Thơ Tình Không Hoàn Hảo

Chương 2: Thứ hai




Bởi vì hôm qua ngủ trễ nên khi dì giúp việc làm xong bữa sáng, Thẩm Vân vẫn chưa dậy.

Thẩm Huy và Kỷ Tẩm là kiểu phụ huynh hơi nuông chiều con cái, nghĩ rằng con nhỏ nghỉ hè muốn ngủ nướng cũng không sao, vậy nên cũng không kêu cậu.

Trên bàn ăn sáng chỉ có hai vợ chồng với Thẩm Vân Liễm.

Đối mặt với đứa con trai lạc rồi tìm lại được này, Thẩm Huy và Kỷ Tẩm tràn lòng yêu thương, nhưng lại không biết nên bày tỏ ra thế nào.

Có lẽ là do những chuyện đã trải qua trong quá trình trưởng thành khi trước, tính cách Thẩm Vân Liễm chẳng những lạnh nhạt, mà còn rất khó chấp nhận ý tốt của người khác.

Vào lần đầu gặp Thẩm Vân Liễm, bọn họ ôm chằm anh, khó dằn được tiếng khóc nức nở, nhưng Thẩm Vân Liễm giống như một người ngoài cuộc, vẻ mặt không một chút dao động.

Thân là cha mẹ, thấy con mình như vậy quả thật là lòng đau như cắt.

Nhưng bọn họ không có cách hay nào khác, chỉ có thể đối tốt hơn nữa với Thẩm Vân Liễm.

"Vân Liễm, con có muốn uống thêm sữa bò không?" Kỷ Tẩm để ý thấy ly của con trai đã cạn, "Mẹ giúp con rót một ly nữa?"

Thẩm Vân Liễm gật đầu, bình thản nói tiếng cảm ơn.

Kỷ Tẩm cười, rót đầy ly sữa bò cho anh: "Không cần khách sáo vậy với mẹ đâu."

Thẩm Huy cũng cười, năm nay ông mới 40 tuổi hơn, là nghệ sĩ dương cầm vô cùng nổi tiếng, trên người mang theo sự nho nhã dễ gần chỉ nghệ thuật gia có.

"Được rồi, phải đi làm rồi." Ông đứng dậy, mặc âu phục áo vét, chờ Kỷ Tẩm tới khoác tay ông.

Ánh mắt ôn hoà dừng trên người con trai, nhắc nhở: "Vân Liễm, một lát nữa lúc lên lầu nhớ kêu em nó dậy ăn sáng nhé."

Động tác uống sữa bò của Thẩm Vân Liễm thoáng dựng lại, không nói gì nhưng gật đầu.

Bàn ăn sau khi ăn sáng xong được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại phần của Thẩm Dung.

Dì Trương phụ trách gia chánh thường ngày đã làm việc ở Thẩm gia lâu năm, cũng hiểu rất rõ về thói quen sinh hoạt của thành viên trong nhà.

Bình thường thấy Thẩm Vân Liễm không thích tiếp xúc với người khác, lúc này đương nhiên cho là anh không muốn đi kêu Thẩm Dung.

Dì chu đáo cười nói: "Vân Liễm bận việc của mình đi, lát nữa dì kêu Dung Dung cho."

Thẩm Vân Liễm do dự hai giây, đoạn lắc đầu: "Để con đi."

Lập tức quay người lên lầu.

Đứng trước phòng Thẩm Dung, anh giơ tay gõ cửa.

Thẩm Dung ở trong phòng hiển nhiên vẫn chưa tỉnh, tưởng là dì, mê mang làm nũng: "Chút nữa con dậ..."

Âm thanh này hệt như cái móc câu, gãi một cái nhẹ tênh vào cõi lòng của Thẩm Vân Liễm.

Anh mím môi, giọng nói không lớn: "Thẩm Dung, ra ăn cơm."

Trong phòng yên lặng giây lát, ngay sau đó lập tức có một chuỗi tiếng leng keng leng keng. Trong khoảng khắc Thẩm Dung nghe thấy giọng anh cậu đã tỉnh táo lại, tức thì phóng xuống giường cuống cuồng mặc quần áo.

Trước lúc cậu mở cửa còn cào tóc, có điều hình như không có kết quả.

"Anh, chào buổi sáng." Sáng sớm anh trai đích thân tới kêu cậu dậy, Thẩm Dung thụ sủng nhược kinh tâm trạng siêu tốt.

Cậu cười lên, lộ ra lúm đồng tiền của mình, hai cọng tóc vểnh trên đầu lắc lư theo.

