“Em không biết, em không biết sao lại ngủ trên giường với anh ấy...em không biết...” Nguyễn Đào Yêu lắc đầu, đầu óc hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo khóc đến thảm thương, nhìn khiến người ta không nhịn được đau lòng.
Tim Đan Kình Hạo cũng co rút đau đớn, chỉ là một màn vừa rồi như chiếc dùi, đâm vào mắt anh, xuyên vào lòng anh: “Không biết? Ha, Nguyễn Đào Yêu, cô nói rất thoải mái. Chẳng lẽ cô còn muốn ôn lại với tôi, hai người là lăn tới trên giường thế nào sao??”
“Đan Kình Hạo...anh nghe em giải thích, nghe em giải thích có được không...” Thân thể Nguyễn Đào Yêu chìm vào đen tối, cô liều mạng muốn giữ Đan Kình Hạo, chỉ là sợ hãi ngày càng nồng nặc, cô trở nên hoảng loạn.
“Tôi không ra mặt thay Dương Liên, cô liền muốn dùng phương pháp này báo thù tôi có phải không?” Đan Kình Hạo lúc này như con sư tử phẫn nộ, rõ ràng nhìn bình tĩnh như vậy, nhưng nơi sâu thẳm trong lòng lại ẩn giấu hung ác.
Tô Vy ở một bên xem kịch, nhếch mép mỉm cười đắc ý. Cô ta phí hết tâm cơ muốn chia rẽ Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu, thế nào cũng không thể thành công, kết quả Thẩm Tống vừa ra tay, lập tức khiến họ quyết liệt rồi. Quả nhiên, đàn ông mà muốn chơi đùa tâm kế, thật sự không thể xem thường.
Nguyễn Đào Yêu lúc này dần bình tĩnh lại, tay cô vẫn nắm tay áo Đan Kình Hạo, cô biết, chỉ cần buông ra, cô và Đan Kình Hạo sẽ thật sự xong rồi. Chuyện này cần giải thích rõ ràng, mặc dù cô cũng không biết rốt cuộc tại sao sẽ có cục diện như vậy. Chỉ là Dương Liên...cô nhớ tới dáng vẻ lãnh đạm của Đan Kình Hạo từ chối giúp bạn thân nhất của cô.
“Bất kể thế nào, anh đều không tin em phải không?”
“Đúng, không tin.” Đan Kình Hạo lạnh lùng nhả ra vài chữ, sắc mặt âm trầm: “Từ giờ trở đi, cô chính là một người phụ nữ vì đạt được mục đích mà không tiếc bán cả bản thân mình, trước đây là Tôn Hùng, lần này là Thẩm Tống. Nhưng mà, cùng Thẩm Tống lên giường rốt cuộc là vì bản thân cô muốn, hay là lấy Dương Liên làm cớ, chỉ có trong lòng cô biết rõ.”
Một đoạn lời nói, nói đến mức nước mắt Nguyễn Đào Yêu dần ngừng lại, ngón tay cô siết chặt, vải vóc thượng hạng dúm lại: “Đan Kình Hạo, anh nhất định muốn nói vậy phải không? Anh nhất định muốn lưỡng bại câu thương mới thỏa mãn phải không?” Nguyễn Đào Yêu sụt sịt mũi, cố hết sức khiến giọng nói của mình nghe không quá thê thảm: “Bây giờ anh đang tức giận mất lý trí, những lời này em có thể không so đo...”
“Không phải lời khi tức giận.” Đan Kình Hạo lạnh lùng cắt ngang lời của Nguyễn Đào Yêu, cột sống thẳng tắp: “Ở trong lòng tôi, cô chính là người phụ nữ rẻ mạt như vậy. Là người phụ nữ dùng mấy trăm triệu là có thể mua được, tùy tiện tìm người đàn ông thì có thể lên giường.”
“Đan Kình Hạo!” Nguyễn Đào Yêu cũng tức giận, người đàn ông này sao không nói đạo lý như vậy, hơn nữa còn nói năng tùy tiện: “Là anh lúc đầu nói để em ở lại bên cạnh anh! Là anh không muốn ly hôn với em!”
Muốn để cô ở lại thì ở lại, bây giờ nhìn không vừa mắt muốn một cú đá cô đi, không chút tiếc nuối nào, chẳng lẽ anh vốn là người máu lạnh vô tình như vậy? Là cô chìm vào quá sâu nên không nhìn ra, hay là anh luôn che giấu quá tốt?
“Lúc đó mắt tôi mù, không nhìn ra cô là người phụ nữ lăng loàn như vậy!” Mắt Đan Kình Hạo lạnh lẽo, tim cũng cứng như sắt, anh dùng hết từ ngữ ác độc, chỉ muốn sảng khoái trong lòng. Nguyễn Đào Yêu tức giận toàn thân run rẩy, tính cô vốn ôn hòa, trước giờ chưa từng tức giận như vậy, lần này Đan Kình Hạo thật sự quá đáng. Cô giơ tay lên, vừa muốn đánh một cái tát, lại bị Đan Kình Hạo nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
“Nguyễn Đào Yêu, đừng nói năng hùng hồn như vậy! Bây giờ người phản bội trước là cô! Người lên giường với Thẩm Tống cũng là cô!! Cô dựa vào cái gì đánh tôi??” Đan Kình Hạo mất khống chế hung hăng hất tay Nguyễn Đào Yêu ra, sức lực rất mạnh, khiến Nguyễn Đào Yêu đứng không vững, trực tiếp ngã xuống cầu thang bên cạnh.
