Tô Vy nhún vai hào phóng, nói: “Tìm một vòng không thấy có gì đẹp hết, nên tôi định đến cửa hàng đồng hồ mua cho bạn tôi một chiếc đồng hồ.” Đôi má ửng hồng, cùng vẻ nhút nhát đặc trưng của một cô gái, liền biết người được cô gọi là bạn này có rất nhiều giao tình với cô.
Nguyễn Đào Yêu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Tô Vy, trong mắt cô, Tô Vy là một ngôi sao sáng chói, bất kể thế nào, cô cũng không thể sánh bằng cô ấy. Thậm chí nhìn lên, còn còn sợ bị đâm vào mắt.
Thấy Nguyễn Đào Yêu không nói chuyện, Tô Vy thân mật hỏi: “Cô Nguyễn, cô đến đây mua đồng hồ cho Kinh Hạo sao?”
Kinh Hạo… Trái tim của Nguyễn Đào Yêu chua xót, thậm chí cô còn chưa từng gọi anh bằng cái tên như vậy, nhưng Tô Vy lại gọi anh rất êm tai, như thể Tô Vy mới thực sự là vợ của Đan Kình Hạo.
Dương Liên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Nguyễn Đào Yêu không nói lời nào, Nguyễn Đào Yêu vốn là biết phải trái, trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại cô đã mất đi rất nhiều khí thế, cô có thực sự muốn người phụ nữ mang trong mình một vết dao trong nụ cười này lên làm tổng giám phu nhân sao?
Nguyễn Đào Yêu gần như vùi đầu xuống đất, một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi gật đầu, thể hiện sự ưng thuận.
Dương Liên thực sự muốn tát Nguyễn Đào Yêu đến sao Hỏa! Nếu cô nói lời nào thì cô sẽ chết à?
Tô Vy nhẹ nhàng di chuyển, nói giọng nhẹ nhàng bước đến quầy: “Kinh Hạo chỉ thích thương hiệu đồng hồ như Piaget, vì thiết kế thanh lịch, khiêm tốn và sang trọng,” Cô tìm khắp chiếc tủ kính trong suốt, đôi mắt đào hoa nhìn thấy kiểu dáng cô muốn thì vui vẻ nói với cô gái trong quầy: “Làm ơn lấy chiếc đồng hồ này ra.”
Cô ấy đang cầm một chiếc của dòng đồng hồ Piaget Black Tie, trông rất tinh tế. Cô chủ quầy cười tươi như hoa: “Cô Tô đúng là có tầm nhìn rộng, đây là một sản phẩm mới, chỉ có ở trong nước chúng ta.”
Tô Vy mỉm cười hào phóng, nói với người phụ nữ trong quầy: “Tôi lấy cái này, bọc lại giùm tôi.”
Nguyễn Đào Yêu siết chặt bàn tay nhỏ của mình, trái tim cô thắt lại, nhưng cô không thể nói được gì. Tô Vy lấy đồ của mình, nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô: “Xem từ từ nhé, cô Nguyễn, tôi sẽ đi trước.”
Nguyễn Đào Yêu hơi hạ thấp người, rồi nói: “Được, đi từ từ nhé.”
Tô Vy cười khẽ, rồi uyển chuyển bước ra khỏi trung tâm mua sắm, để lại hương thơm toàn bộ toà nhà. Dương Liên véo Nguyễn Đào Yêu đang bàng hoàng, kêu lên: “Tô Vy là quái vật hay sao mà lại khiến cậu sợ hãi như thế? Đừng quên, cậu là vợ của Đan Kình Hạo, cô ta cùng lắm chỉ được coi là người yêu cũ thôi.”
Nguyễn Đào Yêu thở dài, mờ mịt nhìn về hướng Tô Vy rời đi: “Cô ấy là sự tồn tại giống như một nữ thần trong lòng tớ vậy.”
Dương Liên gần như sùi bọt mép lăn ra chết: “Nguyễn Đào Yêu, vậy cậu chỉ cần kết hôn với Tô Vy là xong thôi.”
“Liên, cậu có muốn mua đồng hồ Piaget không?”
“Mua cái đầu cậu! Nếu cậu mua nhãn hiệu khác, ngay cả khi Đan Kình Hạo không thích thì anh ấy cũng sẽ đeo!” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Khi Tô Vy đến, Đan Kình Hạo đang xử lý các xác nhận sản phẩm của công ty. Giám đốc quảng cáo nói ông ấy đã tìm được một ứng viên để anh xem xét. Thế là, Đan Kình Hạo nhìn thấy Tô Vy mặc một chiếc váy voan trắng.
Đan Kình Hạo hơi cau mày, nói: “Sao lại là cô?”
Tô Vy cười: “Công ty anh cử người đến tìm em, sao anh lại hỏi em chứ?”
