻ của A Ly nên mây đen trong lòng cũng tiêu tan bớt, nói: “Nhưng ngươi hiện tại bị thương nặng như vậy, hoàn toàn không có trí nhớ, tâm trí cũng tốt tốt đẹp đẹp giống như một tiểu hài tử, tavới phượng hoàng xấu xa lại đang ầm ĩ căng thẳng như vậy nên cũng khôngcó biện pháp để tra ra nhà ngươi rốt cuộc ở đâu. A Ly, ngươi còn nhớchuyện của ngươi trước khi bị thương ra sao không?”
Nghe xonglời này, tiểu ngốc long liền giật mình, ánh mắt xinh đẹp híp lại nhìn ra xa ngoài cửa sổ như đang trầm tư cái gì đó, thật lâu sau mới mím bạcmôi rồi bỗng nhiên hoảng hốt nhảy dựng la lên: “Núi Thúy Bình!”
Tang Chỉ bị hành động bất ngờ của A Ly dọa cho sợ hãi, tim đập mạnh loạnnhịp, một lát sau mới nói: “Ta biết ngươi bị thương ở núi Thúy Bình,chẳng phải ta nhặt được ngươi ở đó sao, ý ta muốn hỏi ngươi chính là —— “
Nói chưa xong, A Ly đã chạy vội ra ngoài, tiểu hồ ly thấy vậy đành chắc lưỡi rồi sợ hãi kêu ra tiếng: “A Ly!”
————————————— ta là đường phân cách có biến chuyển————————————
Tiểu ngốc long chạy như điên thẳng một đường đến núi Thúy Bình, trongđầu nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên, nào mây mù, nào thần long, nàovết máu, còn có… Ma tộc giương nanh múa vuốt. Đúng vậy, A Ly còn nhớ rõđám quái vật diện mạo hung ác kia gọi là Ma tộc, nhưng lại không nhớ rõsao mình lại đến núi Thúy Bình, cũng không nhớ rõ mình gọi là gì, Khinãy tiểu hồ ly đột nhiên nhắc tới mới làm cho hắn nhớ tới cuộc ác chiếnngày ấy ở núi Thúy Bình.
Còn có hình ảnh bản thân mình hóa thânthành kim long bay xuyên qua mây mù nhưng vẫn không phải là đối thủ bọnchúng (Ma tộc), cho đến khi bị đánh đến trọng thương rồi ngã xuống. Cảnh tượng trước khi bị trọng thương vẫn còn rất rõ ràng: hắn đang cố gắngduy trì một chút pháp thuật cuối cùng để ẩn mình trong mây, cố gắngkhông ngã xuống, nhưng có một nam tử che mặt thong thả đi đến trước mặtmình, con ngươi tràn đầy sát khí đưa chân đá mình một cước rơi khỏi đámmây… Không rõ vì sao, cũng không biết mình đang muốn làm cái gì, Ly Vẫnmột đường hướng núi Thúy Bình mà chạy thẳng đến, đồng thời đáy lòng cũng có một âm thanh nào đó thúc giục mình phải đi đến núi Thúy Bình! Cónguy hiểm! Phải chạy nhanh đến núi Thúy Bình bảo hộ Bình Nhạc trấn!
Tiếng kêu của Tang Chỉ còn vọng ở phía sau, “A Ly, A Ly… Đợi chút…”
Tiểu hồ ly có cảm giác chân như đeo chì không thể chạy được nữa đành dừnglại đưa tay ôm ngực thở hào hển, cuối cùng vẫn đuổi không kịp tiểu ngốclong, người này sao lại chạy nhanh còn hơn chuột nữa vậy. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tang Chỉ đang do dự không biết nên tiếp tục đi tìm haylà quay về tìm phượng hoàng xấu xa để giúp đỡ thì liền cảm thấy một cỗkhí lạnh đập vào mặt khiến cho không thể mở mắt ra được.
“Haha.” Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười lạnh khiến cho gai ốcnổi đầy mình, tiểu hồ ly chớp chớp con mắt cố gắng nhìn thật kĩ nhưngcuối cùng tiếng nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng nói không nên lời. Ởtrước mặt, Tuấn Thúc mặc y phục màu đỏ rực quanh người, màu đỏ như lửakia giống như có sức sống vờn quanh cơ thể càng khiến cho hắn yêu diễmđộng lòng người. Bên hông đeo bạch ngọc, trường sam mặc dù không gió vẫn phất phới lay động phiêu phiêu bay trong gió, mái tóc đen mịn được búilên một cách kiên cố bằng ngọc trâm.
Rõ ràng vẫn là Tuấn Thúcngày xưa, diện mạo dáng người cũng không có chút gì thay đổi nhưng thầnthái lại như hai người khác nhau —— chỉ thấy hắn mặt đẹp như hoa mà nụcười lại quỷ dị âm hiểm, đôi mắt trong như nước mùa thu lại có ẩn sát ý, tuy là thân nam nhi nhưng lại quyến rũ hơn nữ nhi ba phần, khóe miệngtà ác hơi cười kia lại càng tăng thêm vài phần lệ khí.
