Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 75: Xin lỗi, tớ không vội




Dương Liên ngây người ra, đôi môi mỏng nói: “Vậy thì cũng có liên quan gì đến anh?”

“Em có thể ở bên cạnh tôi.” Nhã Ly Bắc không thể nghiêm túc hơn, ánh sáng trên khuôn mặt khôi ngô cứ thay đổi thất thường.

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh em của bạn trai cũ.” Dương Liên nói ngắn gọn, sau đó không thèm quay đầu lại đi ra khỏi nhà hàng.

Cô đúng là đần độn, lại có thể đần độn đến mức tin rằng tên Lữ Kiêu ngốc nghếch đó sẽ nhận sai với cô, lúc đó anh ta đi dứt khoát như vậy, không thèm nói với cô một lời nào, sao lại có thể quay lại? Lần này, bọn họ thật sự chấm dứt rồi, không phải chiến tranh lạnh, mà là chia tay, Lữ Kiêu chia tay với cô rồi, sẽ không bao giờ về nữa. Rõ ràng từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị tinh thần, vì sao lúc kết quả trong dự đoán đã đến, thì cô lại đau như vậy?

Nhã Ly Bắc đuổi theo từ sau rồi kéo chặt Dương Liên đang thở hổn hển, giọng nói trầm thấp: “Tôi đưa em về.”

“Không cần đâu.” Dương Liên từ chối.

“Không làm phiền anh nữa.”

“Ở đây không có xe đâu!” Nhã Ly Bắc cứ túm chặt lấy cô, không chịu buông tay, anh ta lật người cô lại, mới phát hiện ra khuôn mặt dưới ánh trăng đó đầy nước mắt.

Nhã Ly Bắc luống cuống: “Xin lỗi, tôi không nên lừa em, em đừng giận, đừng khóc…”

“Lữ Kiêu là một tên khốn nạn…” Cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra những tiếng nức nở, mỗi từ đều như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Nhã Ly Bắc, thì ra cảm giác đau lòng là như vậy sao…

Nhã Ly Bắc kéo Dương Liên đang thút thít vào lòng, tim anh ta không ngừng co thắt, người anh ta yêu, lại đang rơi nước mắt vì người anh em của anh ta.

Lúc Nhã Ly Bắc đưa Dương Liên về, Kỷ Thấm đã dẫn theo Lý Mạnh Nam vừa chạy đến nhà của Dương Liên, thấy hai người họ về, Kỷ Thấm lập tức kéo Dương Liên sang rồi chặn trước mặt Nhã Ly Bắc.

“Nhã Ly Bắc, gan anh cũng to nhỉ, anh lại có thể kết hợp với Nhã Ly Tây để hãm hại Lữ Kiêu sao?” Đôi mắt màu cà phê xinh đẹp của Kỷ Thấm lạnh lùng nhìn Nhã Ly Bắc.

Dương Liên vốn dĩ mệt đến nỗi muốn tức khắc về phòng và nằm xuống giường, nghe thấy câu nói này của Kỷ Thấm thì lập tức lại có tinh thần: “Hãm hại Lữ Kiêu? Ý gì vậy?”

Nhã Ly Bắc thấy Kỷ Thấm chạy sang đây thì biết ở chỗ Nhã Ly Tây đã không xong rồi, anh dứt khoát nói thật với Dương Liên: “Thật ra Lữ Kiêu bị Ly Tây cản lại rồi, cậu ấy không phải đang ở quán bar mua vui, mà là đang uống rượu…bởi vì em.”

Đôi mắt đẹp của Dương Liên bỗng nhiên mở to, cô không tin được mà hỏi: “Anh nói gì? Uống rượu?”

Trong quán bar, đôi mắt cám dỗ của Nhã Ly Tây cứ nhìn chằm chằm vào Lữ Kiêu đang nằm phía đối diện, sau đó lại nhìn Đan Kình Hạo đang ngồi bên cạnh như thần bảo hộ, anh ta không nhịn được nữa: “Đan Kình Hạo, cậu đi vệ sinh một lần thì sẽ chết sao?”

