Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Thổ Thần Muốn Thăng Chức - Chương 65




Chỉ một hành động mà thay đổi trời đất.

Đêm hôm đó, Tuấn Thúc vì bịhạ thuốc trước đó mà mất đi tiên cơ, Thất Thủy, Bích Nữ trở tay khôngkịp, cũng không thể đánh lại. Chủ tớ ba người đồng loạt đều bị bắt.Nhưng điều làm cho Vương Mẫu nương nương cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là Yêu vương lại có phòng bị trước, trước khi thiên binh thiên tướngđánh vào miếu thổ địa, Yêu vương mang theo đệ đệ Lai Thước, Minh Tao caca Tuấn Ngạn đã sớm không còn bóng dáng.

Mà do thân phận đặc thù củacông chúa Tang Chỉ nên bị vợ chồng Thiên Hồ Đế Quân mang về Thanh Khâuquốc an dưỡng. Từ ngày ấy trở đi, bản thân của tiểu hồ ly tựa như hoàntoàn thay đổi trầm mặc không nói không cười, cho dù công chúa Họa Thường có nghĩ ra bao nhiêu biện pháp cũng không thể khiến cho nữ nhi mở miệng đáp lại một câu.

Công chúa Tang Chỉ thành thân mới một tháng cứ nhưvậy mà trở lại nhà cha mẹ, sau đó ru rú ở trong nhà, không bước ra khỏicửa phòng nửa bước. Họa Thường sợ con gái nghĩ quẩn, mỗi ngày đều đếnkhuyên bảo, nhưng nàng vẫn cứ như đại hải trầm thạch (câm như hến), nhìn trong mắt nữ nhi hoàn toàn là mờ mịt không có một chút cảm giác nào.Mọi người đoán rằng nàng là do phu quân bị bắt và bị Vương Mẫu lợi dụngmà thương tâm quá độ, nhưng tiểu hồ ly mỗi ngày cần ăn sẽ ăn, cần ngủ sẽ ngủ, trở về Thanh Khâu quốc bị giam lỏng hơn nửa tháng cứ thế tròn béomột vòng, khiến cho người ta quả thật thắc mắc.

Giữa trưa một ngày,Tang Chỉ sau khi cùng công chúa Họa Thường dùng cơm trưa xong liền nằmngủ ở trên ghế quý phi, nhóm nha đầu tỳ nữ thấy thế cũng rời khỏi cửaphòng. Tiểu hồ ly đang nhắm mắt mơ mơ màng màng, thấy mu bàn tay ướtsũng giống như bị cái gì đó ôn nhuận liếm liếm, mở mắt ra liền đối diệnvới một đôi mắt đen long lanh, không phải Lai Thước thì là ai?

LaiThước thấy Tang Chỉ tỉnh lại, kêu lên vui mừng nhào vào trong lòng nàngra sức làm nũng, tiểu hồ ly trong mắt lại lộ ra gợn sóng mà thời gianqua khó ai thấy được, sờ sờ phía sau gáy tiểu tử kia, ý bảo sao ngươilại tới đây?

Lai Thước nhún nhún lỗ tai, quay đầu nhìn phía sau,thoáng chốc chỉ nhìn thấy bàn gỗ xuất hiện nhiều ánh sáng bạc, chùm sáng dần dần tập trung thành một tụ, bắt đầu có người hiện ra —— áo choàngmàu bạc thướt tha, thắt lương màu bạc, dung nhan tuấn lãng, vẻ mặt vẫnlạnh lùng băng giá như trước kia.

“Bổn vương từng hứa với Tuấn Thúc, nếu có một ngày xảy ra biến cố, hắn vô ý bị bắt, thì bổn vương sẽ thay hắn chăm sóc ngươi.”

Tang Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lông hồ ly Lai Thước, không nói một tiếng gì.

