Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 70: Đàn ông đánh nhau như muỗi chích




“Đan Kình Hạo, tôi vừa rồi không phải nói với cậu rồi sao, cậu khách sáo một chút.” Lữ Kiêu nheo mắt lại.

Đan Kình Hạo lúc này không nhịn được nữa, vì vậy hai người họ động thủ đánh nhau trong bệnh viện. Tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, Dương Liên đứng ở bên cạnh xem hăng say. Hai người đàn ông giàu có độc thân bậc nhất thành phố C đang đánh nhau, chuyện này thực sự nên để cánh kí giả đưa tin mới phải.

Thân thủ Lữ Kiêu không bằng Đan Kình Hạo, hơn nữa hiện tại Đan Kình Hạo đang tức giận, hạ thủ không biết nặng nhẹ, trên người Lữ Kiêu đã có không ít vết thương. Dương Liên thấy tình hình không được tốt lắm, Lữ Kiêu cứ như vậy nhất định sẽ bị trọng thương. Đúng lúc cô đang định nghĩ cách, Kỷ Thấm nghe thấy tiếng động liền cùng Lý Mạnh Nam đi đến.

Vừa thấy tình thế hỗn loạn, Kỷ Thấm ngược lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Lý Mạnh Nam, tách hai người họ ra cho em.”

Lý Mạnh Nam tuy rằng không phải trực tiếp nghe mệnh lệnh từ Kỷ Thấm, nhưng cũng biết trong trường hợp này nhất định khiến cả hai đều bị thương, vì vậy anh kìm hãm hai người này lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn không hề có cảm xúc.

“Ồn ào gì chứ? Hai người đàn ông còn học bọn trẻ đánh nhau, không mất mặt sao?” Kỷ Thấm cố ý chỉnh thấp giọng xuống, tránh để Tần Ly bọn họ nghe thấy được, cho nên không khỏi ngừng lại một chút.

Dáng người Lý Mạnh Nam tuy nhỏ, nhưng sức lực không hề nhỏ chút nào Lữ Kiêu và Đan Kình Hạo vậy mà bị anh khống chế được, không thể đánh nhau được nữa.

Hai bàn tay Đan Kình Hạo đan lại với nhau xoay xoay, lạnh lùng nói: “Quản lý người phụ nữ của cậu cho tốt, lần sau tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”

Khóe miệng Lữ Kiêu xuất hiện vết máu, ngữ khí cũng không tỏ ra yếu thế: “Lần sau cậu còn dám động vào cô ấy, tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”

Kỷ Thấm lúc này mới hiểu được cái gì gọi là hồng nhan họa thủy. Hai người họ là bạn bè từ nhỏ, thế mà vì người phụ nữ của mình mà đánh nhau, thật không biết nói gì nữa.

Dương Liên đỡ lấy Lữ Kiêu, trong đôi mắt xinh đẹp đó vẫn mang theo sự lạnh lẽo, có thể nhìn thấu sự sợ hãi trong lòng Đan Kình Hạo. Giọng cô chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế, nhưng lại nói ra những lời lạnh lùng, khiến nhiệt độ cơ thể Đan Kình Hạo giảm xuống: “Đan Kình Hạo, tôi thực sự hối hận lúc đó đứng về phía anh. Như vậy xem ra Đào Yêu ở bên cạnh Thẩm Tống hạnh phúc gấp trăm lần ở bên anh. Ít nhất Thẩm Tống sẽ không hung dữ với Đào Yêu.”

Nói xong, cô đỡ Lữ Kiêu từng bước tường bước rời khỏi tầm mắt của Đan Kình Hạo. Lời nói cuối cùng giống như đòn trí mạng giáng xuống Đan Kình Hạo, anh lại hồi tưởng đến buổi tối hôm mình nổi điên và Nguyễn Đào Yêu khóc nỉ non đó. Vì vậy sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

Kỷ Thấm tiến lên trước: “Đan Kình Hạo, anh không sao chứ?” Chuyện đó cô cũng từng nghe qua, nhưng cô không không thể nghĩ ra được người chỉ cần có phụ nữ trong tay liền có một đống như Đan Kình Hạo tại sao lại dùng sức mạnh với Nguyễn Đào Yêu, hơn nữa giữa hai người họ là vợ chồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có khể khiến anh không thể khống chế bản thân như vậy?

Đan Kình Hạo lắc đầu: “Không sao.” Có lẽ chuyện hối hận nhất đời anh chính là chuyện đó. Không đạt được bất cứ điều gì, ngược lại còn tổn thương người khác.

Kỷ Thấm giữ lấy Đan Kình Hạo đang muốn rời đi, hỏi: “Đan Kình Hạo, anh nói cho em biết, vừa rồi Dương Liên nói có phải sự thật không?”