Biểu cảm của Đan Kình Hạo rất thản nhiên: “Xin lỗi, tớ không vội.” “Nhưng mà tớ vội!!!” Nhã Ly Tây không quan tâm gì đến nhìn tượng nữa mà hét lên, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này có thể ở một mình với Lữ Kiêu đã say khướt, nhưng mà cái tên Đan Kình Hạo không hiểu phong tình này lại cứ không chịu đi!

Lữ Kiêu đang ngủ trên sô pha khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở mắt ra, anh xoa cái đầu đang đau nhức của mình rồi chống người dậy: “Ê, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà ồn ào thế?”

Ánh mắt lạnh lùng của Đan Kình Hạo khẽ lướt sang: “Cậu suýt nữa bị cưỡng hiếp đấy.”

Đôi mắt của Lữ Kiêu đúng lúc nhìn thấy Nhã Ly Tây đang ở phía đối diện, sau đó bỗng từ sô pha nhảy dựng lên, anh nhìn cái áo sơ mi của mình rồi quát: “Nhã Ly Tây, cậu đã làm gì với tớ??”

Nhã Ly Tây nhìn Đan Kình Hạo đầy oán hận: “Người ta muốn làm gì đó với cậu, nhưng mà có người nào đó sống chết không chịu đi!”

Lữ Kiêu nhìn Đan Kình Hạo ở bên cạnh, ngay lập tức cảm kích đến rớt nước mắt: “Đan Kình Hạo, tớ không ngờ rằng cậu mới là thần hộ vệ của tớ…”

“Im mồm, cậu tỉnh rồi thì tớ về đây.” Đan Kình Hạo đứng dậy, ánh mắt cứ như muốn giết người.

“Bởi vì cậu mà tớ không thể ngủ chung với Đào Yêu.” Cái đồ ngốc đó nhất định là chiếm cả cái giường lớn ngủ rất thoải mái rồi chứ gì.

Cửa phòng hát đột nhiên bị mở ra, những âm thanh ầm ĩ bên ngoài lọt vào tai, trong đó có ba người đang nhìn vào từ cửa, người đầu tiên bước vào là Kỷ Thấm với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, đưa người đến rồi.”

Cô vừa né người sang thì Dương Liên lộ ra từ phía sau, dáng vẻ lạnh lùng rất giống với bông hoa sen độc nhất đứng đó.

“Liên Liên…” Lữ Kiêu nỉ non.

Nhã Ly Tây quay mặt sang, trình độ đối phó với phụ nữ của anh trai anh ta đúng là của học sinh tiểu học, một người phụ nữ như vậy cũng giữ không chặt.

Nhã Ly Bắc đi vào từ phía sau, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, người sau cùng đi vào là Lý Mạnh Nam.

Cả mấy người cùng vào phòng hát, không gian liền chật chội đi.

“Liên Liên!” Lữ Kiêu nhào sang rồi ôm chặt lấy Dương Liên.

“Chúng ta không cãi nhau nữa được không?”

Khuôn mặt dưới những ánh đèn màu của Nhã Ly Bắc u ám lạ thường, anh ta lạnh lùng nói: “Ly Tây, đi về.”

Tình hình này, nếu như bọn họ ở lại, e là sẽ bị giết mất.

Kỷ Thấm vịn lên cánh tay Lý Mạnh Nam đang đứng ở sau rồi nở một nụ cười: “Mạnh Nam, chúng ta cũng về thôi.”

Đan Kình Hạo tất nhiên cũng ước là rời khỏi chỗ này quay về trêu ghẹo Nguyễn Đào Yêu của anh, vừa chớp mắt thì trong phòng hát chỉ còn lại hai người đang ôm nhau.