“Hơn nửa tháng này, công chúa Tang Chỉ sống an nhàn sung sướng nên khôngbiết tình hình bên ngoài. Vương Mẫu không hổ là cánh tay trái bờ vaiphải của Ngọc đế, một mặt giam giữ thiếu chủ Phượng tộc để uy hiếpPhượng Thần, một mặt làm bộ vây đánh Vô Khích Bích Thụ của Phượng tộc,cuối cùng lại truy bắt hồ yêu tộc chúng ta và Tuấn Ngạn khắp nơi.”

Yêu vương nói đến đây dừng một chút, ánh mắt nửa châm chọc nửa dò xét nhìnTang Chỉ cong môi, “Đương nhiên, công chúa Tang Chỉ cũng không có ngàysống yên lành. Làm mật thám nhưng vẫn không được Vương Mẫu nương nươnglão nhân gia kia hoàn toàn tín nhiệm, sau khi lợi dụng ngươi xong liềnbắt đầu giam lỏng ngươi.”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ nãy giờ vẫn im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu, mắt lóe lên ngọn lửa nói, “Không phải ta!”

Hai chữ “mật thám” đã sớm đâm thật sâu vào đáy lòng Tang Chỉ, như rút dâyđộng rừng (rút một sợi dây làm rung chuyển cả khu rừng), Yêu vương trêuchọc nhẹ nhàng như thế cũng khiến nàng đau đến cơ hồ không hít thở nổi.Mặc dù bị giam lỏng, nhưng Vương Mẫu cũng không có khống chế quyền tự do của Tang Chỉ ở bên trong Thanh Khâu quốc, nhưng tiểu hồ ly sợ phải nghe thấy những lời đồn đại chuyện nhảm nên khi trở về nhà cha mẹ liền lậptức tự nhốt mình vào trong phòng không hề ra ngoài.

Bởi vì sợ hãi, cho nên không dám ra ngoài.

Bởi vì khổ sở, cho nên không muốn đi lại.

Nàng sợ, sợ ánh mắt của người trong tộc nhìn mình; sợ hai chữ “Mật thám” này cố ý vô tình truyền vào tai mình, sợ mẫu hậu thật cẩn thận khuyên giải, sợ Tuấn Thúc…

“Không —— không phải ta! Ta không có hại Tuấn Thúc, ta không có bán đứng chàng!” Tang Chỉ che lỗ tai, cao giọng hô lên như bịbệnh tâm thần, vốn tưởng rằng nước mắt sớm đã khô cạn nay lại tuôn tràonhư vỡ đê.

Lai Thước thấy thế, chớp chớp mắt nhìn nhìn Tang Chỉ, lạixem xét xem xét ngoài cửa, nhanh nhẹn nhảy đến đầu vai Yêu vương, Yêuvương cong môi cười, “Không cần lo lắng, trước khi vào nhà ta đã bố tríkết giới, giờ phút này cho dù nàng vừa kêu vừa la lớn bên ngoài cũng sẽkhông phát hiện được.”

Lai Thước nghe vậy yên tâm mà gật gật đầu, đãthấy ca ca càng cười càng vui vẻ, “Nhưng mà như vậy không phải tốt lắmsao? Nghe công chúa Tang Chỉ hơn nửa tháng không nói một lời, ta cònthật lo lắng nàng đã bị câm điếc.”

Tang Chỉ nức nở, việc đã đến nướcnày cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, lau lau nước mắt lạnh nhạtnói: “Ngươi tới là vì muốn sỉ nhục ta?”

Yêu vương nói: “Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, một là đi theo ta, hai là ở lại nơi này tiếp tục làm mật thám.”

Tang Chỉ trầm mặc, không nói một tiếng. Yêu vương tiếp tục nói, “Bổn vươngbiết công chúa Tang Chỉ đang lo lắng cái gì. Nàng nghĩ rời khỏi ThanhKhâu quốc theo ta rõ ràng là vừa ra khỏi hang hổ lại vào hang sói đúngkhông. Đúng vậy, bổn vương xác thực không hề đứng về phía của tướng công nhà ngươi, nhưng về chuyện Ma Nhãn, thật ra chúng ta đã thỏa thuận vớinhau.”