Muốn ly hôn sao?
Nguyễn Đào Yêu chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt tức giận bừng bừng của Đan Kình Hạo, còn có nụ cười mỉm ý tứ sâu xa của Tô Vy, thân thể truyền tới đau đớn kịch liệt khiến cô không rảnh quan tâm. Cô phát ra tiếng thét ngắn ngủi, tiềm thức bảo vệ bụng mình, cô còn nhớ, bên trong có một sinh mạng nhỏ.
“Nguyễn Đào Yêu!!!” Đan Kình Hạo cũng không nghĩ tới một cái lỡ tay của mình lại đẩy Nguyễn Đào Yêu xuống cầu thang, đợi lúc anh phản ứng lại, Nguyễn Đào Yêu đã hôn mê dưới bậc thềm. Máu không ngừng tràn ra, nhuộm đỏ đôi mắt âm trầm của Đan Kình Hạo.
Lúc Thẩm Tống chạy tới, chỉ thấy Đan Kình Hạo như nổi điên ôm Nguyễn Đào Yêu đã hôn mê xông ra khỏi cửa thoát hiểm, anh ta sững sờ. Anh ta chưa từng nghĩ tới, chuyện sẽ tiến triển tới mức độ này, anh ta không muốn khiến Nguyễn Đào Yêu tổn thương, anh ta chỉ muốn khiến họ chia tay mà thôi.
Đúng, là anh ta bỏ thuốc ngủ trong thức uống của Nguyễn Đào Yêu, còn giả bộ hôn mê trước, như vậy sẽ không bị nghi ngờ, tất cả những chuyện này đều là anh ta và Tô Vy sắp xếp. Mục đích chính là để Đan Kình Hạo nhìn thấy. Là một người đàn ông, anh ta rất rõ ràng, bị người phụ nữ mình yêu thương phản bội, sẽ lựa chọn thế nào, bất kể loại nào, họ cũng sẽ không tiếp tục ở bên nhau.
Nguyễn Đào Yêu được đưa vào phòng cấp cứu, lúc bác sĩ Lý đeo bao tay vừa muốn đi vào, thì nhìn thấy Đan Kình Hạo mặt như tượng gỗ, thở dài nói: “Sao lại là anh nữa?”
Đàn ông bây giờ thật sự không biết thương yêu vợ mình, chẳng lẽ họ không biết phụ nữ mang thai rất khổ cực sao?
Một hàng bốn người Tần Ly nghe thấy tin tức lập tức chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Đan Kình Hạo ngoài phòng phẫu thuật, anh suy sụp ngồi trên ghế dài, đầu bất lực cúi xuống, nhìn không rõ biểu cảm.
“Chuyện gì vậy?!” Tần Ly tiến về phía trước phủ đầu chất vấn: “Sao lại vào bệnh viện nữa?”
Đan Nhật Tông kéo người lửa giận lớn hơn ngày thường, nói: “Ly, em bình tĩnh một chút, đây là bệnh viện.”
“Em còn có thể bình tĩnh cái gì?” Tần Ly dường như ngay cả Đan Nhật Tông cũng không cho mặt mũi, bà xoay người sang, nhìn Đan Kình Hạo: “Nói, lần này là làm sao?”
“Con đẩy cô ấy xuống lầu.” Giọng Đan Kình Hạo trầm thấp khàn khàn, giống như đau đớn.
Đám người Lâm Nhạc Nhạc sững sốt: “Con nói gì?”
“Lần này là con lỡ tay, đẩy cô ấy xuống cầu thang.” Đan Kình Hạo lặp lại, mặc dù giọng trầm thấp, nhưng lại rất rõ ràng. Hành lang bệnh viện im lặng như nhà xác, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mấy người bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Kình Hạo, thế này không giống con.” Đan Nhật Tông trầm giọng nói. Đứa con trai này của ông mặc dù hơi máu lạnh, nhưng đối với Nguyễn Đào Yêu lại cẩn thận tỉ mỉ, không lý nào làm ra chuyện bất cẩn như vậy. Đôi mắt giống hệt Đan Kình Hạo dời tới Tô Vy đang đứng một bên không nói chuyện, ánh mắt như dao chiếu thẳng về phía cô ta.
Xem bộ dạng, dường như có người cản trở giữa con trai và con dâu ông, lần này, còn hại cả cháu ông.
Tần Ly cũng chú ý tới sự tồn tại của Tô Vy, sự lãnh đạm tràn ra từ mỗi một lỗ chân lông, bà chậm rãi đi tới, áp sát Tô Vy: “Sao cô lại ở đây?”