Trong lúc nhất thời, Tang Chỉ nhìn xem đến há hốc mồm, thật lâu sau mới giãy dụathốt ra một câu: “Nhàm chán, phượng hoàng xấu xa?”
Tuấn Thúc tàtứ liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phượnghoàng xấu xa? Ừm, thật ra cũng là một cái tên rất hay.”
Tiểu hồly chớp chớp mắt, phượng hoàng xấu xa rốt cuộc bị làm sao vậy? Phát sốtđến hồ đồ rồi sao? Sao mà ngay cả…cái tên hiệu do chính nàng đặt cho màhắn lại quên? Tang Chỉ vỗ vỗ đầu, nghĩ đến sự việc trước mắt lại nói:“Trước tiên không nói về điều này nữa, tiểu ngốc long khi nãy nổi điênlên chạy mất, ngươi mau giúp ta đi tìm hắn trở về.”
Nghe xong lời này, Tuấn Thúc nhíu mày lại, “Hả? Tiểu ngốc long?”
Tang Chỉ dậm chân gấp gáp, “Tuấn Thúc, có phải thật sự ngươi sốt đến hồ đồrồi hay không? Tiểu ngốc long chính là Ly Vẫn chứ ai! Vừa rồi hắn bỗngnhiên…” Nói chưa xong, Tuấn Thúc vung tay áo lên, những sợi dây tơ cuộnthành một hình cung như có sinh mệnh riêng bay đến phía sau, khi thu hồi lại thì đã thấy A Ly bị dây tơ cuốn chặt kín ném bịch xuống đất.
Tuấn Thúc khoanh tay miệng thì chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Ha ha, thật đúng là Ly Vẫn. Sao vậy? Mới đánh một trận với Ma tộc mà đã bị thương đến vậysao?”
Tang Chỉ tuy cảm thấy phượng hoàng xấu xa hôm nay vô cùngkỳ quái, nhưng giờ phút này cũng bất chấp tất cả chạy đến bên cạnh tiểungốc long xem xét thì đã thấy ánh mắt hắn sáng quắc, lập tức đứng lêncắn răng nói: “Giúp ta đến núi Thúy Bình, có nguy hiểm!”
Tuấn Thúc không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên là có nguy hiểm, bằng không ta đến đây làm gì?”
Ly Vẫn hình như còn muốn nói cái gì, Tuấn Thúc đã nhanh chóng bước lại gần nói: “Giờ phút này ngươi mà đi đến đó thì chỉ có chịu chết, tốt hơn vẫn nên ở lại bảo vệ Bình Nhạc trấn đi.”
Tiểu hồ ly nghiêng đầu,rốt cục cảm giác nghi hoặc vẫn thắng: “Tuấn Thúc, ngươi làm sao vậy?”Bình thường nếu hắn không phải mặc áo trắng thì cũng là áo xanh, chỉ cần nhìn thấy nhan sắc đẹp như tiên kia đều nhịn không được mà nhíu mi,nhưng hôm nay tự nhiên cả người đều mặc một màu đỏ, màu đỏ lửa kia nhưcó sức sống xoay đi xoay lại, tuy rằng rất chói mắt đẹp mặt, nhưng mà ——
Tang Chỉ vò đầu “Ngươi có phải nóng sốt đến hồ đồ rồi hay không? Ngươi…”Tiểu hồ ly do dự một chút rồi tự nói thầm: “Chẳng lẽ sốt nóng đến nỗisinh ra hai nhân cách? Chả trách ngày đó lại thân mật với ta.”
“Sao?” Tuấn Thúc nghe vậy bèn nhanh chóng lẻn đến bên người tiểu hồ ly, y phục đỏ rực như lửa cũng dần dần biến thành màu hồng như bình thường, giương giọng nói: “Thân mật với ngươi? Các ngươi vậy mà đã phát triển nhanhnhư vậy rồi à? Thân mật như thế nào?” Dứt lời, phượng hoàng xấu xa liềnnhướng mắt phượng lên, vẻ mặt ái muội dựa sát vào người Tang Chỉ, nhỏgiọng thì thầm: “Có phải như vậy hay không…”
Tuấn Thúc vừa nóivừa như muốn dựa vào người Tang Chỉ, cả người tiểu hồ ly đột nhiên phátrun cả lên, đột nhiên có một thanh kiếm đặt trên cổ Tuấn Thúc, chủ nhânthanh kiếm lạnh giọng nói: “Cách nàng xa một chút.”
Tang Chỉtheo bản năng quay đầu lại rồi lại nhịn không được mà trợn to hai mắt ra nhìn. Áo trắng tóc đen, người đang cầm kiếm đưa lên cổ Tuấn Thúc toànthân đều tản hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà diện mạo này lạigiống —— như —— một—— khuôn —— với Tuấn Thúc.
Chẳng lẽ, phượng hoàng xấu xa bị mình hôn đến nỗi biến ra người thứ hai sao?