Tiểu hồ ly hỏi, “Thỏa thuận cái gì?”

“Vương Mẫu chèn épPhượng tộc chính là vì Phượng tộc càng ngày càng mạnh hơn, về phần rốtcuộc bọn họ có cấu kết với Ma tộc hay không, chỉ có Tuấn Thúc mới có thể nói. Giờ phút này Long tộc đã liên thủ cùng Vương Mẫu, nếu thực sựkhiến cho bọn họ chiếm ưu thế tiêu diệt Phượng tộc, chiếm ba phần thiênhạ, thế cục sẽ bắt đầu rung chuyển. Lúc đó tộc hồ yêu sẽ gặp đầy nguycơ, bổn vương tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”

TangChỉ nhắm mắt lại, trầm ngâm nói, “Cho nên, ngươi với Tuấn Thúc lén kếtthành liên minh, muốn tìm Ma Nhãn trước khi Dì tìm được.”

Khóe miệngYêu vương giương lên, biểu hiện đồng tình. Thong thả bước qua bước lại,Yêu vương khoanh tay vẻ mặt lạnh nhạt, “Đương nhiên, đi hay ở đều dochính ngươi tự quyết định, mà về phần Tuấn Thúc, bổn vương sẽ đem hếtsức lực nghĩ cách cứu viện.”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ ngẩng đầu,ánh mắt dị thường kiên định, “Không cần. Tướng công nhà ta, tự bản thânta sẽ cứu, cho nên tạm thời, ta không thể đi.”

——————————————————— ta là đường phân cách đi ngang qua ————————————————

Phượng hoàng xấu xa bị bắt lại, Minh Tao ca ca cùng Yêu vương tung tích khôngrõ, chính nàng cũng lại bị giam lỏng… Trong một đêm mà lại chuyển biếnnghiêng trời đổ đất như vậy không phải không làm cho Tang Chỉ tuyệtvọng, thống khổ, mê man. Nhưng sau khi đã khóc điên cuồng, Tang Chỉ hiểu được, giờ phút này không phải là thời điểm để bốc đồng.

Bất luận hai tộc Long Phượng ân ân oán oán, bất luận Phượng tộc có thực sự liên quan đến Ma tộc hay không, phượng hoàng xấu xa vẫn là phượng hoàng xấu xacủa nàng, cho dù chết cũng nhất định phải nhìn thấy hắn một lần, để nóichuyện rõ ràng cho chàng hiểu rồi Tang Chỉ mới có thể an tâm nhắm mắt.Trong thời gian này, Tang Chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, cho dù có khó khănnhưng vẫn tự buộc mình phải nhắm mắt ngủ; cho dù miệng không có khẩu vị, cũng buộc mình phải đau khổ nuốt xuống cơm canh này.

Chính là, vì hôm nay.

Chính là, vì cực khổ suy tư nghĩ ra kế hoạch mưu kế trong hơn mười ngày qua.

Hôm nay Tang Chỉ phấn khởi trang điểm, chờ đến khi sửa sang xong liền đi ra tiền thính thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu. Mới vừa đi đến gian hành lang,Tang Chỉ liền nghe Ngọc mẫu bên người mẫu hậu đang đè thấp âm thanhxuống nói cái gì, nghiêng tai lắng nghe đúng là có liên quan đến việcxét xử Tuấn Thúc.

“Vương hậu, hôm nay thiên cung đã truyền đến tintức, nói là khảo vấn hơn nửa tháng mà Phò mã gia… Ách, ai, là PhượngQuân đại nhân vẫn như trước, không thốt ra một lời bóng gió nào về Matộc, thiên chiến bên Vô Khích Bích Thụ kia cũng đánh đến khí thế hừnghực nhưng hiện thời cũng không phân thắng bại, nhóm cung nga nói là —— “

Ngọc mẫu nói đến một nửa, hình như có chút băn khoăn không dám nói, giây lát sau liền nghe Họa Thường nói, “Cứ nói đừng ngại.”

