Cho đến lúc đi ra ngoài ban công bên ngoài biệt thự, tách rời khỏi tiếng huyên náo bên trong, Đan Kình Hạo mới chịu ngừng lại. Đến bây giờ Nguyễn Đào Yêu mới để ý đến sắc mặt của anh, toàn là...vẻ độc ác. Gương mặt anh tuấn của anh ấy hệt như bầu trời bị giăng kín bởi mây đen, trông có vẻ hơi đáng sợ.
"Anh...anh sao thế?" Nguyễn Đào Yêu dè dặt hỏi. Mặc dù cô ngốc nghếch, nhưng ít nhất vẫn có thể nhận ra tâm trạng của ai đang nặng nề, huống hồ chi anh còn tỏ ra không vui một cách rõ rệt như vậy nữa.
"Không có gì." Đan Kình Hạo thở dốc một tiếng, không ngờ đã hai năm rồi nhưng khi đối mặt với Tô Vy, anh vẫn không thể bình tĩnh nổi. Cảm giác đau thấu tim ấy vẫn nguyên như cũ.
Nguyễn Đào Yêu không biết phải làm sao để an ủi một người đang buồn bực, thường thì lúc cô thấy không vui, Dương Liên sẽ ở bên cạnh cô, mà cách an ủi của Dương Liên lại là măng chửi cô một chặp, mắng liền một hơi không hề ngừng lại để thở, sau khi bị cô ấy mắng chửi, tâm trạng của Nguyễn Đào Yêu sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nguyễn Đào Yêu lại không chắc mình có thể làm được như Dương Liên hay không, nếu như cô chọc tức Đan Kình Hạo, nói không chừng anh ta sẽ ném cô Tống đây xuống.
Nguyễn Đào Yêu đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm cổ tay Đan Kình Hạo, cô ngẩng đầu, giọng nói rất đỗi dịu dàng, như đang làm nũng: "Kình Hạo, anh đừng giận nữa được không? Tôi sẽ không đi xin chữ ký nữa đâu mà."
Chiêu thức này là do Dương Liên dạy cho cô đấy, lúc tâm trạng của người đàn ông sa sút, chỉ cần người phụ nữ làm nũng thì sẽ thành công ngay thôi. Điểm lý thuyết của Dương Liên rất cao, nhưng thành tích thực chiến ấy à, cũng chỉ mỗi mình Lê Hiếu mà thôi. Bạn cũng không thể để một vị tiến sĩ tự mình cầm dao ra trận được, bởi vì kết quả sẽ thảm thương đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Đan Kình Hạo lạnh nhạt nhìn cô với đôi mắt sâu thăm thẳm.
Cô yêu tinh nào đó lập tức chìa bàn tay ra, giơ ba ngón tay lên quá đầu: "Tôi thề đấy."
Bộ dáng nghiêm túc của cô đúng là rất đáng yêu, khiến cho tâm trạng muộn phiền của Đan Kình Hạo tan thành mây khói. Nguyễn Đào Yêu hệt như một chú thỏ nhỏ, nhảy nhót khắp nơi, không biết buồn bã là gì.
"Nếu như vẫn tiếp tục không cầm lòng được mà xông đến trước mặt người ta thì sao?" Đột nhiên Đan Kình Hạo nảy sinh ra ý nghĩ muốn chọc ghẹo cô.
Rõ ràng câu hỏi này có trình độ cao hơn trí thông minh của cô gấp nhiều lần này khiến Nguyễn Đào Yêu khó xử, cô nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cảm thấy Đan Kình Hạo lo lắng như vậy cũng hợp lí, nếu như cô gặp được nam minh tinh mà mình thích, nói không chừng sẽ không nhịn được mà xông đến xin chữ ký không chừng: "Ừm...nếu như tôi vẫn còn xông đến trước mặt người ta, vậy thì tôi sẽ bưng trà rót nước cho anh vào mỗi tối, không có một câu oán hờn."
Đan Kình Hạo phản bác một cách vô tình: "Đây là bổn phận của em, không thể đem ra làm điều kiện được." "Vậy...khiêu vũ với anh nhé."
"Không có hứng."
"Mặc đồ người hầu vậy."
