Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên

Chương 1-2




Lúc này, thần kiệu đột nhiên ngừng lại, một lát sau, đám quái tinh đang chen chúc nhau kia dần mở ra, để lộ khoảng trống ngay trung tâm.

Hàn Giang Tuyết lập tức chạy về phía thần kiệu, linh miêu đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, nâng móng vuốt vỗ nhẹ đầu Hàn Giang Tuyết.

"Tiểu thỏ ngốc! Không phải đã nói đừng gọi nhũ danh của ta sao! Thật quê mùa quá đi! Gọi ta là Kiêm Gia!"

Kiêm Gia trừng trừng mắt, thoạt nhìn như là đã tức giận rồi, Hàn Giang Tuyết vậy mà lại không sợ, cười hì hì đưa hộp quà trong tay.

"Đây là ta đưa cho ngươi quà tạm biệt! Bên trong có dược liệu, hoa khô, còn có cá khô nhỏ!".

Kiêm Gia nghe xong lời này, nhất thời ngơ ra, tự nâng móng vuốt nhét tất cả vào túi của mình, rồi lại xoa xoa đầu của Hàn Giang Tuyết.

"Cảm ơn ngươi."

Hàn Giang Tuyết ngọt ngào nở nụ cười: "Ngươi về sau sẽ đi đánh cướp, nghĩ đến cũng không thiếu tiền, nhưng hương vị trong nhà muốn có cũng không được!".

Móng vuốt của Kiêm Gia đang nhẹ nhàng xoa xoa, nghe Hàn Giang Tuyết vừa nói thì nàng liền gõ đầu thỏ một cái.

"Tiểu thỏ ngốc! Ta là được người khác mời đến nhà để bắt chuột, không phải đi đánh cướp!".

Hàn Giang Tuyết nâng móng ôm đầu, mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu nhìn về phía Kiêm Gia.

"Chính là... Trước kia đại ca nói, chỉ cần bị người khác rước đi, là người đó có thể ăn ở, chơi đùa với con miêu bên kia, muốn gì cũng được, y như là chủ tử đến nhà vậy..."

Kiêm Gia cúi đầu nhìn thấy trước mắt một cái nhỏ nhỏ Hàn Giang Tuyết, đây là tiểu thỏ tinh mà nương của nàng nhặt trên đồng cỏ về vào năm mươi năm trước, là một tiểu thỏ duy nhất còn sống trong bầy thỏ.

Không biết có phải hay không mà dường như trời sinh cơ thể có phần yếu ớt, ăn thế nào cũng không lớn nổi, trưởng thành đã lâu như vậy, tính từ lỗ tai cũng chỉ cao đến móng vuốt của nàng.

Nhỏ còn hơn một con chuột lớn, thoạt nhìn rất không đáng tin.

Bởi vậy yêu sơn có nhiều người lui tới như vậy, trong ổ mèo một con rồi lại một con được rước đi, nhưng không có ai để ý đến Hàn Giang Tuyết.

"Kia cũng không phải là đánh cướp, đều là bọn hắn tự nguyện." Kiêm Gia đầy ẩn ý meo ô một tiếng, thật là lo lắng, "Ngươi cũng đã lớn như vậy, vẫn là mau tìm chỗ kiếm sống, làm gì có chuyện lớn như vậy còn không tìm chỗ kiếm sống nha?"

Con người có thể ngồi không trong nhà, nhưng yêu tinh thì không được.

Trưởng thành là phải tay làm hàm nhai!

Hàn Giang Tuyết nghe xong lời này, hai tai đang dựng thẳng nháy mắt đã rũ xuống.

"Nhưng... Suy cho cùng ta chỉ là con thỏ, không phải miêu. Dù a nương có cho ta xuống núi hay không, những người đã đến đây đều cho là ta vô dụng..."

Tuy rằng được miêu mụ mụ nuôi lớn, cả chuyện bắt chuột cũng đã học xong, nhưng khi có người hoặc đại yêu khác đến yêu sơn tỏ ý muốn rước miêu bắt chuột thì cũng chỉ biết đến tỷ tỷ, ca ca của Hàn Giang Tuyết, có đôi khi miêu mụ mụ có ý tứ làm cho người ta nhìn đến Hàn Giang Tuyết, thì những người đó nguyên bản đang cười thì nháy mắt liền trở nên không biết làm thế nào, lúng túng mà bỏ đi.

Cái này mà hắn bắt chuột sao, vẫn là chuột bắt hắn a?

Khách nhân đều muốn rước miêu nô, không phải là rước tiểu thỏ nha!