Tô Vy vốn cố kỵ Tần Ly, đối với khí thế bức người của bà, chỉ có thể lựa chọn yếu ớt: “Con lo lắng Kình Hạo, cho nên mới cùng tới.” Sớm biết nhanh như vậy đã phải đối mặt với Tần Ly, cô ta sẽ không tới.
Chỉ là thân phận của Thẩm Tống không thích hợp xuất hiện ở đây, mà cô ta phải diễn vai an ủi, như vậy mới có thể diễn đủ vở kịch này.
“Tô Vy, đừng giở trò trước mặt tôi, cô còn quá non.” Tần Ly lạnh giọng nói. Lâm Nhạc Nhạc có chút hứng thú đánh giá Tô Vy một vòng, không chút khách sáo dùng ngón tay nắm cằm cô ta: “Dáng vẻ rất không tệ, dựa vào khuôn mặt này lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới giải trí, cũng ngủ với không ít đàn ông đi.”
Tô Vy cực kỳ tức giận, nhưng không dám tranh cãi. Kỷ Thời Không bảo vệ Lâm Nhạc Nhạc, nếu cô ta không cẩn thận đắc tội, e là sự nghiệp mà cô ta vất vả gây dựng sẽ hủy hoại hết.
“Tô Vy phải không?” Lâm Nhạc Nhạc khẽ nói, giọng như quỷ mị: “Cho rằng với dáng vẻ này thì cô có thể khiến Kình Hạo và Đào Yêu ly hôn, sau đó bò lên ghế phu nhân tổng giám đốc sao? Cô bé à, cô có phải quá khinh thường tôi và Ly không?”
“Bác gái, bác hiểu lầm rồi, con chỉ là thích Kình Hạo mà thôi, những chuyện khác không dám nghĩ nhiều.” Tô Vy dáng vẻ cô vợ nhỏ tủi thân, giọng nói nhão tới chảy nước.
“Hừ, người lúc đầu vứt bỏ Kình Hạo là cô, bây giờ người quay đầu cũng là cô, thật sự xem người nhà họ Đan dễ bắt nạt như vậy, cô gọi thì tới đuổi thì đi sao?” Giọng Tần Ly vừa nói ra, một cái tát đã hung hăng ụp tới: “Tô Vy, tôi nói cho cô biết, cho dù Nguyễn Đào Yêu không làm được con dâu tôi, người lên vị trí đó cũng tuyệt đối không phải cô!”
“Mami!” Đan Kình Hạo lập tức đứng dậy khỏi ghế, bảo vệ người vì bị đánh mà nước mắt giàn giụa: “Chuyện lần này thật sự không liên quan tới Tô Vy.”
“Thằng nhóc thúi! Đào Yêu còn ở trong phòng phẫu thuật, tim con đã đặt trên người người phụ nữ này rồi?!” Tần Ly cực kỳ tức giận, khuôn mặt tinh tế từ đỏ chuyển sang trắng.
Đan Kình Hạo còn không kịp nói chuyện, đầu kia hành lang đã truyền tới tiếng xôn xao bất thường, không đợi họ phản ứng lại, micro của ký giả đã vươn tới bên miệng Đan Kình Hạo.
“Đan tổng, nghe nói vợ anh và người đàn ông khác lén lút bị anh bắt tại trận? Đây có phải là sự thật không??”
“Hiện giờ phu nhân đang ở trong phòng phẫu thuật, là vì anh thẹn quá hóa giận lỡ tay đẩy cô ấy xuống cầu thang sao?”
“Hai người có phải đã dự định ly hôn rồi không? Vậy tài sản nên phân chia thế nào?”
“Nghe nói anh mà Tô Vy trước đây là quan hệ người yêu? Vậy sau khi ly hôn có định quay lại không?”
...
Một chuỗi câu hỏi như những viên đạn nổ tung thế giới của Đan Kình Hạo. Sự tồn tại của Nguyễn Đào Yêu luôn che giấu truyền thông, ngay cả lần trước náo loạn với Hứa Vạn Đạt ở Hồng Kông, anh cũng đè tin tức của Nguyễn Đào Yêu xuống. Bây giờ truyền thông nhanh như vậy đã nghe được manh mối, hơn nữa còn hiểu sâu xa như vậy, nhất định là có người bại lộ nội tình!
Thẩm Tống! Tên đàn ông đáng chết này!!!
Đột nhiên trong thoáng chốc, ký giả như cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt, tiếng ồn ào lập tức không còn nữa, trước phòng phẫu thuật yên tĩnh đáng sợ.
“Các người cho rằng là đang nói chuyện với ai?” Giọng nói lãnh khốc của Đan Nhật Tông mang theo sát khí: “Cút đi hết cho tôi.” Khuôn mặt không lưu lại chút dấu vết tuổi tác tràn đầy âm trầm, khiến ký giả chỉ cảm thấy xung quanh như dựng nên gai nhọn, đâm họ đau đớn.
Họ đương nhiên rõ ràng, nếu Đan Nhật Tông nổi lửa, hậu quả sẽ thế nào. Người đàn ông đó là truyền kỳ của thành phố C, là tổng giám đốc đời trước của Đan thị - Đan Nhật Tông!