Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 99: Bởi vì em là trái tim của anh




Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tần Ly với đôi mắt trong veo: “Sống đến bây giờ là đủ vốn rồi, tốt xấu gì cả đời này của tớ cũng chấn động lòng người, có yêu có hận, cũng nên biết đủ rồi.”

“Cậu sống đủ rồi nhưng Kỷ Thời Không còn chưa nhìn đủ a.” Đan Nhật Tông dùng tạp dề lau tay, bộ dạng của một người đàn ông của gia đình: “Hơn nữa, hai người ngày ngày đến nhà tôi ăn chực, không cảm thấy ngại sao?”

Kỷ Thời Không cười nịnh hót: “Còn không phải là do tài nghệ làm bếp của Nhật Tông cậu giỏi sao, ăn đến nỗi tôi cũng bắt đầu kén ăn rồi.” Ông ngừng lại một hồi, sau đó lại trơ mắt hỏi: “Hôm nay ăn gì?”

“Cơm!” Mặt của Đan Nhật Tông cũng đen sầm rồi, lạnh lùng thốt ra một chữ.

Lâm Nhạc Nhạc không vui: “Nhật Tông, tôi muốn ăn cà ri thịt bò.”

“Tự tay mình làm để có cơm no áo ấm đi, còn muốn tôi làm đầu bếp miễn phí cho cậu nữa, tôi sẽ hạ độc giết chết cậu!” Đan Nhật Tông tức giận quay người định đi về nhà bếp, nhất định là do kiếp trước ông đã giết cả nhà bọn họ rồi, cho nên kiếp này bọn họ mới đến đây đòi nợ đây!

“Anh nói anh muốn giết chết ai cơ?” Thanh âm yếu ớt của Tần Ly vang lên từ phía sau.

Đan Nhật Tông chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tâm không cam tình không nguyện mà trả lời: “Anh.” Bà xã nhà người ta thấy sắc thì quên bạn, còn Tần Ly thì coi Lâm Nhạc Nhạc như mạng sống vậy, ông không bắt nạt được chút nào hết. Quan trọng là ông đâu có bắt nạt bà ấy đâu, rõ ràng là bà ấy bóc lột ông mà!

Lâm Nhạc Nhạc tâm trạng vô cùng tốt mà chơi đùa với móng tay, lạnh lẽo mà nói: “Nhật Tông, cà ri thịt bò.”

“Tôi đi mua.” Đan Nhật Tông nghiến răng nghiến lợi ra ba chữ, trong lòng không ngừng mắng thầm, nữ ma đầu giết người không chớp mắt này!

“Nhật Tông, đợi đã, em muốn đi mua chút thuốc cảm, gần đây thường xuyên nghe thấy Kình Hạo ho.” Tần Ly chen miệng vào nói.

Nghe thấy có thể được trải qua thế giới hai người với bà xã của mình, Đan Nhật Tông đương nhiên là cầu còn không được nữa, sắc mặt ông lập tức nở hoa, nịnh hót mà đi theo sau Tần Ly: “Bà xã, hay là chúng ta ăn cơm ở ngoài luôn được không?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhạc Nhạc liền trừng tới: “Đan Nhật Tông, nếu ông dám để tôi đói, tôi và Thời Không sẽ dọn tới đây.” Hai cái bóng đèn một ngàn watt này có thể khiến cho thế giới của hai người không còn bóng đêm nữa, một mảng tươi sáng.

Tần Ly nhìn hai tên già bướng bỉnh này, bất lực: “Hai người các người đấu khẩu cả đời rồi, sao không chê mệt thế?”

“Công kích Đan Nhật Tông chính là một thú vui lớn trong cuộc đời của tớ đó.” Đan Nhật Tông hung hăng mà trừng về phía Kỷ Thời Không, bà xã tốt mà cậu chăm sóc dạy dỗ đó!

Kỷ Thời Không hờ hững mà nhún vai, tôi thích, tôi vui là được.