Ngọc mẫu được cho phép, sau đó mới êm tai mà nói, “Nói là Vương Mẫu nươngnương đã buông tha không giằng co nữa, niệm tình Phượng Quân đại nhâncũng đã từng có công, chỉ giam giữ ở dưới đáy hồ Bích Linh.”

Tang Chỉ ở bên ngoài nghe xong lời này, nhịn không được thân hình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa chống đỡ không nổi ngã xuống đất rồi. Khá lắm, “chỉ giam giữ ở dưới đáy hồ Bích Linh”, Vương Mẫu nương nương còn quả thực“nhân từ” ! Đáy hồ này là biên giới giữa tiên giới với minh giới, đã bịphong ấn nơi này thì dù tiên hay ma đều không thật sự chết đi nhưng cũng chẳng chân chính còn sống, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chịu sét đánh của thiên lôi, thật sự là… sống cũng không bằng chết.

Chửi rủaxong, Tang Chỉ nhịn không được nắm chặt thanh cửa, lại bị Họa Thường bên trong nghe được động tĩnh, khẽ quát một tiếng “Ai”. Ngọc mẫu liền nhanh chóng bước chân đi ra ngoài nhìn xung quanh, khi thấy đúng là tiểu công chúa, nét mặt già nua nhịn không được lại trắng thêm ba phần.

Thấytình huống như thế, Tang Chỉ ngược lại lại bắt đầu bình tĩnh, nâng ốngtay áo màu xanh biển lên liền tiến vào trong hành lễ nói: “Chỉ Nhi thỉnh an mẫu hậu.”

Nghe công chúa Tang Chỉ trầm mặc nhiều ngày lại mởmiệng nói chuyện, mọi người trong phòng đều nghẹn họng nhìn trân trối,Họa Thường lại ngồi không yên mà đứng dậy nâng nữ nhi, một mặt cũng nhịn không được mà rơi lệ, “Chỉ Nhi, con rốt cục cũng nói chuyện với mẫuhậu.”

Tang Chỉ đứng thẳng lại, ánh mắt như nước, “Chỉ Nhi nghe nói tướng công qua mấy ngày nữa sẽ bị giam giữ dưới đáy hồ Bích Linh.”

Dứt lời, Ngọc mẫu cùng Họa Thường quay mặt nhìn nhau, công chúa Họa Thườngđịnh mở miệng muốn nói gì đó,chợt nghe tiểu hồ ly nhanh chóng nói, “Mẫuhậu yên tâm, nữ nhi không có tâm tư khác, chỉ là muốn… gặp lại hắn lầncuối cùng.”

Một câu, người ngồi trong nhà đều sợ hãi.

Trước mắtchính là thời cơ vô cùng tốt, Vương Mẫu cùng Phượng tộc ở Vô Khích BíchThụ càng đấu càng khí thế ngất trời, mà lợi thế quan trọng nhất đó chính là Tuấn Thúc, hơn nữa thân phận đặc thù của Tang Chỉ, hai người khôngphải nói muốn gặp là có thể gặp nhau được. Công chúa Họa Thường nghe vậy giật mình, cho cung nữ hai bên trái phải lui hết rồi mới kéo nữ nhingồi xuống, buồn bã nói:

“Chỉ Nhi, con đang hận Dì của con sao?”

Mí mắt Tang Chỉ giật giật, cúi thấp mắt không nói lời nào. Hận sao? Bà đãxây dựng cục diện này để nàng mắc mưu nhập vào, ly gián tình cảm giữamình và Tuấn Thúc, làm hại Bích Nữ, Thất Thủy bị bắt, tất cả nhữngchuyện này, chỉ cần một từ “hận” thì làm sao có thể biểu hiện rõ tâmtình của mình?

