Khuôn mặt của Nguyễn Đào Yêu đỏ ửng, cô không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, chẳng lẽ lại đi nói với anh Thẩm Tống, em xin lỗi, em đã kết hôn rồi, em không muốn phạm tội lớn? Hay là nói với cha mẹ là, cha mẹ ơi, là con bất hiếu, con đã có con của người khác trong bụng rồi.
Dù nói theo cách nào, cô cũng sẽ bị đánh chết!
Ngay khi Nguyễn Đào Yêu không biết cách xử lý tình huống trước mặt mình, một âm thanh như vang lên từ địa ngục phía cửa, một tông giọng tuyệt đẹp khiến ai cũng phải chú ý.
“Xin lỗi, tôi không muốn thấy vợ mình được hoan nghênh như vậy, dù sao thì tôi không phải người đàn ông hào phóng.” Đan Kình Hạo mặc chiếc áo sơ mi trắng công sở, trên tay cầm một chiếc áo khoác, đôi mắt sâu của anh đầy sát khí.
Nguyễn Đào Yêu thực sự muốn duỗi chân ra giả chết. Mọi thứ đều đang đi sai hướng rồi.
Thẩm Tống từ từ đứng dậy, sau khi nhìn thấy Đan Kình Hạo, khuôn mặt thanh tú xuất hiện một thần sắc khó mà diễn tả được, như thể có một sự căm ghét cay đắng, nhưng nó đã biến mất trong chớp mắt. Đôi mắt đằng sau cặp kính vàng khiến người khác không thể nhìn thấy được cảm xúc bên trong, giọng nói vẫn không mất đi sự thanh lịch thông thường: “Anh vừa nói là vợ?”
Nguyễn Đào Yêu che mặt.
Đan Kình Hạo nhìn xung quanh, treo bộ đồ lên móc áo, rồi sải bước, kéo chiếc ghế đến bên cạnh Nguyễn Đào Yêu, ngồi xuống, ngước lên nhìn Thẩm Tống một lần nữa, khóe miệng nở một nụ cười: “Anh không biết sao? Nguyễn Đào Yêu đã kết hôn với tôi rồi.”
“Gì cơ?!” Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển kêu lên cùng một lúc, con gái mình kết hôn? Tại sao họ lại không biết??
Khuôn mặt của Thẩm Tống trở nên tái nhợt, nhưng anh vẫn cố giữ nụ cười dịu dàng: “Dường như chuyện này không phải một mình anh định đoạt.”
Đan Kình Hạo khẽ mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, anh ôm lấy Nguyễn Đào Yêu đang cứng ngắc, nhìn Thẩm Tống đầy khiêu khích: “Tất nhiên, vì có thêm một người nữa trong bụng Nguyễn Đào Yêu.”
Huyết sắc trên mặt Thẩm Tống biến mất, cho dù thái độ anh có tốt đến mức nào, anh cũng không thể nhịn được.
Trần Như Uyển ngã gục trong vòng tay Nguyễn Trung Kiên, kêu lên yếu ớt: “Chồng ơi, bế em lên.”
Nguyễn Trung Kiên tức giận nhìn chằm chằm con gái mình: “Đào Yêu, cậu ta là ai? Trong bụng con nữa là ý gì? Còn nữa, cái quái gì đang xảy ra vậy?!” Nguyễn Đào Yêu đau đầu, bây giờ cô cũng muốn làm cho rõ ràng!
“Tiểu Yêu, em đã kết hôn rồi à?” Thẩm Tống nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đào Yêu đang trong vòng tay người đàn ông khác với ánh mắt buồn bã.
Nguyễn Đào Yêu nở nụ cười: “Vâng, đúng rồi.” Trong hợp đồng hôn nhân một năm, cô có nên thừa nhận rằng mình đã kết hôn hay không? Cô cũng không rõ nữa.
Tay của Đan Kình Hạo trên vai Nguyễn Đào Yêu co rút dữ dội, trái tim của Nguyễn Đào Yêu trì trệ, vì sự an toàn của bản thân, cô lập tức thay đổi lời: “Vâng, em đã kết hôn, với Đan Kình Hạo.”
Trần Như Uyển ngất xỉu, câu cuối cùng trước khi mất ý thức của bà là: “Chồng ơi, thuốc của em.” Nguyễn Trung Kiên cho ba người trẻ một cái nhìn khó tả, rồi đỡ Trần Như Uyển trở về phòng.
“Làm rõ trước đi, cha sẽ nghe lời giải thích của con sau, Nguyễn Đào Yêu.”
Người chủ chốt rời khỏi phòng khách, Thẩm Tống rút lại chiếc nhẫn trên tay, ngồi đối diện với Nguyễn Đào Yêu không nói nên lời. Trà trên bàn vẫn còn nóng, nhưng không ai có tâm trạng uống.