“Đi thôi, Nhật Tông.” Tần Ly thản nhiên cười một cái, có thể đấu khẩu như thế này ở một phương diện nào khác mà nói thì chính là biểu hiện của tình cảm tốt đẹp đó, nếu không thì có ai ăn no rảnh rỗi mà tốn thời gian đùa giỡn với bạn chứ?

Trong phòng của Lý Mạnh Nam, Kỷ Thấm đang ngủ rất ngon. Anh đã hạ thuốc ngủ cho cô, trong một thời gian sẽ không tỉnh lại được. Bởi vì tối nay, anh đã tốn mấy năm để làm nằm vùng ở bên cạnh của Đan Kình Hạo, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai sót nào, nếu không thì sự nỗ lực của anh sẽ đổ sông đổ biển mất.

Nhưng mà, cuối cùng anh vẫn không thể nhẫn tâm mà ra tay với Kỷ Thấm, cho nên điều có thể làm chính là gạt cô đến đây. Nếu như chuyện mình làm tuyệt đối sẽ không thể được cô tha thứ, vậy thì anh chỉ có thể cố gắng hết sức để cô cách xa ra, sống sót mà hận anh cũng là chuyện rất tươi đẹp mà.

Lý Mạnh Nam hôn một cái thật nhẹ lên trán của Kỷ Thấm, ngón tay vuốt ve trên đôi môi căng mọng của cô. Cảm giác sờ ở chỗ này…thật là tốt. Hôn lên đó thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Trong lòng hình như có máu huyết đang cuộn trào, Lý Mạnh Nam không thể kìm chế được mà nghiêng cơ thể về phía trước.

Lý Mạnh Nam vốn không phải là người không hiểu chuyện như vẻ bề ngoài, mà ngược lại, anh gần như là cảm thấy mất hứng đối với phụ nữ rồi, nhưng Kỷ Thấm lại dùng một cách không thể tưởng tưởng nổi để xông vào trong cuộc sống của anh. Anh muốn ôm cô, muốn được ở cùng cô, nhưng mỗi lần, anh đều phải cố gắng kìm nén đi loại khát vọng đó. Bởi vì cô là Kỷ Thấm, là em gái của Đan Kình Hạo.

Nếu như thời gian có thể ngừng lại ở thời khắc này thì tốt biết bao. Lý Mạnh Nam cười khổ mà nghĩ như vậy, mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

“Lý Mạnh Nam, đã có thể ra tay chưa?” Thanh âm ở bên kia nghiêm túc và trầm thấp, mang thêm một chút hưng phấn.

Lý Mạnh Nam mang theo sự phát cáu vì bị làm gián đoạn, miễn cưỡng mà dời tầm mắt ra khỏi gương mặt đang say ngủ của Kỷ Thấm, lạnh giọng nói: “Phải, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, Đan Kình Hạo đang ở trong biệt thự, tối hôm nay anh ta sẽ không ra ngoài đâu.” “Qua đêm nay, nhiệm vụ của cậu có thể kết thúc rồi, lấy về thứ mà cậu nên lấy đi.” Bên đó nói xong thì liền cúp máy, nhưng Lý Mạnh Nam lại không cảm nhận được một sự vui vẻ mà mình nên có, là bởi vì sắp phải rời xa Kỷ Thấm rồi sao? Thật sự là không nỡ a!

Kỷ Thấm, nếu như em không phải là Kỷ Thấm thì tốt biết bao. Lý Mạnh Nam khựng lại một hồi, sau đó thì cười ngây ngốc, nếu như không phải là Kỷ Thấm, chỉ e là anh cũng sẽ không yêu rồi a.

Cô luôn ai oán anh không hiểu tâm ý của con gái, nhưng anh làm sao mà không hiểu cho được chứ? Chỉ là giả vờ không hiểu mà thôi. Mà qua đêm nay, chỉ e là cho dù anh có hiểu, cô cũng sẽ không muốn bố thí cho anh một chút nào nữa rồi.

