Chú ý thấy ánh mắt kinh thán của Nguyễn Đào Yêu, Đan Kình Hạo khẽ dời mắt, ánh mắt quyến rũ đó không nghĩ cũng biết, Nguyễn Đào Yêu xém chút không đề kháng nổi, vội tránh ánh mắt, đây là thế giới gì vậy, phụ nữ mạnh mẽ hơn đàn ông, ví như Đưỡng Liên, đàn ông yêu kiều hơn phụ nữ, ví như vưu vật trước mắt này!
"Cô gái, muốn phát xuân tình phải xem chỗ." Đan Kình Hạo mặc dù lời nói lạnh như băng, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại rất rõ ràng, Nguyễn Đào Yêu chột dạ đương nhiên sẽ không nhìn thấy, trong đáy lòng cô im lặng mắng mình không có tiền đồ.
Không phải chỉ là đàn ông sao? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, đáng để nhìn ngây ngốc mất mặt như vậy sao?! Mặt mũi mất hết rồi! Hai con mắt không nghe lời này!!
"Giám đốc, sắp xếp buổi chiều..."
"Buổi chiều cô không cần quan tâm, chỉ cần theo tôi." Đầu Đan Kình Hạo cũng không ngẩng lên cắt ngang Nguyễn Đào Yêu.
Tên đàn ông...không biết lễ phép giả cao thâm này!!! Trong lòng Nguyễn Đào Yêu đặt vô số biệt danh cho anh, căn bản cởi sạch anh trói lên cột điện, sau đó - đánh roi! Ha ha, như vậy nhất định rất sảng khoái!!
Xe từ từ dừng lại, Đan Kình Hạo nhìn ra ngoài một cái, lạnh lùng nói với người phụ nữ vẫn còn đang như bay trên trời: "Xuống xe."
Nguyễn Đào Yêu vội thu lại nụ cười ngu ngốc, động tác lưu loát xuống xe. Đứng ở quảng trường mua sắm lớn nhất Hồng Kông, Nguyễn Đào Yêu đối diện với vô số soái ca mỹ nữ, lại bắt đầu kiếp sống mất mặt của cô.
"Nguyễn Đào Yêu, thu lại ngôi sao trong mắt cô." Đan Kình Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, có lúc cô cũng xem như là một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể nổ.
Dẫn Nguyễn Đào Yêu vào trung tâm thương mại, sau đó trực tiếp vứt cho một người đàn ông sửa soạn yêu kiều: "L, giao cho anh."
Người đàn ông tên L đó giơ ngón tay hoa lan đánh giá Nguyễn Đào Yêu vài vòng, giọng lanh lảnh nói: "Vốn liếng không tệ, nếu sửa soạn hẳn là mỹ nữ."
Mặt Đan Kình Hạo không cảm xúc: "Cậu cảm thấy thế nào đẹp thì trang điểm thế, không cho làm tôi mất mặt."
L cười như cành hoa run rẩy: "Hạo, khẩu vị trước đây của cậu không phải thế này, sao vậy, đổi ăn chay rồi?"
"Cậu muốn trở thành phụ nữ hoàn toàn không?" Đan Kình Hạo trừng mắt, quanh người lập tức nổi lên tuyết lạnh, lại không có chút tác dụng nào trên người L. "Lúc nào cũng chờ đợi đại giá." L vui vẻ áp lên, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Đan Kình Hạo: "Này, xem như thù lao, hẹn với tôi một ngày thế nào?"
Nguyễn Đào Yêu nổi da gà, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Đôi mắt sâu thẳm của Đan Kình Hạo nhìn cũng không nhìn L một cái, lạnh giọng nói: "Còn không lấy tay cậu ra, một giây sau nó sẽ không phải của cậu nữa rồi."
"Ừm ~ Hạo, cậu thật xấu!" L ngoài miệng làm nũng, lại đã thu hồi ngón tay lại, anh ta là đàn ông thấy tốt thì nhận, bây giờ trên tay có mùi vị của Đan Kình Hạo, e là vài ngày cũng không muốn rửa tay.
"Hai giờ sau, tôi muốn nhìn thấy hiệu quả." Đan Kình Hạo bỏ xuống một câu, bèn xoay người ra ngoài.
Nguyễn Đào Yêu vừa muốn lên tiếng hỏi anh đi đâu, L đã áp khuôn mặt vẽ vô cùng kiều diễm của anh ta tới trước mặt cô: "Người đẹp nhỏ, chuẩn bị xong chưa?"
Nguyễn Đào Yêu nuốt nước miếng, tại sao cô cảm thấy hoàn cảnh cô bây giờ rất nguy hiểm? Người đàn ông tên L này không chỉ có vấn đề giới tính, hơn nữa có thể nhìn trúng Đan Kình Hạo, vậy chính là khẩu vị nặng rồi!