Đan Kình Hạo hừ lạnh bằng mũi: "Chẳng có gì đáng xem." Dáng người này, tựa như bánh mì quan tài tròng bộ đồ người hầu lên người vậy, anh thà đi xem bánh mì quan tài cho rồi, ít nhất dáng của nó còn độc đáo.
"Anh!" Nguyễn Đào Yêu tức giận đến nỗi không nói nên lời, cô có ý tốt muốn chọc cho anh ta vui, kết quả lại bị anh ta ghét bỏ, đúng là tốn công tốn sức mà không được lợi lộc gì!
Thấy Nguyễn Đào Yêu đã thật sự nổi giận, Đan Kình Hạo cũng biết điểm dừng, thế là bèn nhéo gò má cô: "Cứ làm như lời em nói đi, nếu như thua rồi thì phải mặc đồ người hầu." Gương mặt Nguyễn Đào Yêu vốn không phản ánh độ tuổi thật của cô, chắc chắn mặc đồ người hầu vào sẽ đáng yêu kinh khủng, nói không chừng mình lại cầm lòng không đậu mà nhào lên người cô.
Rõ ràng Nguyễn Đào Yêu không hay biết gì về suy nghĩ xấu xa trong lòng người nào đó, cô hào hứng đồng ý với anh ta: "Được, quyết định thế nhé."
Đan Kình Hạo nhoẻn miệng cười, đáp: "Được."
Tô Vy tìm suốt phòng tiệc cũng không nhìn thấy Đan Kình Hạo đâu, cuối cùng nhìn thấy anh đứng bên ngoài ban công thông qua lớp kính cửa sổ, trong lòng cô ta âm thầm mừng rỡ, bèn nhấc vạt váy thong thả đi về phía anh.
Vừa đúng lúc bạn gái anh ấy không có ở đây, chỉ có một mình anh ấy đứng ở ban công mà thôi. Tô Vy cầm rượu vang đỏ trong tay, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả cô ta mà thôi. Cô đứng sau lưng Đan Kình Hạo, cùng anh ngắm phong cảnh ở phương xa.
Phía sau biệt thự có một khu lâm viên, cây cối xanh biếc, trông càng có vẻ quyến rũ hơn vào buổi tối, ánh trăng tựa như làn sương mờ ảo giăng kín cả khu lâm viên, muốn nhìn ngắm cho thật rõ nhưng rồi lại không tài nào thấy rõ ràng, chỉ có thể trông thấy một mảnh xanh biếc, khều vào lòng cô, làm cô thấy ngưa ngứa.
"Đã lâu lắm rồi không được phong cảnh nào đẹp đến nhường này." Tô Vy cất tiếng, giọng nói của cô ta rất đỗi dịu dàng.
Khi nãy Đan Kình Hạo vẫn luôn thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, nghe thấy lại tưởng Nguyễn Đào Yêu đã quay trở về, bèn không để ý đến nữa, đến khi mùi nước hoa xa lạ phả vào mặt, Đan Kình Hạo mới như chợt bừng tỉnh khỏi giấc.
"cô Tô không sợ bị nhà báo chụp hình đăng bài à?" Đan Kình Hạo cười nhẹ, giữ khoảng cách với cô ta.
Tô Vy nhìn anh, sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy làm cô ta giật mình. Từ khi nào mà Đan Kình Hạo lại nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ này kia chứ, cho dù năm ấy cô ra đi, cũng chưa từng lạnh nhạt như vậy, chỉ chứa chan đau đớn và nhẫn nhịn mà thôi. Đại minh tinh vẫn là đại minh tinh, diễn xuất không có chỗ nào bắt bẻ được, Tô Vy cười mỉm, gạt vẻ kinh ngạc trong ánh mắt đi một cách sạch sẽ, khóe môi xinh xắn của cô ta khẽ cong lên: "Được chụp hình chung với tổng giám đốc Đan là vinh dự không gì bì được, sao tôi lại sợ chứ?"
Làn không khí lạnh lẽo tụ tập lại trong mắt Đan Kình Hạo, giọng nói lạnh lùng của anh ta tựa như lưỡi dao, cứa sâu vào tim cô ta: "E là phải phụ ý tốt của cô Tô rồi, bạn gái của tôi không phải là người hiểu lý lẽ cho mấy." Vừa nói dứt lời bèn quay người bỏ đi. Cái cô quỷ lề mề Nguyễn Đào Yêu này, rót có một lý nước sao mà còn chưa về vậy chứ, lẽ nào thật sự gặp được minh tinh nào đó rồi sáp lại xin chữ ký hay sao?