Đan Kình Hạo im lặng một lúc, đúng là Tô Vy có giá trị và sức hút cao nhất cả nước, hơn nữa gần đây cô ấy còn có vài bộ phim được phát hành cùng lúc, được công chúng khen ngợi là rất tốt, nếu sản phẩm được cô ấy đại ngôn thì lợi ích sẽ phi thường. Đan Kình Hạo là một doanh nhân, anh sẽ không lấy công ty ra làm trò đùa.
“Nếu là cô vậy thì cứ quyết định vậy đi.” Đan Kình Hạo nhấn xuống dòng bên trong, nói: “Kitty, cầm hợp đồng vào.”
Tô Vy dùng một tay chống một bên mặt lên, yên lặng nhìn Đan Kình Hạo: “Anh tin tưởng em như vậy sao?”
Đan Kình Hạo cầm bút lên, tiếp tục công việc của mình, trả lời: “Tôi tin tưởng vào sản phẩm của cả tôi và cô.”
Kitty nhanh chóng mang hợp đồng đến, sau đó nhanh chóng rút lui, Tô Vy nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi với vẻ quan tâm: “Thư ký Nguyễn Đào Yêu của anh đâu rồi?”
Đan Kình Hạo không nhìn lên: “Hôm nay cô ấy không đi làm.”
Tô Vy trầm giọng ồ một tiếng, bàn tay ngọc mảnh khảnh của cô ta vươn ra nắm lấy tay của Đan Kình Hạo, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em có thấy cô ấy trong trung tâm mua sắm,” Khoé miệng hiện lên một nụ cười: “Với Thẩm Tống.”
Cây bút trên tay đột nhiên làm rách trang giấy.
Khu mua sắm.
“Liên, thực sự có thể mua đồng hồ này sao?” Nguyễn Đào Yêu cầm chiếc túi đóng gói tinh xảo, hỏi với vẻ không chắc chắn. Cô mua Patek Philippe, cũng là đại diện tiêu biểu cho hàng xa xỉ, giá cả suýt nữa khiến cô ấy cắn lưỡi, nếu không có Dương Liên ở bên cạnh vỗ cằm cô, chỉ e là cô đã lạc đến Đại Tây Dương rồi.
Dương Liên thở dài, cô thậm chí không muốn phàn nàn thêm nữa. Nếu không có cô ở bên cạnh, có lẽ Tô Vy đã đè đầu cưỡi cổ Nguyễn Đào Yêu.
“Đào Yêu, nghe tớ. Đồng hồ có phải là thứ Đan Kình Hạo thích hay không không quan trọng, quan trọng là cậu không thể bị dắt mũi. Vừa rồi cô ta thị uy rõ ràng với cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”
Nguyễn Đào Yêu lắc đầu nguầy nguậy.
Dương Liên gần như thở không ra hơi, muốn chết ngạt. Một sự khiêu khích rõ ràng như vậy Nguyễn Đào Yêu thậm chí không thể nhìn ra được? Cô nên cảm thấy may hay nên thấy giận đây.
“Bỏ đi, cậu để ý nhiều hơn đến chồng mình là được.” Có lẽ vào lúc này, nói gì cũng vô ích, chủ yếu là phải xem Đan Kình Hạo có đủ bình tĩnh không. Dương Liên biết rõ rằng, Tô Vy chắc chắn có nhiều thủ đoạn hơn những này, Nguyên Đào Yêu chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của cô ta.
“Tiểu Yêu, Liên Liên, trùng hợp, hai em cũng ở đây.” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh, cùng với hương thơm bạc hà sảng khoái.
Dương Liên đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Anh Thẩm Tống?” Nguyễn Đào Yêu ngơ ngác nhìn người xuất hiện trước mặt, cảm thấy có chút không biết phải làm sao.
Thẩm Tập nhìn chiếc túi trong tay Nguyễn Đào Yêu, rõ ràng là đồ cô mua cho đàn ông, thế là ánh sáng trong mắt anh ta hơi mờ đi một chút: “Em mua cho Đan Kình Hạo sao?”
“Vâng,” Nguyễn Đào Yêu gật đầu, bắt đầu cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ, thế là cô chế nhạo: “Anh Thẩm Tống, anh đến đây để mua đồ ạ?”
Thẩm Tống cười nhẹ, một kiểu vô cùng phong độ nhẹ nhàng: “Anh chỉ đi loanh quanh thôi.”
Dương Liên thông minh và nhạy cảm hơn Nguyễn Đào Yêu nhiều, chân trước vừa chạm mặt Tô Vy, chân sau đã gặp Thẩm Tống, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Cô lạnh lùng nhìn Thẩm Tống: “Anh không phải kiểu người sẽ đến loại trung tâm mua sắm này.”
Nụ cười của Thẩm Tống khựng lại trong chốc lát, trong mắt lóe lên một tia ý lạnh, nhúng rồi trên mặt vấn trở lại là gió xuân: “Liên Liên, ngay cả hai em cũng có thể đến trung tâm mua sắm này, tại sao anh lại không thể?”
Dương Liên bị anh chặn họng với lý do đó, nghẹn họng rất lâu không thể nói được gì.