Mắt Thẩm Vân Liễm dừng hai giây trên đầu cậu, gật đầu "ừ" một tiếng coi như trả lời.

Đánh răng rửa mặt xong, trong hành lang lầu hai trống không, Thẩm Vân Liễm đã về phòng mình từ sớm.

Thẩm Dung lắc lư xuống lầu, khoé môi khẽ nhếch lên.

Trên bàn là bữa sáng chừa cho cậu, dì Trương vừa mới hâm nóng, lúc này đang toả mùi thơm thức ấm áp.

Chỉ là Thẩm Dung còn chưa ăn hết được một cái sandwich đã nghe thấy hướng tiền sảnh có tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" Dì Trương đi qua, đoán chừng có phải là cậu mợ* trở về lấy đồ gì không.

*先生 với 太太 là tôn xưng của vợ/chồng xưa dành cho những người có địa vị, nhằm đọc cho tiện mồm nên mình để cậu/mợ.

Nhưng sau khi mở cửa lại phát hiện là một đôi nam nữ và một đứa trê 14 tuổi không quen.

Dì Trương khó hiểu nói: "Mấy vị tìm ai?"

Đôi nam nữ cùng cười không nói rằng, xuyên qua cánh cửa nửa mở nhìn thấy Thẩm Dung, lập tức kêu la: "Chúng tôi tìm Thẩm Dung, Thẩm Vân Liễm nữa."

Nói rồi chẳng quan tâm cái đồng ý của dì Trương đã ngang ngạnh chen vào, còn kéo con trai vẻ mặt khinh thường trông không tình nguyện mấy của họ theo.

"Tiểu Dung à, còn nhớ mợ chứ."

Trên mặt người phụ nữ treo nụ cười cẩn thận và thật thà, mụ tiến lên muốn kéo tay Thẩm Dung nhưng bị tránh.

Thấy mấy người nhà này, tâm trạng tốt đẹp vừa rồi của Thẩm Dung không còn sót lại gì.

Lần trước lúc gặp họ là vào hôm đón Thẩm Vân Liễm về nhà, cậu vẫn còn nhớ rõ mùi cầu thang gỗ mục nát tản mát trong căn nhà lầu nhỏ tồi tàn ấy.

Thẩm Huy và Kỷ Tẩm đã tra được từ trong miệng hàng xóm ở đây con trai bị người nhà này đối đã trong những năm nay ra sao từ lâu, chẳng qua lửa giận ngút trời vẫn bị niềm vui trùng phùng kìm lại.

Cha Thẩm mẹ Thẩm đều đặt tất cả tâm tư lên người Thẩm Vân Liễm, thời gian đầu không thể xử lí nhà này, nhưng không ngờ bọn họ lại còn dám chủ động tới đây.

Thẩm Dung cười giễu, thờ ơ nhìn bọn họ mà không nói gì hết.

Trong phòng khách yên tĩnh, bầu không khí khó tránh có chút xấu hổ, gã đàn ông kia lúng túng, mất mặt trước tiểu bối chỉ có thể thẹn quá hoá giận nói: "Thẩm Dung, cha mẹ nuôi mày dạy mày cư xử với bề trên như vậy hả?!"

"Bề trên? Ông là cái thá gì?"

Cho dù là có chút quan hệ máu mủ, nhưng Thẩm Dung cũng không hề có ý muốn tôn trọng người trên gì. Cậu được cha mẹ nuông chiều từ tấm bé, dễ nóng tánh, gặp người không ưa là chút mặt mũi cũng không cho.

Càng huống hồ mấy người này còn là kẻ ngược đãi Thẩm Vân Liễm.

Nghĩ đến những ngày Thẩm Vân Liễm đã trải qua trước đây, lồng ngực của Thẩm Dung phập phồng dữ dội mấy cái, thậm chí có hơi muốn động thủ.

Thấy tình hình thế này, Lý Hồng Hà lập tức oán trách vỗ chồng, xin lỗi Thẩm Dung: "Dung Dung à, tính tình cậu con không tốt, con đừng để ý. Chúng ta là thân thích, ông ấy cũng là vì tốt cho con."

"Là ý này." Thu Hoành bị vợ mình véo một cái cũng điều chỉnh vẻ mặt, giả vờ đến là chân tình thực cảm.

"Cha mẹ con đã mất nhiều năm như vậy, cậu mới là người thân duy nhất của con. Cha mẹ nuôi này của con có con trai ruột của mình, còn con là ruột rà với bọn ta.