Dương Liên bị Lữ Kiêu ghìm chặt đến mức thở không nổi, cô chỉ có thể đẩy anh ra: “Anh chơi vui lắm mà.”

Lữ Kiêu lắc đầu như cái trống bỏi, giọng nói đầy ấm ức: “Anh chỉ uống rượu, phụ nữ anh không thèm nhìn cái nào.”

Dương Liên thở dài, đôi mắt ngập nước nhìn vào Lữ Kiêu vẫn còn đang ngà ngà say: “Không giận nữa à?”

“Là anh không nên giận em, Liên Liên, em tha thứ cho anh được không?” Lữ Kiêu nhìn thấy Dương Liên thì lập tức giống như một chú cún nhỏ nghe lời.

“Anh giận em là đúng.” Dương Liên lắc đầu rồi đổi chủ đề.

“Nhưng mà Lữ Kiêu, điều em nói là sự thật, em quả thực không định đi cùng anh cả đời.”

Trái tim Lữ Kiêu tức khắc nguội lạnh đi, bàn tay anh đặt trên vai Dương Liên cũng buông thõng xuống: “Chúng ta không thể không nói đến chuyện này sao?”

“Em chỉ muốn anh hiểu suy nghĩ của em.” Dương Liên vẫn không bỏ qua, cô biết, nếu không giải quyết vấn đề này, sau này bọn họ vẫn sẽ cãi nhau, hơn nữa càng cãi càng dữ dội hơn.

“Giống như em nói với Đan Kình Hạo, chúng ta không phải là người của một thế giới.”

Lữ Kiêu cáu kỉnh ngồi xuống sô pha, ánh sáng trên chiếc khuyên tai kim cương cứ rực rỡ, anh ngẩng đầu lên nhìn Dương Liên: “Rốt cuộc em muốn như thế nào? Nhất định phải chia tay em mới vui đúng không?”

“Em thích anh, Lữ Kiêu.” Dương Liên chậm rãi nói, đây là điều mà cô chưa từng nói với anh.

Đôi mắt của Lữ Kiêu mở to, khóe môi anh bất giác cong lên, mọi nơi trong trái tim anh cũng truyền đến âm thanh thình thịch, rất rõ ràng.

“Liên Liên, em nói gì?” Anh kích động đứng dậy lần nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo biểu cảm không thể tin được.

Khuôn mặt của Dương Liên dưới ánh đèn rất xinh đẹp: “Em nói, em thích anh, chỉ là em biết rõ, chúng ta không thể đi đến sau cùng được.”

Câu nói sau cùng làm nụ cười trên khóe môi Lữ Kiêu tắt dần đi, anh không hiểu vì sao Dương Liên nói thích anh, đồng thời cũng có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện chia tay.

“Em dựa vào đâu mà nói vậy? Không có tự tin với anh sao?” Lữ Kiêu cao giọng, bởi vì anh hơi say nên mặt càng đỏ hơn.

Từ đầu tới cuối, Dương Liên vẫn rất bình tĩnh: “Lữ Kiêu, anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, anh có chỗ nào đáng để em tin tưởng không? Gia đình tốt như vậy, vẻ ngoài xuất sắc như vậy, rốt cuộc em phải yên tâm như thế nào đây?”

Lần đầu tiên cô cảm giác được cảm giác không an toàn mạnh mẽ như vậy, bởi vì Lữ Kiêu. Lúc trước Lê Hiếu không mang đến cho cô cảm giác này, cô sẽ không sợ mất đi, càng không sợ bị vứt bỏ, nhưng cô biết được cuối cùng cô cũng đã thật sự bị vứt bỏ đi, vì vậy cô biết được nỗi đau thấu xương này, cô không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.

Đến người như Lê Hiếu cũng không hề băn khoăn mà đá cô, dựa vào cái gì mà Lữ Kiêu không làm vậy?