"Đan Kình Hạo! Anh phải giả vờ như mình không quen biết gì với em hay sao?" Cuối cùng Tô Vy không thể nhẫn nhịn nổi nữa, mà gọi người đàn ông muốn bỏ đi ấy lại. Cô đã chủ động ngỏ lòng với anh ta rồi, cớ sao anh ta vẫn ra dáng thanh cao? Hiện giờ cô đã không còn là Tô Vy của năm đó nữa, chỉ cần cô ta ngoắc ngón tay, biết bao trai giàu lũ lượt kéo đến chỉ vì muốn ăn bữa tối với cô mà thôi, cô một lòng một dạ mong nhớ anh ta, tại sao anh ta lại vô tình như thế?
Đan Kình Hạo khựng lại, anh không quay người lại: "Tô Vy, không phải chúng ta đã nói rõ ràng lúc chia tay rồi sao, sau này chúng ta chỉ là người dưng mà thôi."
Nước mắt của Tô Vy lặng lẽ chảy xuống khi nghe hai tiếng người dưng của anh, sao cô ta không nhớ cho được, hai chữ ấy cứ như một ngọn dao, không có giờ nào phút nào, ngày nào đêm nào là không cắm sâu trong tim cô, cho dù cô ta có bận rộn có mệt mỏi đến nhường nào đi chăng nữa, đều có thể cảm nhận được cơn đau dấy lên trong lòng mình. Nhưng mà, Đan Kình Hạo, anh nghĩ lúc ấy chỉ có anh biết đau thôi sao?
Tô Vy đi về trước, ôm chặt Đan Kình Hạo vào lòng, giọng nói trở nên nghẹn ngào: "Em hối hận rồi, Kình Hạo, em hối hận rồi được không? Hai năm nay lúc nào em cũng nhớ anh hết, anh nói cho em biết đi, anh cũng nhớ em phải không anh?"
Đan Kình Hạo không nhúc nhích, để mặc cho cô ta ôm mình, giọng nói của anh khàn khàn, tựa như mới lôi ên từ dưới sa mạc vậy: "Không, Tô Vy, tôi không nhớ nhung cô, tôi hận cô."
Là cô ta đã khiến cho anh cảm thấy thất vọng, thế là bắt đầu sống những ngày tháng tối tăm đầy lộn xộn, là cô ta đã khoét một lỗ trong lòng anh, mỗi lần nghe thấy tên cô ta đều tuôn máu xối xả. Anh mất hai năm để thích ứng với cuộc sống hiện tại, chấp nhận một bản thân có rất nhiều người tình, nhưng chỉ một câu hối hận của cô ta là có thể xóa bỏ được hết hay sao?
Buồn cười thật, Đan Kình Hạo anh sao có thể nghe gọi thì đến, phủi tay thì đi cơ chứ?
Lúc nghe thấy Đan Kình Hạo nói ra chữ ấy, cơ thể cô ta cứng đờ. Ấy thế mà anh lại hận mình? Vậy thì những ngày tháng làm việc điên cuồng của cô còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cô cũng vì muốn chứng tỏ bản thân mình mà thôi, muốn chứng tỏ rằng bản thân mình xứng với anh, nhưng lại không có được gì cả?
Nguyễn Đào Yêu đứng sau ban công, trên tay đang cầm ly rượu vang đỏ và nước trái cây, cô hớp mạnh một ngụm nước trái cây, trong lòng chua xót hệt như nước chanh vậy. Hóa ra, trước đây bọn họ là người yêu...Hóa ra, Tô Vy thích Đan Kình Hạo, hóa ra, ban nãy Đan Kình Hạo buồn bã là vì Tô Vy...
Sao cô lại có cảm giác như mình là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của đôi tình nhân số khổ này, nữ hai xấu xa trong các bộ phim Hàn Quốc à? Quả nhiên ôm cái thai đi tìm Đan Kình Hạo là sai rồi. Bằng không chắc chắn Đan Kình Hạo sẽ không khó xử như vậy, dù gì bây giờ thân phận của anh ấy là người chồng đã có vợ.