Khóe miệng Đan Kình Hạo cười khổ, giống như ăn phải mướp đắc: “Kỷ Thấm, nếu thực sự như vậy, em có nghĩ Nguyễn Đào Yêu rời xa anh sẽ tốt hơn không?”

Bàn tay giữ lấy tay anh buông thõng xuống, Kỷ Thấm đột nhiên im lặng, đôi mắt màu cà phê giống hệt Tần Ly đầy vẻ hoang mang: “Em cũng không biết.” Cô thực sự rất thích Nguyễn Đào Yêu, nếu như người khác đối cử với Nguyễn Đào Yêu như vậy, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng người này rõ ràng là anh trai sinh đôi của cô.

Nói cho cùng, con người thật là ích kỉ.

Thấy dáng vẻ cô đơn của Đan Kình Hạo, Kỷ Thấm cuối cùng không nhịn được, chậm rãi nói: “Lời của Dương Liên vừa rồi không sai, sự gắn kết duy nhất giữa anh và Nguyễn Đào Yêu chỉ là đứa trẻ. Giờ đứa bé đã mất, cô ấy muốn ly hôn cũng là chuyện dễ hiểu. Nếu anh muốn giữ Nguyễn Đào Yêu lại, vậy thì em khuyên anh một câu, đừng nên chọc giận Tô Vy nữa.” Cô yên lặng nhìn anh: “Người phụ nữ đó không đơn giản.”

Dương Liên không khách khí đẩy Lữ Kiêu đang bị thương vào chiếc xe đua của anh, sau đó tự mình đi đến vị trí ghế lái, chẳng nói chẳng rằng khởi động xe.

Lữ Kiêu không biết Dương Liên rất lão luyện trong việc lái xe, nhưng tốc độ thực sự hơi nhanh. Lữ Kiêu hơi lo lắng giữ chặt cửa xe, âm thanh run rẩy: “Liên Liên, em lái chậm thôi, quan tâm một chút đến người bệnh chứ!”

“Nếu không phải thấy anh đánh nhau với Đan Kình Hạo, em sớm đã lái cái xe ghẻ này của anh xuống nước rồi!” Dương Liên chuyên tâm nhìn về phía trước, không hề có ý định giảm tốc độ. . Ngôn Tình Tổng Tài

Lữ Kiêu oan ức nói: “Anh vì em mà trở mặt với Đan Kình Hạo, vậy mà em không hề cảm kích anh.”

“Cảm kích cái đầu anh ấy! Đó là bạn bè từ thời cởi chuồng của anh, trở mặt được sao?” Dương Liên cười lạnh: “Đàn ông đánh nhau chỉ như muỗi chích, ngứa vài ngày là khỏi, em còn có thể kì vọng anh và anh ta tuyệt giao sao?”

Lữ Kiêu trầm mặc không nói, không thể phủ nhận rằng những lời kia của Đường Vy quá đúng. Nhưng mà bởi vì chuyện của Nguyễn Đào Yêu giận lây cậu ta, như vậy có phải không công bằng với cậu ta không? Trong lòng Lữ Kiêu tuy buồn khổ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Khi Nguyễn Đào Yêu tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ hai. Bố mẹ cô sức khỏe đều không được tốt, Trần Như Uyển bởi thương tâm quá độ nên đã về nhà nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tần Ly và Lâm Nhạc Nhạc ở bên cạnh. Sau khi cô biết đứa bé trong bụng đã không còn, cô không hề khóc lóc ầm ĩ, thậm chỉ còn không rơi một gọt nước mắt nào.

Cô luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ tinh thế không hề có chút biểu cảm, đến Đan Kình Hạo đẩy cửa bước vào cô cũng không biết. Tần Ly và Lâm Nhạc Nhạc nhìn nhau một cái rồi tự động rời đi.

Chuyện của bọn trẻ, hai người cũng không thể can thiệp được.

“Đào Yêu.” Đan Kình Hạo ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, âm thanh vô cùng dịu dàng pha thêm chút khàn khàn.

Nguyễn Đào Yêu chậm rãi quay đầu lại nhìn Đan Kình Hạo, ngữ khí hiền dịu: “Đan Kình Hạo, anh là đến kêu tôi kí thỏa thuận ly hôn sao?”

Trái tim Đan Kình Hạo như thắt lại, cô thực sự muốn ly hôn sao? Muốn rời anh để trở về bên cạnh Thẩm Tống? Trái tim như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, đau đớn vô cùng. Nhưng khi thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyễn Đào Yêu, những lời nói của anh bị nghẹn lại trong cổ họng, thanh âm bị nén xuống: “Nếu như em muốn ly hôn, tôi ngày mai sẽ kêu luật sư mang tài liệu đến.”

“Ừ.” Nguyễn Đào Yêu cúi đầu đáp, rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như tự nói với chính mình: “Con mất rồi, tất cả cũng nên trở về vị trí ban đầu.”