Đối với Vương mẫu ngày xưa vẫn luôn yêu thương nàng, Tang Chỉ quả thực là Hận —— Thấu—— Xương.

Họa Thường thấy thế hít một hơi lạnh, đứng dậy nhìn ngoài cửa sổ nói: “Tỷtỷ xưa nay vốn như vậy, có lẽ lúc đầu tỷ ấy đưa cho con bình thuốc cũngkhông thật sự là muốn mượn tay con hạ độc Tuấn Thúc, nhưng mà tỷ ấychính là muốn hai con nghi ngờ mất lòng tin với nhau, lại bày ra bằngchứng giả để đổ cho là do con hạ độc, khiến cho Tuấn Thúc hoàn toànkhông còn tin tưởng con.”

“Kể từ thời điểm đó, cho dù hiện tại connghĩ ra biện pháp gì giải cứu, Tuấn Thúc cũng không còn tin con, con làm thế nào mới có thể cứu hắn? Tình hình như vậy, cần gì phải gặp lại?”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ rũ mắt xuống vẫn như trước không phản ứng nhiềulắm, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Mẫu hậu yên tâm, Tang Chỉ thật sựkhông có ý nghĩ khác, nhưng dù sao cũng làm vợ chồng một thời gian, muốn gặp lại hắn một lần thôi.”

Họa Thường nghe vậy khẽ lắc đầu, tư vịtrong đáy lòng nói không nên lời, ngồi xuống xoa bàn tay mềm mại của nữnhi, thấp giọng nói: “Chỉ Nhi, ta có nói với con về cô cô của con haykhông?”

“Cô cô?” Tang Chỉ chớp chớp mắt, không rõ tại sao lại độtnhiên chuyển tới đề tài này. Sao nàng không biết mình có thêm một cô cô?

Họa Thường cười nói, “Cô cô của con, chính là công chúa Nhược Như năm đó có tiếng là đại tài nữ của tam giới, văn võ song toàn, băng tuyết thôngminh. Lúc ấy các thần tiên đều yêu thương nàng nhiều hơn ta, lại nói tacũng chỉ là một người có nhan sắc xinh đẹp, so ra kém xa khí chất tàihoa của công chúa Nhược Như, khiến ta tức giận đến phiền não.”

TangChỉ chuyển động mắt, “Nói như vậy, mẫu hậu gả đến đây chẳng phải làthường cùng cô cô Nhược Như cãi nhau sao? Con sống ở Thanh Khâu quốc lâu như vậy, tại sao chưa từng nghe nói rằng cha có muội muội nào đó?”

Họa Thường sờ sờ đầu nữ nhi, cười càng hiền dịu, “Thật ra ta cũng nguyện ýcùng đại tài nữ này ganh đua cao thấp, cùng sống ở dưới một mái hiên nhà cãi nhau, chỉ tiếc… Không lâu sau khi ta gả vào đây nàng liền đi xa,rồi lúc trở về đã là long trời lở đất, sau đó… Cha con đã dặn dò khôngcho bất luận kẻ nào nhắc đến tên của cô cô con, thời gian quá dài, nàngliền biến mất như chưa bao giờ tồn tại.”

Tang Chỉ nghe vậy chợt kinhngạc, nói như vậy, công chúa Nhược Như này phỏng chừng trên người đã xảy ra đủ chuyện, cứ thế nên phụ thân mẫu hậu kỵ húy sâu đậm, nhiều năm như vậy cấm không cho ai nói ra. Nhưng vì sao lúc này mẫu hậu lại chủ độngđề cập, đây là duyên cớ nào? Lại có liên quan gì đến nàng và Tuấn Thúc?