“Anh Thẩm Tống, em…” Cô lên tiếng, nhưng trong tình huống này cô có thể nói gì khác đây?
Đan Kình Hạo nhướn mày nhưng không để người ta phát hiện, Thẩm Tống? Chính là cái tên mà Nguyễn Đào Yêu đã kêu lên trong lúc ý loạn tình mê? Tên anh còn được xăm trên ngực cô! Mắt của Đan Kình Hạo thậm chí còn sâu hơn, nụ cười vừa được ngụy trang trước mặt vị phụ huynh nhà họ Nguyễn cũng đóng băng.
“Bây giờ anh đang rất lộn xộn, Tiểu Yêu,” Thẩm Tống đẩy kính, ánh mắt lảng tránh: “Anh cứ nghĩ em sẽ đợi anh.” Anh cứ nghĩ, con thỏ trắng nhỏ của anh sẽ đợi anh quay về và cưới cô, người đó đã nói với anh như vậy, vì vậy anh luôn tin Nguyễn Đào Yêu là của mình. Mà sau khi anh trở về, mọi thứ nói với anh rằng, không có gì thay đổi.
Nhưng tại sao lại là Đan Kình Hạo? Tại sao phải là Đan Kình Hạo??
Nguyễn Đào Yêu muốn giải thích, nhưng Đan Kình Hạo đang ở bên cạnh cô, cô không ngốc mà đi giải thích vài hiểu lầm với người yêu cũ trước mặt chồng. Tuy nhiên, biểu cảm đau đớn của Thẩm Tống thực sự làm cô đau lòng. Những giọt nước mắt rơi trong vô thức, rơi vào tay Đan Kình Hạo, nhiệt độ nóng khiến Đan Kình Hạo bồn chồn.
Cô buồn vì mối tình đầu của mình sao? Trái tim của Đan Kình Hạo dường như bị giằng xé, rất khó chịu.
“Tôi xin lỗi, tôi không có ý định làm phiền những người thân yêu của em, nhưng thành thật mà nói, tôi không hứng thú lắm với những cảnh như vậy.” Đan Kình Hạo nói lạnh lùng, nếu bây giờ có một khẩu súng, anh thề anh sẽ bắn người đàn ông đeo kính trước mặt anh.
Thẩm Tống đứng dậy, chiếc ghế cọ xát với sàn nhà tạo ra một âm thanh gay gắt, khuôn mặt thanh lịch đầy giận dữ: “Đan Kình Hạo! Anh đã làm gì với Tiểu Yêu?!”
Đan Kình Hạo nhếch khóe miệng lên, một sự mị hoặc nảy nở trên khuôn mặt anh. Giọng anh như một bóng ma bước đi trong bóng tối, có chút cám dỗ kỳ lạ: “Là anh Thẩm Tống đó sao? Tôi nghĩ một người trưởng thành rất rõ, muốn làm một cô gái mang thai thì sẽ phải làm gì.”
Nhận thấy bản thân đang quá kích động, Thẩm Tống đã bình tĩnh trở lại. Cách duy nhất để đối phó với những người có bụng dạ xấu xa như Đan Kình Hạo là phải có bụng dạ xấu xa hơn anh ta. Một khi đã bộc lộ cảm xúc của mình, Đan Kình Hạo sẽ nở một nụ cười đắc thắng.
“Một người phụ nữ mang thai là anh có thể giữ cô ấy lại sao? Anh quá ngây thơ rồi,” Thẩm Tống một lần nữa ngồi lại trên ghế, đẩy kính của mình: “Đan tổng chắc không biết có bao nhiêu cặp vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn mỗi ngày phải không? Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người mà để Tiểu Yêu đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng,” Đôi mắt đằng sau mắt kính từ từ nhìn lên: “Anh có chắc là Tiểu Yêu muốn anh không?”
Những ngón tay của Đan Kình Hạo đột nhiên siết chặt, là một con báo, anh biết người đàn ông ngồi đối diện không dễ đối phó, anh ta có mùi nguy hiểm.
“Cho dù cô ấy có muốn tôi hay không, ít nhất bây giờ cô ấy thuộc về tôi, miễn là tôi không muốn, không ai có thể đưa cô ấy đi.”
Nguyễn Đào Yêu chậm chạp cảm nhận được giữa Đan Kình Hạo và Thẩm Tống có cuộc chiến khói lửa, cô mơ hồ cảm thấy ngòi nổ của cuộc chiến này là chính cô. Và cô dường như đã trở thành vật tranh đoạt giữa hai người đàn ông.
“Đủ rồi, hai người đừng đấu khẩu nữa.” Nguyễn Đào Yêu lo lắng ngắt lời, cô liếc nhìn Thẩm Tống, giọng cô yếu ớt: “Anh Thẩm Tống, anh về trước đi, một ngày nào đó em sẽ giải thích chuyện này cho anh.”
