Thơ Tình Trong Gió

Chương 23: Thích không ?




Tên kia bị đạp phải đưa tay che thắt lưng lại, hắn ta đau đến nức nở, thậm chí hắn còn cảm thấy một cước kia đã mang lục phủ ngũ tạng của hắn đá muốn văng ra ngoài mất rồi, cả buổi vẫn không thể bình thường trở lại, mấy tên đàn em bên cạnh hắn cũng vội vây quanh.

"Anh, anh không sao chứ?"

Tên kia hung tợn vung vẩy về phía Lục Kinh Tả. Hắn lăn lộn ở đây lâu như vậy, vẫn chưa từng bị người nào đạp qua thế này, một cú đạp này không chỉ có cơ thể hắn, mà còn là thể diện của hắn!

"Đều ngu hết rồi à! Đánh tụi nó cho tao!" Tên kia quát, hắn gào lên như vậy, càng tác động đến chỗ thắt lưng bị đạp, lập tức đau đến mặt méo mó. Tiếp đó vẫn còn chưa vặn vẹo xong, một chai đồ uống khác lại nện về phía hắn, kỳ này đập thẳng vào ngực hắn, hắn tiếp tục "ah" một tiếng.

Lần này đánh vào người hắn là Kỷ Vị, Kỷ Vị trước đó cầm chai nước chính là đợi đến đây: "Ai cũng dám ăn hiếp phải không!"

"Đánh tụi nó cho tao! Đánh tụi nó!" Tên kia tức giận cả mắt đều đỏ ngầu lên.

Hắn quát to như thế, mấy tên khác ngay lập tức xông vào, nháy mắt cảnh tượng đã thành một mớ hỗn loạn. Vốn dĩ bọn hắn chính là một lũ lưu manh, càng không nói gì đến ý nghĩ nhún nhường con gái, liền đi thẳng công kích Tống Kiểu Kiểu nhìn qua yếu nhất. Tống Kiểu Kiểu từ nhỏ đã đi theo ba người bọn họ mà lớn, tuy rằng đánh nhau không bằng họ, nhưng mà khả năng tự vệ vẫn phải có, hơn nữa Lục Kinh Tả đã che chắn bên cạnh cậu ấy, kẻ khác cũng không tìm được kẽ hở. Ngược lại cô cầm đồ uống trong tay, đánh chuẩn xác từng tên, bọn chúng bị đánh đau đớn la hét thảm thiết không thôi.

Cảnh tượng trong phút chốc náo loạn hết lên, nhân viên tiệm net cũng vừa mới đến làm chưa bao lâu, chủ tiệm lại không có ở đây, anh ta lúc này căn bản cũng không biết phải làm gì mới ổn. Chạy lên ngăn cản ư? Nhưng đám bọn họ đánh dữ dội như vậy, anh ta xen vào thì chỉ có ngộ thương thêm, báo cảnh sát cũng không được, vốn dĩ tiệm net không cho trẻ vị thành niên vào chơi, anh ta mà báo cảnh sát chẳng phải gây phiền hà cho ông chủ rồi sao? Vậy nên anh ta không muốn làm chuyện này, anh ta trước sau đều khó xử, sốt ruột sắp khóc tới nơi.

Vốn dĩ anh ta còn cho rằng bốn người bọn họ sẽ bị xử rất thảm, suy cho cùng lấy bốn địch mười là vô cùng chênh lệch. Nhưng thật không ngờ sức chiến đấu của bọn họ mạnh như vậy, còn là thể loại phụ trợ lẫn nhau mà đánh, ngay lập tức mang mười tên kia đánh không còn chút khả năng chống trả. Có điều ít người dù sao vẫn thua thiệt, bốn người liếc nhìn nhau xác định ý nghĩ, theo kế hoạch tiếp cận phía cửa chính, cuối cùng tìm được thời cơ liền xông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, tay Tống Kiểu Kiểu bị Lục Kinh Tả nắm chặt lại, nghênh đón gió lạnh mà lao nhanh về phía trước. Phía sau đám côn đồ kia đuổi theo, không cam tâm thả bọn họ, cứ ở sau truy đuổi gắt gao không tha. Nhưng vừa rồi bọn chúng quả thực bị đánh quá ác liệt, chạy chưa bao xa thì thật sự chạy không nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể nhìn bốn con người kia ném cả đám bọn chúng lại sau lưng.