“Giờ gặp nhau rồi, cùng ăn cơm đi.” Thẩm Tống cầm lấy thứ mà Nguyễn Đào Yêu đang cầm, nghe có vẻ là một lời mời, nhưng thật ra, Nguyễn Đào Yêu không có cơ hội từ chối.
Nguyễn Đào Yêu vốn là người dễ bị dụ, vừa định đồng ý, Dương Liên lập tức nói: “Đào Yêu, cậu không về nhà nấu bữa tối cho Đan Kình Hạo sao?” Cô cố ý cao giọng, động tác của Thẩm Tống hiển nhiên là cứng ngắc.
“Hả?” Nguyễn Đào Yêu ngơ ngác nhìn Dương Liên, chỉ thấy người phía sau đang nháy mắt mãnh liệt với cô, bất kể người ngốc nghếch thế nào cũng biết ý nghĩa của nó, cô giả vờ như chợt nhớ ra: “Em xém xíu đã quên, xin lỗi, anh Thẩm Tống, em…”
Thẩm Tống mỉm cười hào phóng, ngắt lời Nguyễn Đào Yêu: “Không sao, chúng ta có thể hẹn lại ngày khác, vậy anh đưa hai em về.”
Dương Liên tiếp tục muốn từ chối, Thẩm Tống lập tức nói: “Chỉ đưa đến bãi đậu xe, được không?” Anh không phải kẻ ngốc, anh có thể thấy rõ ý của Dương Liên.
Dương Liên đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lại ngại từ chối thêm nữa.
Vừa đi đến bãi đậu xe, tiếng chuông tiêu chuẩn “Cát Tường Tam Bảo” của Nguyễn Đào Yêu vang lên trên điện thoại di động của cô. Cái điện thoại kia của cô đã bị Đan Kình Hạo đầy vào lãnh cung, sau đó đưa lại cho cô một chiếc Blackberry, được dạy vào lần thì Nguyễn Đào Yêu cuối cùng có thể sử dụng nó một cách đơn giản. Nhưng Đan Kình Hạo không có cách nào khác để khiến cô buông bỏ ham muốn mãnh liệt của mình với việc tiếp tục sử dụng nhạc chuông “Cát Tường Tam Bảo”, có phản đối cũng vô ích, nên anh đành từ bỏ.
Khuôn mặt Nguyễn Đào Yêu thay đổi ngay khi cô nhìn vào số điện thoại, cô liếc nhìn thẩm Tống, sau đó nhìn Dương Liên đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, ngập ngừng nghe máy: “Alo?”
“Đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Đan Kình Hạo phát ra từ điện thoại, nghe có vẻ không phải anh đang có tâm trạng tốt.
“Em vừa mua sắm xong, chuẩn bị về.” Nguyễn Đào Yêu trả lời.
“Với Dương Liên?”
“Vâng.”
“Còn ai nữa?”
Nguyễn Đào Yêu sững sờ một lúc, trả lời: “Không còn ai nữa.” Nếu Đan Kình Hạo biết Thẩm Tống ở bên cạnh cô, anh sẽ rất tức giận. Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.
Nguyễn Đào Yêu chỉ tập trung nói chuyện điện thoại và cúi đầu đi về phía trước, không thấy chiếc xe đang chạy tới, sau khi cô nhận ra thì chiếc xe đã ở rất gần cô.
Xét cho cùng, Thẩm Tống là người luyện võ, sự huấn luyện của cảnh đội khiến anh trở nên nhanh nhẹn. Anh nhanh chóng vượt qua Nguyễn Đào Yêu đang sững sờ, quay người cô lại, chiếc xe đã vụt qua anh.
Vừa rồi Dương Liên chỉ nhìn những thứ mình mua mà không để ý đến Nguyễn Đào Yêu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cảnh tượng gay cấn như vậy, sắc mặt tái nhợt sợ hãi.
“Tiểu Yêu, em ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?” Thẩm Tống lo lắng nắm bả vai Nguyễn Đào Yêu, quan tâm hỏi.
Đột nhiên trên điện thoại không có âm thanh nào, chỉ còn lại tiếng thở dốc, rồi giọng nói của Đan Kình Hạo vang lên từ tai Nguyễn Đào Yêu như thể từ địa ngục: “Nguyễn Đào Yêu, em đang ở cùng Thẩm Tống.”
Không phải là một câu thẩm vấn, mà là một câu tuyên bố, giọng điệu quyết đoán chắc chắn đã kết án tử hình Nguyễn Đào Yêu.
Ngay khi Nguyễn Đào Yêu muốn nói, Đan Kình Hạo đã cúp điện thoại, âm thanh bíp bíp từ đó như gõ vào tảng đá trong lòng cô, phát ra âm thanh trầm nặng.
“Tiểu Yêu!” Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, Thẩm Tống sợ hãi.
“Đào Yêu, cậu ổn chứ?” Dương Liên chạy đến với vẻ mặt lo lắng.