Giải thích? Đan Kình Hạo đã thực sự tức giận, kết hôn rồi thì còn giải thích cái gì?
Thẩm Tống cũng biết, miễn là có Đan Kình Hạo, anh không thể hỏi được bất cứ điều gì từ miệng Nguyễn Đào Yêu, vì vậy anh chỉ có thể đứng dậy rời đi. Ngay khi chân trước của Thẩm Tống bước ra, chân sau của Nguyễn Trung Kiên đã ra khỏi phòng.
Nguyễn Đào Yêu vội vã hỏi: “Mẹ sao rồi cha?”
“Sau khi uống thuốc xong thì ngủ rồi,” Nguyễn Trung Kiên liếc nhìn Đan Kình Hạo, rất lịch sự: “Đan tổng phải không? Tôi nghĩ tôi cần trò chuyện với con gái một lúc, anh có phiền không?”
Đan Kình Hạo mỉm cười làm một cử chỉ vui lòng, phong độ nhẹ nhàng. Ấn tượng của Nguyễn Trung Kiên về anh đột nhiên tăng thêm vài điểm.
Thế là, chỉ còn lại một mình Đan Kình Hạo trong phòng khách. Anh ngồi xuống, nhìn cái tách trà dần nguội lạnh. Đôi mắt đằng sau màn sương vừa mờ ảo vừa tàn nhẫn, như thể nụ cười vừa nãy của Đan Kình Hạo chỉ là ảo ảnh. Thẩm Tống, phải không? Anh muốn xem thử người đàn ông này làm được gì.
Nguyễn Trung Kiên kéo Nguyễn Đào Yêu vào phòng, vẻ mặt của ông khi Nguyễn Đào Yêu mắc một sai lầm lớn hồi còn nhỏ lại xuất hiện: “Nguyễn Đào Yêu, con cho cha một lời giải thích, con có gì với người đàn ông bên ngoài?”
“Xin lỗi, cha, con đã lén lấy số hộ khẩu đi kết hôn với anh ấy.” Nguyễn Đào Yêu cúi đầu.
“Cha muốn một lý do, Đào Yêu, mặc dù con có chút mơ hồ, nhưng cha nghĩ con sẽ không liều lĩnh như vậy.”
“Con mang thai con của Đan Kình Hạo, chỉ có thể chọn kết hôn.” Đầu của Nguyễn Đào Yêu càng hạ xuống.
“Ý con là, con gái của Nguyễn Trung Kiên có thai trước khi kết hôn, vì vậy quyết định nhanh chóng kết hôn để che đậy??” Nguyễn Trung Kiên vẻ đáng kinh ngạc.
“Cha, cha tin con, đây không phải ý của con.”
“Đào Yêu, con đang giấu cha điều gì sao?” Thế nào thì Nguyễn Trung Kiên cũng là một con cáo già trên thương trường, mặc dù ông sinh ra một con thỏ trắng tinh khiết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khứu giác nhạy bén của ông.
“Không có.” Nguyễn Đào Yêu yếu ớt phản bác, quả nhiên Nguyễn Trung Kiên đã không tin, thậm chí ông còn nhanh chóng đoán được tại sao.
“Có phải là liên quan đến tiền trả nợ không? Con đã làm một giao dịch với cậu ta đúng không?”
“Cha ơi, nghe con nói, con chắc chắn phải có con, nên con quyết định cưới anh ấy. Đối với việc thanh toán khoản nợ, con thừa nhận đúng là con đã có được bằng một vài phương pháp cực đoan, còn như thế nào, cha không cần phải biết.” Bây giờ Nguyễn Đào Yêu cũng bó tay toàn tập, thực sự muốn tìm một chiếc giường để ngủ một giấc.
“Cha không cần biết?!” Nguyễn Trung Kiên lên giọng: “Con gái cha đã bán mình để trả nợ, con nói cha không cần phải biết??”
“Cha ơi, con không có ý gì đâu.”
“Được, bây giờ con ly hôn với cậu ta đi, con nợ cậu ta bao nhiêu, ông già này sẽ từ từ trả lại!”
“Cha!” Nước mắt lưng tròng, Nguyễn Đào Yêu kích động kéo lấy Nguyễn Trung Kiên: “Tiền của con không lấy từ anh ấy, chỉ có một hợp đồng giữa con và anh ấy thôi.”
“Ý con là gì?”
“Vì vô tình con mang thai đứa con của anh ấy, con đã đồng ý sẽ ly hôn với anh ấy khi đứa trẻ chào đời. Bây giờ tất cả những gì con phải làm là sống một năm yên tĩnh, sau đó đưa đứa trẻ cao chạy xa bay.” Mặc dù Nguyễn Đào Yêu rất ngốc, nhưng trong một vài chuyện cô rất rõ ràng. Có thể khi ký hợp đồng cô đã bị váng đầu, nhưng khi cô bình tĩnh lại, cô đã bắt được kế hay.