Nguyễn Đào Yêu dưới móng vuốt ma quỷ của L, thế mà lại yên tâm ngủ thiếp đi, vốn mệt cả buổi sáng, bây giờ ngồi trên ghế, nhìn người khác chạy tới chạy lui bên người cô, không ngừng làm tóc cho cô, nhìn cũng nhìn đến mức nhắm mắt lại.
L đang trang điểm cho cô, thấy khuôn mặt không chút phòng bị ngủ của cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch, cô gái này có cảm giác làm người ta thoải mái, nhìn đơn thuần không tâm cơ, là người thích hợp với Hạo. So với những người phụ nữ khoa tay múa chân, vênh váo tự đắc trước kia, tốt hơn nhiều.
Lúc Đan Kình Hạo cầm một đống đồ quay về chỗ L, trước gương đứng một người. Trên người mặc lễ phục bó sát màu xám, phía trước là cổ chữ V sâu tới rốn, phần ngực hai mảnh được nối bởi chuỗi trân châu nho nhỏ, trân châu dày đặc mơ hồ phát ra ánh sáng. Sau lưng để trống, váy dài chấm đất, nhìn cao quý lại quyến rũ.
Vóc dáng Nguyễn Đào Yêu nhỏ bé, nhưng chân mang giày cao gót mười phân, cả người nhìn thon dài lại có khí chất. Cô ngây ngốc nhìn mình trong gương, vì muốn phối với đồ dạ hội, trang điểm trên mặt cũng trang nhã tinh tế, mày liễu than đen, môi đỏ, làm Nguyễn Đào Yêu vốn tươi mát đáng yêu càng thêm quyến rũ. Mái tóc đen nhánh búi lên, ưu nhã vừa khéo.
Người này là mình sao? Tại sao giống như biến thành một người khác.
L đắc ý nhìn tác phẩm của mình, sau đó quơ quơ tay trước mặt Đan Kình Hạo, tranh công nói: "Thế nào? Hài lòng chứ?"
Đan Kình Hạo lúc này phát hiện mình đã nhìn đến ngây ngốc rồi, anh ho một tiếng, muốn che giấu ngại ngùng, sau đó làm bộ bình thường: "Còn được."
L thấy anh không thành thực như vậy, lập tức dựa người lên, rỉ tai: "Cậu xác định trong lòng cậu không muốn bổ nhào vào sao?"
Đan Kình Hạo bị nhìn thấu tâm tư, ánh mắt lạnh lùng lướt tới: "L, còn nói câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cậu."
L lập tức làm bộ sợ hãi che miệng mình, nhưng ý cười ở đáy mắt vẫn không thể che giấu được. Người đàn ông khẩu thị tâm phi này! Nếu trước mặt phụ nữ là tâm phi, đặc biệt là trước mặt phụ nữ đầu óc không thông minh như Nguyễn Đào Yêu, thì người chịu đủ là cậu.
Đan Kình Hạo đi về phía trước đưa đồ trong tay cho cô, thì nhìn người vốn đang đứng ngây, lại giống như một đứa trẻ vui vẻ nhấc váy xoay một vòng. Tiếng cười như chuông bạc, nụ cười trên mặt mặc dù không hợp với quần áo trên người, nhưng nhìn lại cũng có hương vị khác.
"Đan Kình Hạo, bộ này rất đẹp!" Cô xoay một vòng lại một vòng, giống như gặp được chuyện vui vẻ nhất trên đời. Giọng cô trong suốt, trực tiếp rơi vào trong lòng Đan Kình Hạo, sau đó đột nhiên chiếu ánh sáng vào trái tim đỏ sậm không thấy ánh mặt trời, chiếu sáng ngời lồng ngực anh.
Nhưng một giây sau, Nguyễn Đào Yêu vì quá hưng phấn, xoay quá dữ dội, đã không đứng vững, trực tiếp ngã sang một bên. Động tác của Đan Kình Hạo rất nhanh, giữ eo cô, vững vàng làm đệm thịt cho cô.
L kinh hô: "Bàn trang điểm của tôi!"
Mỹ phẩm bên trên bị hai người họ làm rơi xuống đất. Mà kẻ cầm đầu vẫn đang choáng váng: "Thật đẹp, thật đẹp..."
Đan Kình Hạo xem như không biết nên khóc hay nên cười, anh cúi đầu nhìn thấy L ngây ngốc nhìn đồ trang điểm đầy đất: "Đây là đồ trang điểm cao cấp tôi không dễ gì tìm được ở khắp nơi trên thế giới, toàn bộ xong rồi..."
"Viết nhãn hiệu cho tôi." Đan Kình Hạo không phí lời, lưu loát nói.