Lời này thật khiến người ta chán ghét, Thẩm Dung nghe mà nổi cáu trong lòng.

Cậu hít sâu một hơi, dựa lưng lên sô pha, nét mặt kiêu ngạo: "Ồ? Vậy chuyến này của các người là muốn liên hệ tình cảm?"

"A, phải." Nghe lời này, Lý Hồng Hà tức khắc tươi cười kéo đứa con trai vẫn luôn im lặng ra.

Đứa nhóc này nhìn xấp xỉ với Thẩm Dung, trông mặt rất gian, sau khi tới Thẩm gia thì mắt bắt đầu đảo quanh.

"Đây là em họ Thu Giai Hào của con, Dung Dung."

Thu Giai Hào bị mẹ nó vỗ một cái mới miễn cưỡng chào hỏi với Thẩm Dung.

Lý Hồng Hà nói tiếp: "Mợ nghĩ, câu Một giọt máu đào hơn ao nước lã này thật không giả tẹo nào. Hai ngày nay cha mẹ nuôi con chuyển hồ sơ của Thẩm Vân Liễm nói muốn chuyển nó tới trường cấp ba của bọn con. Này nhé, chuyển một đứa là chuyển, chuyển hai đứa cũng là chuyển. Con nói với họ cũng chuyển em họ con qua luôn, tới lúc đó hai anh em tụi con có cái chăm sóc nhau thật tốt."

Trung học Hoành Nhã Thẩm Dung hiện đang học là trường học có trình độ cao nhất thành phố này, học sinh nếu không phải thành tích cao ngất thì cũng phú hoặc quý, giáo viên và điều kiện giảng dạy càng không cần phải nói.

Bàn tính của Lý Hồng Hà và Thu Hoành gảy lạch cạch, bọn họ nghĩ nếu có thể mắc lên sợi dây Thẩm gia này gửi Giai Hào vào, mười năm nuôi Thẩm Vân Liễm cũng coi như không phí.

"Ồ? Thẩm Dung cong môi cười.

Cậu đánh giá Thu Giai Hào từ trên xuống dưới mấy cái, rõ ràng Lý Hồng Hà và Thu Hoành chỉ buôn bán nhỏ nhưng toàn thân trên dưới của thằng con trai đều là hàng hiệu.

Nghĩ đến những bộ quần áo bị giặt bạc màu trước đó của Thẩm Vân Liễm, lại nghĩ đến khoản tiền trợ cấp kếch xù cha mẹ ruột Thẩm Dung để lại.

Khoản tiền đó theo lời của đôi vợ chồng này, là đã tiêu hết vì nuôi dưỡng Thẩm Vân Liễm, bây giờ thì nhìn ra rốt cuộc đã tiêu vào đâu rồi.

Ngón tay vuốt nhẹ tay vịn sô pha, Thẩm Dung nhìn bọn họ.

"Con trai bà muốn tới trường bọn tôi học?" Cậu cậu, "Tiếc là Hoành Nhã không nhận phế vật thế này."

"Mày! Sao mày ăn nói vậy!"

Thu Hoành nháy mắt nổi khùng, gân xanh trên cổ lồi lên xấu xí, gã trừng mắt hô to: "Thẩm Vân Liễm! Thẩm Vân Liễm đâu! Tao nuôi nó mười năm, tên bạch nhãn lang này nên trả ơn rồi!"

Nghe thấy lời gào thét của gã, ý cười mang theo chút nghiền ngẫm trên mặt Thẩm Dung biến mất sạch, cậu lạnh mặt, đập bàn vang một tiếng lớn.

Kéo cổ áo Thu Hoành hung dữ nói: "Ông đừng có kêu tên anh tôi."

Dì Trương thoạt tiên đầy lo lắng đứng cạnh nhìn lập tức sang kéo hai người ra, muốn che chở Thẩm Dung ở phía sau.

Nhưng Thẩm Dung chỉ vỗ nhẹ bà, căn dặn: "Dì à, đừng để anh con xuống."

Thẩm Vân Liễm bị người nhà này ngược đãi nhiều năm như vậy, Thẩm Dung không muốn để anh cậu gặp những kẻ này nữa, dù cho chỉ là một cái.

"Ầy, được."

Dì Trương đáp ứng, tính đi lên lầu xem sao, nhưng vừa quay người đã nhìn thấy Thẩm Vân Liễm ở miệng cầu thanh.

Mới rồi nháo lớn tiếng như vậy, anh nghe thấy cũng chẳng lạ.

