Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 17: Tinh anh giới pháp luật




Mắt tiễn bà Trần rời đi, Dương Liên mới dần dần sắp xếp giấy tờ của mình, sau đó mới gọi một ly cà phê, không nhịn được cảm thán, vợ chồng có tiền bây giờ, đều là ai chơi phần nấy, đàn ông thì ở ngoài nuôi bồ nhí, bao vợ bé, đàn bà cũng không phải ở ngoài nuôi trao bao sao? Nhưng những vụ kiện thế này dễ kiếm tiền nhất, Dương Liên mặc dù khinh thường hành vi này, nhưng vẫn nhận không biết mệt.

Cô bây giờ cần tích lũy kinh nghiệm, sau đó từ từ kiếm danh tiếng, như vậy mới có thể đứng vững trong giới pháp luật.

Cà phê sắp xuống xong, tài liệu vụ kiện cô cũng sắp xem xong, vị trí sau lưng cô đột nhiên truyền tới cuộc nói chuyện như sau.

"Bảo bối, anh gần đây sao lại bận như vậy, không có cả thời gian ở cùng em, em nhớ muốn chết."

"Anh ít đến rồi, anh có bạn gái của anh ở cùng anh, còn có thể nhớ tới em sao?"

"Ghen rồi? Cô ấy sao tốt bằng một nửa của em? Không hiểu phong tình, còn rất hung dữ, động chút là đánh người, không giống em, ấm áp hiểu ý."

Dương Liên rùng mình, cả người nổi da gà. Nam nữ bây giờ quá không cần mặt mũi rồi, từ đoạn đối thoại vừa rồi có thể biết rõ ràng, người đàn ông đó có bạn gái, mà người phụ nữ đó cũng biết, đó chính là con giáp thứ mười ba cố ý chen chân, thật sự là trời đánh thánh đâm.

Bởi vì vị trí, Dương Liên vốn không định nghe đoạn đối thoại không đạo đức lại buồn nôn này, nhưng chỉ có một ghế cách một khoảng, tai cô chỉ có thể chịu cưỡng ép.

"Đi, miệng của anh thật ngọt, ai biết trong lòng anh nghĩ thế nào." Người phụ nữ trách yêu.

"Trong lòng anh nghĩ thế nào, em không phải rõ ràng nhất sao? Nếu không tối nay đến nhà anh xem một chút?" Giọng người đàn ông cũng ngấy không bình thường. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Dương Liên ghê tởm: Trời ạ, đây là trắng trợn hẹn hò?

"Hạ lưu!" Người phụ nữ cười mắng: "Anh không phải hôm này phải ở cùng bạn gái luật sư của anh sao? Sao lại có thời gian rảnh kêu em tới nhà anh? Anh không sợ bắt gian tại giường à."

"Luật sư? Em không phải sao." Giọng người đàn ông mang theo ý cười: "Anh bây giờ trông ngóng cô ấy bắt gian tại giường đâu. Em biết tính cô ấy, nếu anh nhắc chia tay với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giết anh. Nếu bị cô ấy phát hiện cũng tốt, đỡ nói ra miệng."

"A, anh quá xấu xa rồi!"

"Em không phải vì anh xấu mới thích anh sao?"

"Đáng ghét."

Dương Liên nghe tới liên tục lắc đầu, thật sự cảm thấy không đáng cho cô gái đó, lại có một người bạn trai cặn bã như vậy. Cũng may Lê Hiếu của mình một lòng một dạ thích mình, thật tốt...đợi chút, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Dương Liên toát đầy mồ hôi lạnh, tay cầm ly cà phê cũng bắt đầu run rẩy.

Thân thể cô cứng ngắc, lấy ra điện thoại gọi cho Lê Hiếu, kết quả tiếng chuông điện thoại độc nhất vang lên rất rõ ràng ở cách vách, sau đó nghe thấy người đàn ông cách vách nói với người phụ nữ: "Đừng lên tiếng, điện thoại của cô ấy."

Dương Liên che chặt miệng mình.

Giọng trong điện thoại và ở cách vách là một: "Liên, em không phải đang bàn công việc sao?"

"Anh đang ở đâu?" Dương Liên cố hết sức để giọng mình nghe thật bình thường.

"Anh? Anh không phải nói với em rồi sao, công ty anh còn có công việc. Buổi tối không thể ở cùng em rồi, xin lỗi nhé."

Dương Liên đứng dậy, xoay người lại, sau đó nhìn thấy bạn trai mình đang ôm một người phụ nữ khác đưa lưng về phía mình nói chuyện điện thoại với cô, hơn nữa còn đầy miệng nói dối.