Này, Kỷ Thấm, cho dù có hận tôi, cũng đừng có quên tôi.

Lý Mạnh Nam tắt đèn trong phòng rồi lặng lẽ đóng cửa rời đi.

Lúc Kỷ Thấm tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh tối đen, cô lò mò bật đèn, phát hiện trong phòng không có ai cả, người đã hẹn cô đến đây cũng biến mất rồi. Rõ ràng là anh đã gọi điện thoại nói muốn gặp mặt cô, thế là cô liền tí ta tí tửng mà chạy đến đây, tưởng là sẽ có tiến triển gì đó thiết thực hơn, kết quả vậy mà lại ngủ thiếp đi rồi.

Kỷ Thấm nhìn ly sữa bò trên bàn, cảm giác bất an dần dần tập kích lên trái tim. Không lẽ Lý Mạnh Nam đã bỏ thuốc trong sữa bò của cô, cho nên cô mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi sao? Vậy anh ta đâu?

Kỷ Thấm mang giày vào, lập tức chạy ra ngoài. Lúc cô về đến nhà của mình, ánh lửa bốc lên đến tận trời đó phản chiếu một màu đỏ trong mắt cô. Kỷ Thấm thẫn thờ nhìn căn biệt thự của mình bị ngọn lửa nuốt chửng, chấn kinh đến nỗi không nói nên lời.

Chuyện gì vậy? Tại sao lại đột nhiên bốc cháy chứ? Mami daddy, ba nuôi mẹ nuôi, còn có Đan Kình Hạo nữa? Có phải bọn họ đều ở trong đó không?

Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không đang nằm trên một chiếc giường trong biển lửa, nhiệt độ ở bên cạnh vô cùng cao, giống như là muốn nướng chín họ luôn vậy. Thế nhưng bọn họ lại bình tĩnh như thường, ôm lấy nhau.

Lâm Nhạc Nhạc vùi đầu vào vòng tay của Kỷ Thời Không: “Này, Kỷ Thời Không, có hối hận vì đã ở cùng với em không?”

Kỷ Thời Không cười cười lắc đầu, thanh âm sủng nịch: “Chuyện đúng đắn nhất cả đời này của anh chính là yêu em, Lâm Nhạc Nhạc. Khoảnh khắc đẹp nhất chắc là bây giờ, có thể được cùng chết với em.”

Lúc bén lửa, bọn họ đã cố thử chạy ra ngoài, nhưng ngọn lửa quá mạnh khiến họ căn bản không tìm được lối thoát, ý thức ra không còn đường nào để lui nữa không có khiến bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian.

Ngọn lửa đã chạm lưỡi tới ga trải giường, đang hưng phấn mà nhảy lên.

“Kỷ Thời Không, kiếp sau anh nhớ phải tìm thấy em…khụ khụ!” Làn khói dày đặc làm sặc cổ họng của Lâm Nhạc Nhạc, bà nói chuyện đã có chút khó khăn, nhưng vẫn liều mạng muốn nói xong hết lời này. Bà mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vao Kỷ Thời Không.

“Ừm, lúc qua cầu Nại Hà, anh nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà, anh phải nhớ em, vĩnh viễn suốt kiếp.” Kỷ Thời Không ôm chặt lấy Lâm Nhạc Nhạc, làn da ở lưng đã bị lửa thiêu tới, nhưng ông vẫn nói chuyện với Lâm Nhạc Nhạc giống như là không có bị sao hết vậy.

“Phải nhớ kỹ bộ dạng đẹp nhất của em, không được tìm nhầm người, nếu không em sẽ rất đau lòng đó.”

“Lỡ như anh không được đầu thai làm người thì sao đây?”

“Vậy cũng phải tìm đến em, Kỷ Thời Không, anh chỉ có thể là của em thôi.”

“Được, nếu như biến thành chó, vậy thì chính là chó của em, cả đời chỉ cho em lợi dụng.”