Bốn người chỉ lo chạy, rẽ trái rẽ phải, băng qua từng con đường rồi lại từng con phố nhỏ, rất nhanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của mấy tên kia nữa, cuối cùng thật sự chạy hết nổi rồi, lúc này bọn họ mới chầm chậm dừng lại. Kỷ Vị cứ thế đặt mông ngồi bệt xuống đường, thở hổn hà hổn hển.

"Ôi trời... không được rồi... tớ chạy gần chết rồi... bọn oắt con này rất biết đánh nhau đấy nhỉ..."

Ba người nhìn Kỷ Vị đang ngồi dưới đất không chút hình tượng, bốn người mặt đối mặt, đột nhiên bật cười. Lục Kinh Tả và Triệu Thanh Nghiên đưa tay cho cậu ta, hoàn toàn đồng thanh nói: "Đứng lên."

Kỷ Vị thở gấp đưa tay về phía bọn họ, hai người dùng chút sức kéo cậu ta từ dưới đất lên, bốn người kề vai sát cánh bước về phía trước như quãng thời gian còn bé.

"Bọn mình lâu rồi không đánh nhau, bây giờ được đánh thật quá đã!" Kỷ Vị vô cùng mãn nguyện nói.

Bọn họ một lần nữa bật cười, Lục Kinh Tả nhìn qua Tống Kiểu Kiểu: "Vừa rồi lúc đánh nhau, có làm cậu bị thương không?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, cô nhướng mày: "Tất nhiên không rồi, tớ mà có thể bị tụi kia làm bị thương sao?"

Triệu Thanh Nghiên mỉm cười: "Chuyện này đúng đấy, lão Lục cậu không nhìn thấy thôi, cô ấy đạp một cước thật sự hăng say. Hai người đánh lộn cũng giống nhau ghê, đều thích lấy chân đạp thẳng cẳng." Mỗi khi bọn họ đánh một người nằm bò, cô thuận tiện đi qua bổ thêm một cú.

"Nắm đấm đánh người sẽ làm tay bị đau, nên dùng chân đạp cho lẹ." Hơn nữa dây chằng tốt, một chân chuẩn một tên.

"Đánh nhau xong tớ đói bụng quá, không thì bon mình đi ăn khuya đi?" Kỷ Vị đề nghị.

Tống Kiểu Kiểu sờ sờ bụng: "Tớ cũng đói."

"Vậy được, đi, đi ăn khuya!"

Phố ẩm thực nổi tiếng nhất của thành phố S là phố Sư Tử. Đêm đến đèn đuốc sáng rực, hương thơm ngào ngạt, nơi đây quả thực là thiên đường của thực khách và thức ăn.

Bốn người đến quán tôm hùm thường tới, khách vẫn còn rất đông, khó khăn lắm mới tìm được chỗ để ngồi. Lục Kinh Tả không ăn cay, còn Tống Kiểu Kiểu thì không thể ăn quá cay: "Ông chủ, làm tám cân* tôm hùm đất chua cay với bốn cân tôm hùm đất sốt tỏi."

"Được, chờ một chút!"

(* 1 cân = 0,5 kg.)
Ngay sau khi vài chậu tôm hùm được mang lên, mùi thơm bắt đầu xộc vào mũi, khiến người khác chảy nước bọt lan tràn. Kỷ Vị phân phát bao tay: "Ăn lẹ ăn lẹ, chết đói rồi."