L chỉ đợi câu này, khuôn mặt vốn thất thểu lập tức cười như nở hoa: "Vậy tôi không khách sáo." Đồ trang điểm năm sau lại có rồi, anh ta cảm kích nhìn Nguyễn Đào Yêu đang si ngốc, người đẹp nhỏ, bản lĩnh của cô thật lớn.
Đan Kình Hạo nhét Nguyễn Đào Yêu vào Limousine, sau đó phân phó tài xế lái xe, không nói lời nào với Nguyễn Đào Yêu.
Nguyễn Đào Yêu ngồi không yên, bộ đồ dạ hội này vừa nhìn là biết giá không rẻ, nếu cô không cẩn thận làm hỏng một chút, thì bán cô cũng không đủ trả nợ.
Nhưng mà, cô mặc thế này, là muốn cùng Đan Kình Hạo đi đâu?
"Chúng ta..." Nguyễn Đào Yêu sợ hãi mở miệng, còn không hỏi ra ba chữ sau, thì đã bị Đan Kình Hạo không kiên nhẫn cắt ngang.
"Cô không cần biết."
Nguyễn Đào Yêu oán thầm: Người đàn ông này tính tình quá ác liệt rồi, sao lại có nhiều phụ nữ nhìn trúng anh ta như vậy? Quả nhiên là mắt mù rồi!
"Nhưng mà, mặc thế này có phải có chút hở không?" Nguyễn Đào Yêu vui vẻ xong, mới phát hiện, bên trong trống không! Hơn nữa mỗi lần đi vài bước, cô sẽ lo lắng ngực cô có phải sẽ nhảy ra ngoài. Bộ quần áo này vải vóc quá ít đi.
Đan Kình Hạo liếc mắt sang, nhìn ánh sáng trân châu trước ngực cô, hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm, ngực cô còn không tới kích thước đó, mặc thế này vừa khéo." Anh đành phải khâm phục ánh mắt của L, lại có thể dùng thời gian ngắn nhất chọn ra bộ lễ phục phù hợp nhất với cô trong ngàn vạn bộ lễ phục, hơn nữa, kích thước lớn nhỏ cũng vừa khéo. Anh có nên suy nghĩ lập một bộ phận PR để L làm trưởng phòng, chuyên môn chọn phụ nữ phục vụ khách cho anh không?
Đầu óc ngu ngốc của Nguyễn Đào Yêu suy nghĩ nửa ngày, mới phản ứng lại Đan Kình Hạo đang chê cười vóc dáng cô, cô không phục, nhìn trước ngực mình tốt xấu gì vẫn có độ cao, tranh luận nói: "Tôi tốt xấu gì cũng là B..."
"Vòng ngực 84, vòng eo 62, cúp sao, lớn hơn B một chút, nhưng còn không tới C." Đan Kình Hạo tiếp lời cô, giọng nói chế nhạo hiếm có, đôi mắt thâm sâu đánh giá Nguyễn Đào Yêu một chút: "Còn muốn biết vòng mông cô không?"
Nguyễn Đào Yêu lập tức cảm thấy như bị lột sạch quần áo, cô bất giác hai tay ôm ngực, lắp bắp nói: "Anh...anh...sao còn rõ hơn tôi??" Mỗi lần cô lên mạng mua quần áo đều dùng thước đây đo kích thước của mình, nhưng mỗi lần đều không nhớ được, anh lại có thể nói ra??
Đan Kình Hạo khẽ cười: "Cô và tôi từng lên giường, tôi sẽ không rõ số đo của cô sao?"
Tiểu nhân trong lòng tui hét chói tai muốn chết, người đàn ông này là người sao? Là người sao?? Lại nhiều phụ nữ tới mức chỉ cần sờ một chút là biết số đo! Cái đồ ngựa đực này!!!
Cho nên, một tiếng sau đó, Nguyễn Đào Yêu không nói chuyện với Đan Kình Hạo nữa. Giống như chỉ cần nói với anh một câu thì có thể mang thai, đây là Liên nói, nhất định phải cách xa loại đàn ông ở trên người phụ nữ như cày bừa, nếu không sẽ có thai!
Nhưng mà, cô quả thực là mang thai con của đồ ngực đực này, đây là sự thực không thể chối cãi...
Trước khi xuống xe, Đan Kình Hạo lấy một chiếc túi đính đầy pha lê từ trong túi mua hàng ra, đưa cho cô: "Cầm, đợi sau khi vào thì nhìn ánh mắt tôi, không được chạy lung tung."
Nguyễn Đào Yêu nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, cho nên cũng rất nghiêm túc gật đầu. Nhưng Đan Kình Hạo quên mất, cô là Nguyễn Đào Yêu, ngay cả Dương Liên cũng không khống chế được, sao sẽ ngoan ngoãn nghe lời đây?