Họa Thường mặc kệ phản ứng của Tang Chỉ, cố gắng tiếp tục nói: “Kỳ thật năm đó thống nhất tam giới, tiên tộc cũng không hề thật sự có thực lực đểphong ấn Ma tộc tại Ma Vực. Hai phái đặt ra ranh giới, nhưng Ma tộc lạiliên tiếp xâm phạm, khiến cho dân chúng lầm than. Lúc ấy Vương Mẫu saicông chúa Nhược Như muốn nàng lẫn vào Ma tộc làm mật thám để hoàn thànhnghiệp lớn.”

“Cô cô con đáp ứng, vừa đi Ma tộc thoáng cái đã hơn mười năm, cho đến khi trở về thật sự thăm dò được chi tiết của Ma tộc, giúpđỡ Vương Mẫu hoàn thành phong ấn chống lại Ma tộc, khiến cho Ma tộcgiống như con chim bị nhốt trong lồng không có biện pháp rời khỏi MaVực. Nhưng lúc này Nhược Như đã không còn là Nhược Như mà ta quen, ngaytại lúc Thanh Khâu quốc tổ chức lễ mừng công chúa Nhược Như lập đượccông lớn, nàng lại trộm đi Ma Nhãn, từ đó trở về sau không có tin tức.”

Tang Chỉ ngạc nhiên hô lên, “Nàng làm phản? !”

Họa Thường gật đầu, “Nhân phi cỏ cây thục có thể vô tình (đã là người đâuphải cỏ cây mà có thể vô tình), trong thời gian mười năm Nhược Như ở Matộc, sớm đã cùng thiếu chủ Ma tộc thành hôn, vợ chồng càng thêm ân ái,Nhược Như liền động tâm. Nhưng dù sao nàng cũng coi như còn tỉnh táo,hiểu được ân oán hai tộc tiên ma khó chấm dứt, thế cục chỉ càng ngàycàng phức tạp, liền âm thầm hạ quyết định: Trước khi Ma tộc bị phong ấn, liền vụng trộm trở lại Ma giới cùng trượng phu làm một đôi chim bị nhốt trong lồng. Cho dù bị trượng phu tự tay giết chết, cũng muốn cùng hắn ở một chỗ. Chỉ tiếc, Vương Mẫu đã sớm âm thầm hạ thủ…”

Tang Chỉ dừngmột chút, suy đoán nói: “Năm đó Vương Mẫu cũng dùng kế ly gián họ giốngnhư đối với con và Tuấn Thúc khiến cho cô cô Nhược Như cùng Ma vươngnghi ngờ lẫn nhau, lại không có cách nào tin tưởng lẫn nhau, cho nên côcô mới cuối cùng không thể trở về?”

Họa Thường gật đầu, “Nếu năm đótình yêu của bọn họ kiên định hơn một chút, và tin tưởng lẫn nhau mộtchút, Nhược Như cũng sẽ không cùng Ma Nhãn tung tích không rõ, lại càngkhông… có hậu quả như bây giờ.”

Nghe lời nói êm tai, Tang Chỉ nghexong đáy lòng bắt đầu gợn sóng, tiểu hồ ly híp mắt lại do dự phân tíchlời nói vừa rồi của Họa Thường, rồi dường như đã có chút hiểu được ýtrong đó, há mồm thì thào kêu lên mẫu hậu, công chúa Họa Thường đã xuatay nói: “Thôi thôi, ai bảo con là nữ nhi của ta làm chi? Con đã muốngặp hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp, cũng sẽ cho hai người gặp nhau.”

————————— ta là đường phân cách đi ngang qua ——————

Công chúa Họa Thường nói được thì làm được, quả thực giúp tiểu hồ ly gặp lại Tuấn Thúc.

Nhưng mà phương thức hai người gặp lại nhau không hề giống như Tang Chỉ đãnghĩ. Họa Thường cùng Vương Mẫu là tỷ muội nhiều năm, hiểu được Vươngmẫu luôn hướng đến lấy đại cục làm trọng, hôm nay cho dù chính bà mangtheo nữ nhi khóc đến chết trước mặt nàng cũng không thể khiến cho đôi vợ chồng son gặp mặt một lần. Bà nhất định dùng phương thức trái ngược,dùng tiên thuật giúp dỡ Tang Chỉ nhập vào cảnh trong mơ của Tuấn Thúc,giúp nữ nhi hoàn thành tâm nguyện.