Nhưng trái tim này còn có thể trở lại như cũ sao? Quay về là một Nguyễn Đào Yêu một mực yêu Thẩm Tống kia sao?

Bàn tay nắm lấy tay Nguyễn Đào Yêu từ từ buông ra, Đan Kình Hạo nhìn góc mặt cô, môi anh khẽ động nhưng không biết nói gì. Cô có Thẩm Tống của cô, anh dựa vào cái gì để giữ cô lại bên cạnh mình.

Nguyễn Đào Yêu không nhìn thấy biểu cảm của Đan Kình Hạo, nói thầm với chính mình: “Lúc đầu tôi nhất định giữ lại đứa bé, cho nên anh mới kết hôn với tôi. Hiện tại nghĩ lại, quả thực tôi quá ích kỉ rồi. Dù sao lúc đó cũng là tôi câu dẫn anh trước, cuối cùng còn bắt anh chịu trách nhiệm. Đứa bé mất rồi cũng tốt, anh tự do rồi, có thể đi tìm người anh yêu.”

Đan Kình Hạo cả kinh, đột nhiên cảm thấy lời nói của Nguyễn Đào Yêu càng nghe càng cảm thấy không hiểu. Tại sao anh có thể nhận ra sự không nỡ trong lời cô chứ?

“Tô Vy rất dịu dàng, rất xinh đẹp, hai người thật xứng đôi.” Nguyễn Đào Yêu nói trong vô thức, khóe miệng cười chua sót: “Cô ấy vì anh mà bỏ thai, không giống tôi, không cẩn thận ngã một cái liền giết chết đứa nhỏ...”

“Đan Kình Hạo,” Nguyễn Đào Yêu nhẹ nhàng kêu tên anh, nhưng đôi mắt vẫn hướng ra bên ngoài, nước mắt giống như từng hạt trân châu lắn xuống: “Anh thực sự rất vui khi đứa bé này không còn nữa phải không...Anh không biết khi Liên Liên đưa tôi đi phá thai, tôi đã luyến tiếc như thế nào...Nếu lúc đó phá thai, có lẽ chúng ta không cần kết hôn...”

Đột nhiên Đan Kình Hạo tiến đến gần mặt Nguyễn Đào Yêu rồi mạnh mẽ hôn xuống, không mang theo kĩ xảo nào, hoàn toàn là do bản năng. Nước mặt trên mặt cô lăn xuống miệng anh, mang theo vị mằn mặn. Trái tim anh vào khoảnh khắc đó mềm ra. Người phụ này này trong lòng có anh.

“Nguyễn Đào Yêu, lời tôi nói ra đây em nghe cho kĩ.” Đan Kình Hạo buông Nguyễn Đào Yêu ra, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, đẹp không thể tưởng tượng nổi: “Tôi và Tô Vy là chuyện đã qua. Tôi thừa nhận đã từng yêu cô ta, rất yêu, nhưng không có nghĩa hiện tại vẫn còn yêu cô ta. Đứa bé không còn cũng không sao, chúng ta có thể tiếp tục sinh, chỉ cần em ở bên tôi là được.”

Cô bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, rất lâu mới phản ứng kịp. Cô ở bên cạnh anh? Lời này có ý gì? Tại sao nghe giống như đang tỏ tình?

Đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Đan Kình Hạo, đầu lưỡi cô xoắn lại: “Đan...Kình Hạo, anh đang tỏ tình với tôi sao?”

Đan Kình Hạo đen mặt lại, cô nhóc không hiểu tình cảm này! Đầu óc làm bằng hồ dán sao? Anh thở dài, cưng chiều ôm cô vào lòng, chiếc nằm đặn trên đỉnh đầu cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Coi như là tỏ tình đi, nhưng em không có quyền cự tuyệt.”

Nguyễn Đào Yêu vẫn ngây người: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi sẽ không ly hôn, vì thế bất luận em có đồng ý hay không, em vẫn là vợ tôi, chạy không thoát được.” Cơ thể Nguyễn Đào Yêu mềm nhũn, khiến Đan Kình Hạo ôm vô cùng thoải mái.

Nguyễn Đào Yêu nằm ở trong ngực Đan Kình Hạo, nghe thấy tiếng tim đập nhanh của anh, đột nhiên không muốn động: “Chạy không thoát thì thôi.” Nếu như có thể, cô muốn ở bên cạnh Đan Kình Hạo cả đời này.

Tiếng va chạm từ ngoài cửa truyền đến, Đan Kình Hạo trừng mắt nhìn ra: “Mẹ, mẹ nuôi, hai người còn muốn nghe trộm đến bao giờ?”

Hai người Tần Ly và Lâm Nhạc Nhạc lớn như vậy còn đứng ngoài nghe trộm, càng nghe càng vui mừng, kết quả không cẩn thận cười phát ra tiếng. Bị Đan Kình Hạo phát hiện ra, bọn họ chỉ đành đẩy cửa đi vào.