"Ngươi không phải là muốn đi Hoa Đào Lạc học kiếm sao?" Kiêm Gia nhìn xung quanh, thừa dịp không ai chú ý, khéo léo đem linh châu giấu trong túi đưa cho Hàn Giang Tuyết, "Tuy rằng a nương bọn họ đều cảm thấy người suy tâm vọng tưởng, bất quá có con miêu nào khi còn bé lại không lao vào giấc mộng đâu? Này cái này ta cho ngươi coi như làm lộ phí đi!".

Hàn Giang Tuyết tay cầm nắm linh châu, đôi mắt trợn tròn cả lên.

"A Tỷ, ngươi thật hào phóng! Trước kia rõ ràng cá khô nhỏ đều không muốn cho ta!".

Kiêm Gia khẽ cười: "Ngày xưa đâu có giống bây giờ, nếu muốn đi đánh cướp.. Không, có tiền ăn, loại linh châu này là hàng rẻ tiền coi như bi để chơi đi!".

Không đợi Kiêm Gia tiếp tục nói, âm thanh của khúc nhạc kia đột nhiên lớn hơn, âm thanh nổi lên có chút dồn dập, nhạc khúc của quái tinh không giống với nhân gian, nổi lên nghe như tiếng kêu của dã thú, thúc giục Kiêm Gia mau trở vền thần kiệu, đừng làm lỡ thời gian.

Miêu yêu trên núi cùng con người ký kế ước, con người phải tuân thủ quy củ thì yêu cũng phải như thế, không thể xem thường.

Kiêm Gia cùng Hàn Giang Tuyết hai mắt nhìn nhau, sau đó Kiêm Gia liền đến gần nhìn cả người tiểu thỏ trước mặt, thỏ vươn móng vuốt nho nhỏ ôm lấy chân trước của nàng.

"A tỷ, ta sẽ rất nhớ ngươi."

Tiểu thỏ không muốn rời đi mà áp chiếc má mềm mại vào móng vuốt của miêu, xoa nhè nhẹ.

Bọn họ trước kia ở cùng một chỗ đùa giỡn tranh nhau cá khô nhỏ, cả ngày vô cùng náo nhiệt, nhưng khi ly biệt thì cực kỳ ảm đạm.

Kiêm Gia là miêu, thói quen thật đúng tiêu sái, vô cùng độc lập.

Khả năng hôm nay được ấm áp dễ chịu tiểu thỏ làm nũng, trong lòng nàng cũng không nhịn được mà mềm nhũn.

Trong ổ có một nhóc miêu nhãi con, ai mà không biết tính tình ăn ngang ở ngược của nhóc, ngươi dám liếc mắt nhìn ta là sẽ bị đánh.

Chỉ có tiểu con thỏ này, lúc hỏi hắn "Nhìn cái gì vậy", hắn cư nhiên mơ mơ hồ hồ mà bế lên mà không dùng móng vuốt đánh.

Thật không thể đùa?! Tiểu con thỏ này quả thực rất kì quái! Không tranh giành cơm, mặt khác còn cho miêu khác điểm tâm, đi ra ngoài chơi cũng nhớ rõ mang quà về, phát hiện có cái gì hay sẽ gọi bọn hắn cùng đi xem, buổi tối còn kể truyện trước khi đi ngủ.

Thực XX yêu quá mức!

"Được rồi được rồi, muốn thì cứ tìm đến chỗ ta chơi, ngoan!" Kiêm Gia hào hứng mời.

Hàn Giang Tuyết nặng nề gật đầu, Kiêm Gia liền vẫy vẫy đuôi, xoay người nhảy lên thần kiệu.

Cỗ kiệu hướng tới phía dưới đi một đường, rất nhanh đã đi tới chân núi.

Phía dưới yêu sơn có một dòng sông trong vắt, để rước Kiêm Gia tu sĩ đã sớm chờ ở phía bên kia bờ sông.

Nhân loại không thể không được mười mà lên yêu sơn, tuy rằng đa số là quái tinh nhỏ, nhưng đại quái tinh trấn sơn cũng được nhân loại chắp tay tôn kính xưng một tiếng "Vạn sơn lão tổ", không dám mạo phạm.

Hàn Giang Tuyết một mạch đuổi theo thần kiệu đến bờ sông.

Thấy được bên kia bờ là tu sĩ.

Vị tu sĩ kia nhìn rất băng lãnh, mặc một thân bạch y, tiên khí phiêu phiêu, nhìn vô cùng không chạm đến thất tình lục dục.

Hàn Giang Tuyết nghĩ nếu vị tiên tử này đối xử với Kiêm Gia cũng lãnh đạm vậy thì làm sao bây giờ?.

Nhưng vị linh miêu kia thì không nghĩ vậy, không một chút do dự qua sông, mới vừa đi đến dưới chân vị tu sĩ kia đã được vị lãnh đạm ấy cẩn thận ôm vào lòng.