Công chúa Họa Thường cẩn thận dặndò nữ nhi chú ý, sau đó thực hiện trận pháp ở trong phòng, thành cônglàm cho thần thức của Tang Chỉ dần dần đi vào giấc mộng. Trải qua mộtđoạn mông lung ngắn ngủi, Tang Chỉ lại mở mắt ra, chỉ thấy mình đã ởtrong một mảnh mờ mịt biển hoa. Hoa muôn hồng nghìn tía đua sắc, đủ mọimàu sắc trông rất đẹp mắt, trên đỉnh đầu bầu trời cũng xanh thẳm sángsủa. Phía xa xa, phượng hoàng xấu xa quần áo trắng tung bay, đứng sừngsững trên biển hoa nhìn lên bầu trời.

Tang Chỉ thấy thế, biết đã thành công, kích động đứng dậy từ trên cỏ hướng tấm lưng kia kêu lên, “Tuấn Thúc!”

Dứt lời, phượng hoàng xấu xa thuận thế quay đầu, mặt không chút thay đổinhìn chăm chăm tiểu hồ ly không hề chớp mắt. Tang Chỉ biết thời gian màmẫu hậu duy trì cảnh trong mơ sẽ không kéo dài được, nên liền nâng bướcchạy nhanh đến bên cạnh Tuấn Thúc, người kia lại không cần nghĩ ngợi lui bước ra sau, giọng nói lạnh lùng:

“Ngươi tới làm gì?”

“……” Mộtchậu nước lạnh tạt cho Tang Chỉ vừa rồi còn tràn đầy nhiệt huyết bắt đầu lạnh lẽo đi. Hít một hơi thật sâu, Tang Chỉ cắn răng, “Tuấn Thúc, thờigian này chàng phải chịu khổ rồi.”

Tuấn Thúc đối với niềm thương nỗi nhớ của Tang Chỉ làm như không thấy, vẫn là câu nói kia, “Tới làm gì?”

Tang Chỉ cắn môi dưới, muốn tiến lên lại sợ bị phượng hoàng xấu xa cự tuyệt, trong lúc nhất thời, dưới đáy lòng rối rắm sầu bi, tương tư, lo âu tấtcả cùng bùng nổ, hóa thành nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt: “Tuấn Thúc,đừng đối xử với ta như vậy. Ta đã nói rồi, ngày ấy ta thực sự không cóbỏ thuốc trong đồ ăn của chàng.”

Nghe vậy Tuấn Thúc cong môi cườinhẹ, “Vậy còn nước trà thì sao? Nước tắm? Hoặc là… mùi hương kỳ lạ trênngười ngươi ngày hôm đó?”

“Không!” Tang Chỉ nghe mình bị nghi ngờ như vậy, tim thắt lại thành một mảnh, “Tuấn Thúc, chàng không thể hoài nghi ta, ta —— “

Nói chưa xong, phượng hoàng xấu xa đã xoay người cắt ngang lời của TangChỉ, “Cho dù không phải ngươi thì thế nào, ta hiện tại cũng chỉ là mộttù nhân, công chúa Tang Chỉ mời trở về đi.”

Tang Chỉ lảo đảo lui bước phía sau, lời này của Tuấn Thúc cùng với câu “Chúc công chúa Tang Chỉsớm chọn được chàng rể tốt” có gì khác nhau đâu? Một người là tù nhân,một người là công chúa Thanh Khâu quốc, đây là cố ý muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra càng xa, cả đời không không quan hệ với nhau sao?