Tống Kiểu Kiểu ăn một ít tôm hùm đất sốt tỏi, lát sau lại đi ăn tôm hùm đất chua cay, cuối cùng ăn rồi cô đã hoàn toàn từ bỏ sốt tỏi, mấy loại tôm hùm đất gì đó cần phải ăn kiểu chua cay thế này mới đã ghiền. Lục Kinh Tả thấy cô ăn đã đời, mãi cũng không nói gì, mà giữa chừng ra ngoài mua mấy lọ sữa chua đặt ở góc bàn cho cô.

Kỷ Vị nhìn thấy sữa chua định đưa tay cầm một lọ, vừa thò tới đã bị Lục Kinh Tả vả một phát phủi ra: "Uống nước của cậu."

Kỷ Vị mặt ai oán: "Quá keo kiệt."

Tống Kiểu Kiểu bị dáng vẻ ấy của cậu ta chọc cười, đẩy một lọ cho cậu ta: "Này, uống đi."

Kỷ Vị ngạo nghễ khước từ: "Không uống, để một lát tớ kêu lão Triệu mua cho tớ."

Triệu Thanh Nghiên: "???"

Sức ăn của Tống Kiểu Kiểu so ra vẫn kém hơn ba người con trai bọn họ, sau khi ăn no rồi liền ôm lọ sữa chua hút từ từ. Bỗng nhiên di động trong túi rung lên một cái, cô lấy di động ra xem, là Từ Cám gửi tin nhắn cho cô, còn là một tệp tài liệu.

_ Đây là cái gì vậy?

_ Cậu xem đi rồi biết.

Tống Kiểu Kiểu ấn mở tài liệu ra xem, run cầm cập, lọ sữa chua trên tay suýt chút nữa không cầm vững, ba người nhìn qua cô: "Sao vậy?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu: "Không sao không sao, các cậu ăn tiếp đi."

Tài liệu mà Từ Cám gửi cho cô không phải thứ gì khác, chính là bức thư tình trước đó cô ấy đưa cho cô, chỉ có điều lúc trước là phiên bản giấy, còn lần này là phiên bản điện tử.

_ Cậu như này là muốn làm gì?

_ Tớ nghĩ rồi lại nghĩ, tớ vẫn muốn viết thư tình cho Đường Kỳ.

_ Vậy thì sao?

_ Vậy nên cậu hãy giúp tớ xem qua một chút đi.

Tống Kiểu Kiểu cũng không biết phải nói gì, đúng lúc điện thoại Từ Cám gọi đến, cô nói với ba người bọn họ: "Tớ ra ngoài nghe điện thoại."

"Được, đi đi."

Điện thoại vừa kết nối, thanh âm nịnh nọt của Từ Cám từ bên kia đã truyền đến: "Kiểu Kiểu, cậu hãy bằng lòng giúp tớ đi mà."

Tống Kiểu Kiểu chỉ biết thở dài: "Cậu thích cậu ta đến thế sao?"

Từ Cám gật đầu: "Phải, thích mà."

"Cậu lúc nào cũng nói thích thích, vậy thích một người là cảm giác thế nào chứ?"

Từ Cám hơi sững sờ, ngẫm nghĩ, kỳ thực cô cũng không nói ra được: "Tớ cũng không thể nói rõ được. Dù sao thì khi nhìn thấy cậu ấy sẽ rất vui vẻ, còn không nhìn thấy cậu ấy sẽ mất mát. Có lẽ đấy chính là thích chăng?"

"Chỉ thế thôi?"

"Không phải sao?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu.

Từ Cám tùy ý hỏi: "Vậy cậu có người nào giống như vậy không?"

Tống Kiểu Kiểu hơi cau mày, dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ.

"Kiểu Kiểu?"