Tiếng tanh tách đầy hứng thú sau lưng làm Nguyễn Đào Yêu giật mình tỉnh táo từ trong cơn hối hận, cô quay người lại như một chú thỏ bị kinh sợ, dáng vẻ ngơ ngẩn một tay cầm rượu, một tay cầm nước trái cây lọt vào trong ống kính.
Nhà báo à? Có tiếng chuông vang lên inh ỏi trong đầu Nguyễn Đào Yêu, Đan Kình Hạo và Tô Vy đang ở đay cơ mà, nếu như để nhà báo chụp trúng thì không hay rồi! Đại minh tinh quốc tế Tô Vy yêu tổng giám đốc tập đoàn Đan thị say đắm? Đến tiêu đề mà cô cũng nghĩ thay cho bọn họ luôn rồi.
Thấy nhóm nhà báo muốn mở cửa ban công, Nguyễn Đào Yêu chỉ đành nhắm tịt mắt lại, hất ly rượu trong tay vào người bọn họ, rồi vẹo chân, vờ ra dáng bị ngã. Cô nào dám ngã thật, nếu đi đôi giày cao gót mười phân mà bị ngã, làm bé con giật mình sợ hãi thì sao?
Nhóm nhà báo lao xao oán trách, nhưng nhìn thấy dáng ngã buồn cười của cô đều không muốn bỏ qua cơ hội quý giá này, bèn giơ máy ảnh chụp điên cuồng. Khách trong buổi tiệc này nếu không phải nhà giàu thì cũng có quyền có thế, cho dù bọn họ không biết cô là ai, có thể là cô chiêu chưa từng xuất đầu lộ diện của nhà ai đó, cũng có thể là nghệ sĩ mới được công ty nào nâng đỡ không chừng. Dù sao đi nữa bọn họ có cần phải trả tiền phim đâu mà lo. Huống hồ gì, có một vài người vì muốn được nổi tiếng mà bất chấp việc hủy hoại hình tượng của mình, thu hút sự chú ý, đương nhiên bọn họ rất vui lòng giúp đỡ cho cô.
Đan Kình Hạo nghe thấy tiếng ồn ào bên trong phòng mới đi từ ban công vào, nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu ngã trên mặt đất, sắc mặt anh hơi thay đổi, tựa như có cơn gió lốc đen kịt bắt đầu nổi lên bên người anh, nhóm phóng viên chợt cảm thấy hơi lạnh lẽo xộc vào người.
"Ai làm đây?" Đan Kình Hạo đỡ cô dậy, rồi lạnh lùng liếc nhìn đám phóng viên, giọng nói lạnh như đóng băng.
Nhóm phóng viên đưa mắt nhìn nhau rồi liên tục lắc đầu, vào thời khắc này, làm gì có ai dám đứng ra tìm chết kia chứ? Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của tổng giám đốc Đan, ai còn dám chọc giận anh ta kia chứ.
Nguyễn Đào Yêu nắm lấy tay Đan Kình Hạo, khe khẽ nói: "Không phải tại bọn họ đâu, do tôi bất cẩn bị té thôi."
Đan Kình Hạo cũng không nghĩ đến chuyện khác, dù gì anh cũng hiểu rõ đầu óc của Nguyễn Đào Yêu, mang đôi giày cao 10 phân đến đi đứng cũng vụng về: "Có té trúng chỗ nào không? Đau không?" Trong lòng Đan Kình Hạo hết sức sốt ruột, phụ nữ có thai vấp té nói to không to nói nhỏ không nhỏ, cái người mất não như Nguyễn Đào Yêu đây, có khi mất đứa trẻ rồi vẫn chưa cảm giác được.
Nguyễn Đào Yêu lắc đầu, nghĩ đến cảnh tượng Đan Kình Hạo và Tô Vy ôm ấp nhau lúc nãy, trong lòng cảm thấy hết sức đau đớn, bởi thế chỉ cười gượng: "Không sao đâu, thật sự không sao hết."
Vành mắt Đan Kình Hạo đỏ ửng: "Thế này là không sao à? Rốt cuộc đau ở đâu? Em nói cho tôi nghe mau."
Nhóm phóng viên đều sợ hết hồn, từ bao giờ mà Đan Kình Hạo lại sốt sắng ruột gan vì một người con gái kia chứ, lẽ nào cô gái này là người không đơn giản à? Nhưng có nhìn thế nào thì cũng thấy cô gái này không giống với người lắm mưu nhiều mẹo.