“Tuấn Thúc…” Tang Chỉ chậm rãi thong thả bước đến trước mặt tướng công, từtrong người lấy ra túi uyên ương lúc trước bị A Ly cười nhạo nói, “Mặckệ chàng tin cũng được, không tin cũng được, ta cũng phải nói. Đây chính là mưu kế của Vương mẫu nương nương, bà cố ý bày kế để hại chàng, lạidùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ ta nhận lấy bình thuốc kia, rõ ràng chính là muốn ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta. Hiện tại chàng không tin tưởng ta, ta cũng không hề trách chàng… Nhưng mà ta sẽ không trúng kế, ngaycả liều mạng ta cũng sẽ cứu chàng thoát ra ngoài…”

Dứt lời, Tang Chỉliền đem túi gấm kia nhét vào lòng bàn tay phượng hoàng xấu xa. Tay Tuấn Thúc tiếp nhận túi gấm kia chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mũi bắt đầuhơi cay cay nhưng chung quy vẫn là không nhẫn tâm bỏ lại túi gấm kia ởtrước mặt nàng. Nhắm đôi mắt lại, Tuấn Thúc hít một hơi khí lạnh: Khôngđược cúi đầu, không được nhìn, bằng không chỉ cần liếc mắt một cái sẽvạn kiếp bất phục, bằng không chỉ cần liếc mắt một cái sẽ vì nước mắtcủa nàng mà mềm lòng.

“Thật buồn cười, ngươi cứu được ta sao? Lấy công phu mèo cào của ngươi, ngươi muốn cứu ta như thế nào?”

Sau khi nghe câu hỏi của Tuấn Thúc, cuối cùng Tang Chỉ cũng thu lại cảm xúc một chút, đưa tay lau đi nước mắt, mặt nghiêm lại nói: “Ta có biệnpháp, chỉ cần chàng chết ——” Tiểu hồ ly suy nghĩ nhiều ngày, nếu căn cứvào việc đội quân bảo vệ xung quanh thiên tù của vương mẫu mạnh như vậy, đừng nói sức lực của bản thân nàng, cho dù Phượng Thần có dẫn dắt tinhanh của Phượng tộc đến cũng không thể cứu Tuấn Thúc ra được. Nhưng nếumà hắn có thể chết ——

“Ta và Bích Nữ đều có quan hệ khế huyết vớichàng, chỉ cần chàng chết chúng ta liền đi xuống địa phủ giúp chàng sống lại, đến lúc đó phượng hoàng khấp huyết…” Nói còn chưa dứt lời, TuấnThúc đã ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười xong mặt mang đầy vẻ khó tin nhìn thẳng Tang Chỉ, chậc chậc nói: “Vương mẫu trở nên ngu ngốc từkhi nào vậy?”

Tiểu hồ ly tặc lưỡi, nghe không hiểu Tuấn Thúc đang hỏi cái gì, “Tuấn Thúc?”

Phượng hoàng xấu xa giận dữ phất tay áo, “Biện pháp vụng về như vậy mà cũngdùng tới để lừa ta tự sát, chẳng phải là buồn cười vô cùng sao? !”

Tang Chỉ lắc đầu, “Chàng vẫn không tin tưởng ta…”

“Tin tưởng ngươi?” Tuấn Thúc hé mắt nhíu mi, vẻ mặt không giống ai, “Lấymạng của ta để tin tưởng ngươi sao? Nương tử? Ha ha ha, Tuấn Thúc ta cóthể bị ngươi lừa một lần, còn có lần thứ hai nữa sao? Nương tử, saongươi không trở về Bình Nhạc trấn tìm Bích Nữ đi, khuyên nàng cùng nhautự sát với ta, như vậy mới không sai lệch một li (nguyên văn: vạn vônhất thất – ngàn việc không sai một), tuyệt đối bảo đảm ta không sốnglại được.”

“Tuấn Thúc, ta…” Không cho Tang Chỉ cơ hội nói chuyện, ánh mắt Tuấn Thúc đã nghiêm nghị lại, cắn chặt răng lạnh lùng phun ra mộtchữ: “Cút! !”