Giọng Lục Kinh Tả đột ngột từ sau truyền đến, cô đang mãi mê suy nghĩ, sau khi nghe giọng cậu ấy chợt quay đầu lại. Chàng thiếu niên có dung mạo đẹp tinh tế, khuôn mặt chiếu rọi vào tầm mắt. Cậu cứ đứng đó như vậy, cơ thể cao gầy thẳng tắp.

Lông mi Tống Kiểu Kiểu nhẹ nhấp nháy vài cái, đáy lòng dâng lên tầng cảm xúc vô cùng kỳ lạ. Cô không nói được là dạng gì, nhưng điều này khiến cô hơi băn khoăn lại phảng phất kéo theo chút ý nghĩ ngọt ngào.

"Cái đó... ở đây tớ còn chút việc, cúp trước nha." Cô nói với Từ Cám bên kia, tiếp đó bỗng chốc ngắt điện thoại.

"Các cậu ăn xong rồi hả?" Cô hỏi.

Lục Kinh Tả đi đến bên cô: "Uhm, ăn xong rồi."

"Vậy bọn mình về sao?"

"Uhm."

Sau khi đợi Kỷ Vị và Triệu Thanh Nghiên ra, bốn người lúc này mới cùng nhau ra khỏi phố Sư Tử, đến ngã tư đường bọn họ mỗi người đi một ngả.

"Bye."

Buổi tối gió đêm có chút lạnh, Tống Kiểu Kiểu không nhịn được hít mũi, vừa hít xong, đột nhiên đỉnh đầu có thứ gì đó trùm lên, là mũ lông trên áo của cô, Lục Kinh Tả đang cầm góc mũ phủ lên đầu cô.

"Gió mạnh, đội mũ lên sẽ tốt hơn." Cậu dịu dàng nói.

Nhịp chân của cả hai chậm lại, sau khi giúp cô đội mũ xong, cậu lại lấy dây khóa áo khoác của cô kéo cao lên, thẳng đến đỉnh cổ áo, Tống Kiểu Kiểu khẽ ngẩng đầu nhìn cậu không chớp mắt.

Làn da của cậu thật sự rất trắng, chính là kiểu trắng cực kỳ mịn màng nhìn không thấy lỗ chân lông kia, chân mày cậu ôn hoà, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, lông mi rất dài, sống mũi vừa cao vừa thẳng, có lẽ vì trước đó ăn tôm hùm đất nên đôi môi lại đỏ hơn so với ngày thường, cả người cậu lúc này dịu dàng không nói thành lời.

Tống Kiểu Kiểu bất chợt cảm thấy tim đập hơi loạn, cô... đây là thế nào?

Lục Kinh Tả cảm nhận được ánh mắt của Tống Kiểu Kiểu rơi trên mặt mình, sau khi kéo xong dây khóa, cậu khẽ nâng mắt lên, cùng nhìn thẳng vào tầm mắt cô, bờ môi thoáng cong: "Thích không?"

Tống Kiểu Kiểu gần như theo bản năng buột miệng nói ra: "Thích."

Sau khi ý thức được bản thân vừa nói gì, mặt Tống Kiểu Kiểu "đoàng" một cái liền đỏ lựng. Cô vươn tay đẩy cậu ra: "Tớ... tớ... cậu..."

Cô tớ tớ cậu cậu cả buổi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Lục Kinh Tả nhìn hai má cô ửng hồng, cuối cùng đưa tay xoa mũ cô: "Được rồi, bên ngoài lạnh, về thôi."

Lúc này Tống Kiểu Kiểu nói cái gì cũng không được, chỉ gật đầu lia lịa, cô cũng không đợi cậu, trực tiếp đi trước.

Lục Kinh Tả nhìn bước chân cùng bóng lưng hoảng loạn phía trước, quầng sáng trong đôi đồng tử sâu xa đen kịt lại như mực. Không một ai biết được dưới ánh mắt bình lặng như thế lại ẩn tàng sóng cả mãnh liệt đến cỡ nào.