Thu Hoành và Lý Hồng Hà thấy Thẩm Vân Liễm tức thì bắt đầu làm ầm ĩ, kêu gào đã nuôi Thẩm Vân Liễm mười năm muốn anh báo ơn.

Thẩm Dung càng thêm cáu kỉnh trong lòng, cậu vốn không muốn để anh cậu gặp lại mấy người với chuyện lung tung chai này. Tâm trạng ngày càng bét nhè, cậu cũng không dư hơi tán gẫu với cặp vợ chồng này nữa.

Tiến về trước hai bước, che Thẩm Vân Liễm đã xuống lầu ở sau lưng mình, cậu nhìn chòng chọc vào mắt Thu Hoành lạnh giọng hỏi: "Sống qua ngày bằng tiền trợ cấp thuộc về anh tôi, vậy rồi là các người nuôi anh tôi hay là anh tôi nuôi các người?"

Thấy Thẩm Dung nhắc đến khoản tiền trợ cấp kia, mấy người đối diện đều chột dạ, nhưng lại giả vờ bình tĩnh che đậy quá khứ.

Bọn họ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Thẩm Dung ngắt ngang.

"Về chuyển lại khoản tiền trợ cấp đó cho anh tôi, xài hết rồi thì đi mượn. Mượn không được, Thẩm gia có thừa cách trị các người."

Ba người đối diện hoàn toàn ngồi không nổi nữa, Thu Giai Hào chỉ mặt Thẩm Dung mắng: "Mày cậy thế hiếp người!"

"Phải đấy, tôi đúng là cậy thế hiếp người."

Thẩm Dung cười thờ ơ, "Các người nên biết, tập đoàn bất động sản Vân Huy lớn nhất thành phố Tân, mẹ tôi là chủ tịch hội đồng quản trị, mà cha tôi cũng tính là nửa nhân vật công chúng, vậy nên tôi rành cậy thế hiếp người nhất, tốt nhất là các người ngoan ngoãn nghe lời."

"Còn nữa, đừng hễ mở mồm là máu mủ ruột rà, đừng tưởng tôi không biết, mẹ ruột của tôi là con gái một, ông cùng lắm chỉ coi là anh họ bà con xa của bà thôi. Nếu không phải quả thật không còn ai, ông tưởng anh tôi đến lượt ông nuôi chắc? Ông có phải cậu tôi không tôi không quan tâm, nhưng Thẩm Vân Liễm chính là anh của tôi, ông còn dám không tự lượng sức tới làm phiền anh ấy, vậy thì cứ đợi đó."

Nói xong, cậu cũng lười nghe mấy người này om sòm tiếp.

"Dì Trương, tiễn khách đi."

Dì Trương đã đợi lâu lập tức kêu bảo vệ của biệt thự vào đưa người ra ngoài, còn dặn dò: "Sau này đừng cho mấy người này vào!"

Căn phòng ồn ào yên tĩnh lại, nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại hai người Thẩm Dung và Thẩm Vân Liễm.

Ai cũng không nói gì, không hiểu sao Thẩm Dung thấy hơi xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến mấy người vừa rồi, đau đớn cùng hổ thẹn nơi đáy lòng đối với Thẩm Vân Liễm lại cuộn dâng ngay tức khắc.

Cậu đứng song song với mấy người kia một buổi sáng thôi còn giận ná thở, đừng nói chi là Thẩm Vân Liễm đã ở chung bên cạnh bọn họ mười năm.

"Anh." Giọng cậu buồn buồn, lộ ra vẻ âu sầu, nghe chẳng hề giống "chào buổi sáng" chứa ý cười ban sáng.

Thẩm Vân Liễm cụp mắt nhìn cậu, rõ ràng vừa rồi gặp được "người thân" đã từng cũng không dao động mảy may, nhưng bây giờ trái tim anh chùng xuống theo ngữ điệu của Thẩm Dung.

"Cậu...."

Chắc là Thẩm Dung cần an ủi?

Thẩm Vân Liễm không hiểu lắm, cũng không biết nên nói những gì. Bởi vì những thứ từng trải khi trưởng thành trước đây, về phương diện tình cảm anh vô cùng chậm chạp không nhanh nhạy, không dễ cảm nhận được cảm xúc của người khác rồi phản hồi cho phù hợp.

Nhưng không ngờ rằng, Thẩm Dung chỉ ôm chặt anh, vùi đầu vào hõm cổ của anh.

Hồi lâu, giọng của Thẩm Dung nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, "Anh ơi, anh không cần phải sợ bọn họ, em sẽ bảo vệ anh thật tốt."