Nét mặt của Lữ Kiêu trở nên lạnh lùng, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Dương Liên, em đến đây không phải để làm hòa?”

Cuối cùng anh cũng tỉnh táo và bắt đầu hiểu ra những hàm ý trong lời nói của Dương Liên.

“Em chưa từng thử, sao lại biết không đi được đến sau cùng? Chỉ vì điều kiện sẵn có của anh mà em muốn rời bỏ anh, như vậy không công bằng với anh! Gia đình và vẻ bề ngoài đều không phải là thứ mà anh có thể chọn!”

“Đúng, anh đều không thể chọn, nhưng em có thể chọn.” Dương Liên nói rất nhẹ nhàng.

“Lữ Kiêu, anh có thế giới của anh, em cũng có của em, bây giờ nghĩ lại, lúc đó đồng ý qua lại với anh là một sai lầm.”

“Dương Liên!” Lữ Kiêu giận dữ hét lên.

“Em cố ý đúng không! Em biết rõ anh thích em, còn dùng những lời này đến kích động anh! Nếu như em muốn trả thù chuyện anh dọn đi thì em thành công rồi, cho nên em nên biết dừng lại đúng lúc đi!”

Những sự ồn ào bên ngoài vẫn tiếp tục, còn bầu không khí trong phòng hát lại lắng xuống lạ thường. Dương Liên im lặng một lúc lâu, sau đó cô khẽ bật cười: “Đúng rồi, dừng lại đúng lúc…Lữ Kiêu, chúng ta quả thật nên biết dừng lại đúng lúc thôi.”

Lữ Kiêu cực kỳ giận dữ, khuôn mặt khôi ngô vì sự tàn nhẫn mà trở nên u ám không gì sánh được: “Dương Liên, em cứ phải làm như thế này đúng không?”

Anh chưa từng quan tâm đến một người phụ nữ nào như vậy, càng chưa vì một người phụ nữ nào mà uống rượu giải sầu, còn người này lại cứ vì những điều kiện sẵn có của anh mà lựa chọn từ bỏ.

Đẹp trai, gia thế tốt, không phải là mơ ước của tất cả phụ nữ sao?

Dương Liên nắm chặt tay, những đầu ngón tay trắng bệch dần biết mất trong bóng tối, giọng nói của cô nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Đúng.”

Lữ Kiêu lùi về sau mấy bước rồi nhìn Dương Liên bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên anh nở một nụ cười kỳ quái: “Nếu như đã như thế này, vậy thì Dương Liên, em xem cho kĩ đây.”

Dương Liên thấy anh từ từ lùi về bên mép bàn rồi quơ lấy một chai rượu rỗng, anh đập mạnh nó vào góc bàn, mảnh vỡ rơi tứ tung, Lữ Kiêu cầm cái cổ chai sắc bén vẫn còn sót lại, vừa đưa tay lên đã cắt một vết vào khuôn mặt đẹp trai mà con người hay thần tiên cũng phải phẫn nộ đó.

Ngay sao đó, máu tươi tranh nhau chảy xuống, nửa khuôn mặt đều bị nhuộm đỏ, vừa kỳ dị vừa đẹp đẽ, bàn tay cầm những mảnh vỡ cũng đã bị cắt đứt, những dòng máu dính dính trên những ngón tay chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, những ánh đèn ngũ sắc rọi vào mặt Lữ Kiêu, màu sắc biến đổi rất kỳ diệu, nụ cười của anh vẫn lóa mắt như vậy, cũng như chiếc khuyên tai kim cương đó, mái tóc màu vàng kim càng phô trương hơn.

Dương Liên bị cảnh trước mắt mình làm cô sợ đến nỗi không nói nên lời, cô chỉ biết há mồm, không phát ra được tiếng nào.

“Em lo khuôn mặt này bị hủy hoại sao, bây giờ không phải em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em.” Giọng nói của Lữ Kiêu bình tĩnh đến mức khó tin.