"Alo? Liên? Liên?" Lê Hiếu thấy bên kia không nói chuyện, cho nên liên tục gọi cô.

Dương Liên cúp điện thoại, vỗ vỗ vai Lê Hiếu, sau đó nói: "Em ở đây."

Trong tiệm cà phê chỉ người có tiền mới có thể vào, bầu không khí ở một góc rất quỷ dị, áp suất thấp xoay chuyển, làm người ta không cách nào hô hấp. Một cô gái mặc quần áo công sở đang đứng trước mặt đôi nam nữ đang ôm nhau, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt cô, môi mím chặt.

Sát khí thật lớn! Khách hàng bên cạnh họ đều sợ hãi nhao nhao đổi bàn, sợ lát nữa có cảnh tượng máu me ảnh hưởng tới họ, trở thành oan gia.

Cô gái đang đứng rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan người đẹp tiêu chuẩn, đôi mắt nhìn rất bình thường lại vì đuôi mắt hơi xếch lên mà vô cùng mê hoặc, mày liễu thon dài, sống mũi cao thẳng làm ngũ quan càng thêm rõ ràng, thêm vóc người lồi lõm, đơn giản là hiếm gặp, là một đại mỹ nữ làm người ta nhìn cảnh đẹp ý vui.

Vẻ đẹp của Dương Liên ở ngành luật ai cũng thấy. Cô đã tạo ra kỷ lục một ngày nhận được một trăm bức thư tình, nghe nói đến bây giờ cũng không ai có thể địch lại.

"....Liên, sao em lại ở đây?" Lê Hiếu rõ ràng không ngờ tới giờ này Dương Liên sẽ xuất hiện ở đây, trong tưởng tượng của anh ta, cô bây giờ hẳn là đang ở trong văn phòng thảo luận vụ án của cô mới đúng.

"Vậy tại sao anh ở đây? Không phải nói ở công ty làm việc sao?" Dương Liên vừa mở miệng đã khí thế bức người. Dù sao cô là luật sư, thẩm vấn luôn đều có khí thế của mình.

"Làm việc mệt rồi ra ngoài uống ly cà phê thì thế nào?" Người phụ nữ trong lòng Lê Hiếu lười biếng trả lời.

"Tôi không hỏi cô, Đông Sam! Cô câm miệng cho tôi!" Dương Liên lạnh lùng nói: "Lê Hiếu, tôi đang hỏi anh!"

"Liên, em làm gì không lễ phép như vậy, dọa Sam người ta rồi." Lê Hiếu có chút không vui, dù sao bị một người phụ nữ ép hỏi trước mặt mọi người trong sảnh cũng không phải là một chuyện vinh quang gì.

Dương Liên cười lạnh: "Sam người ta? Cô ta lúc nào trở thành người ta rồi? Chính vì thân thể gầy còm đó của cô ta, cho nên chủ nghĩa đàn ông của anh phát tác, đột nhiên muốn trở thành anh hùng bảo vệ cô ta?"

Đông Sam vừa nghe lời này, lập tức không vui: "Dương Liên, cô nói chuyện sao vậy?"

Ánh mắt Dương Liên như thanh kiếm sắc bén chiếu lên người Đông Sam, giọng điệu từ nãy đã không còn chút ấm áp: "Tôi nói chuyện thế nào cô không phải đã biết sao? Nếu cô cảm thấy dễ nghe muốn tôi dạy cô, xin lỗi, phải trả học phí."

Đông Sam giận quá hóa cười: "Dương Liên, cô nhầm rồi đi? Tôi còn cần học cô nói chuyện cái gì? Cô đừng quên, vụ kiện trước cô thua tôi, hơn nữa còn thua rất thảm đâu."

Khớp tay Dương Liên vang lên rôm rốp, sắc mặt cũng từ từ khó coi.

"Liên, chúng ta về nhà nói chuyện." Lê Hiếu thấy ánh mắt xung quanh ngày càng nhiều, cho nên đứng dậy muốn kéo Dương Liên đi, anh ta cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, nếu không lát nữa hai người phụ nữ đánh nhau, lúc đó thật sự trở thành trò cười rồi."

Dương Liên hất tay Lê Hiếu ra, cố hết sức nhịn xuống sự đau đớn và chua xót dâng lên trong ngực, quật cường hỏi: "Tôi không hiểu phong tình, hung dữ, còn thích đánh người có phải không? Lê Hiếu, lúc đầu là ai nói, thích tính cách thẳng thắn này của tôi, người đàn ông lúc đó đi theo sau đít tôi cầu xin tôi làm bạn gái anh ta là ai." Nghẹn ngào, nhưng Dương Liên vẫn cố gắng nuốt xuống.