“Ừm…” Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ngạt thở, hô hấp khó khăn, bà dùng toàn bộ sức mình để duy trì đôi mắt mở ra, bà phải ghi nhớ bộ dạng của Kỷ Thời Không thật kỹ, nhớ đến người đàn ông mà bà đã từng hận qua yêu qua.

Nhớ tới bộ dạng lần đầu tiên ông giúp bà đánh nhau, nhớ đến bộ dạng ông ở dưới ánh nắng, nhớ đến bộ dạng ông dùng dao đâm vào ngực mình vào hôm đó, cũng nhớ đến bộ dạng ông vì mình mà bị ép đồng ý kết hôn với Tần Ly.

Chính là người đàn ông này, bà tuyệt đối không thể quên a…chết, cũng không thể quên.

“Chúng ta…cuối cùng có thể đi gặp Thành Nhất rồi…” Thanh âm của Lâm Nhạc Nhạc càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu ớt: “Không biết thế giới ở bên đó là như thế nào nhỉ…hình như có chút mong đợi a…” Cuối cùng, cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh đốt cháy thôi.

Kỷ Thời Không siết chặt ngón tay, lưng của ông đã bị cháy đến thay đổi hoàn toàn rồi, ông trả lời: “Ừm, có thể được gặp Thành Nhất rồi. Thật tốt…”

Rõ ràng là biết người ở trong vòng tay mình đã không còn hơi thở nữa, ông vẫn cố gắng không để cho đóm lửa đốt trúng bà, dùng cả cơ thể mình để che chắn. Ông mượn ánh sáng của lửa, nhìn con người trong lòng của mình.

Lâm Nhạc Nhạc, cả đời này của anh chỉ yêu một mình em, chỉ nhìn thấy một mình em, từ trước đến giờ anh chưa từng hối hận qua. Bây giờ anh làm được rồi, anh không có đi trước em, có phải là em đang đợi anh ở bên kia cầu Nại Hà không? Đợi anh, đừng vứt bỏ lại anh một mình, em biết là anh không có em thì không được mà. Đợi anh nhé, để chúng ta cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, cùng luân hồi đến kiếp sau.

Anh sẽ không quên em, bởi vì em là trái tim của anh, vậy thì xin em cũng đừng quên anh, phải nhớ, đã từng có một người yêu em, yêu đến đánh mất cả bản thân mình.

Cuối cùng, ngọn lửa đã nuốt chửng toàn bộ căn phòng, cũng nhấn chìm đi hai con người đang ôm chặt lấy nhau trên giường kia.

Yêu em, có được em, cả đời này, đã đủ rồi..

Đó là màu đỏ đẹp nhất trong cuộc đời của Kỷ Thấm, ngọn lửa nhảy nhót nhấn chìm đi toàn bộ biệt thự, đầu ngọn lửa có màu vàng tươi sáng rỡ, chiếu sáng đêm đen như ban ngày. Trong không khí còn vương lại một mùi thối cháy khét, khiến người ta ngửi mà buồn nôn.

Kỷ Thấm quỳ xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm gì: “Không thể…không thể nào…” Cô không muốn tin tất cả những thứ trước mắt này, cô muốn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này. Nhưng những tiếng nức nở trong cổ họng này từ đầu đến cuối cũng không thể ngừng lại được, cuối cùng tụ lại thành một tiếng thét xé cả tâm can: “Á---” Cái thanh âm đó vang vọng ở trên sườn núi, giống như là cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô thôi vậy.

Đằng sau đột nhiên truyền tới những bước chân loạng choạng, Kỷ Thấm kinh hỉ mà quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tê dại của Tần Ly và chấn kinh của Đan Nhật Tông.

“Daddy, mami, quá tốt rồi, ba mẹ không sao.” Đôi mắt cô đẫm lệ, cảm thấy như thế giới đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.

Nhưng Tần Ly giống như là không có nghe thấy vậy, thanh âm bà trống rỗng: “Nhạc Nhạc, Thời Không, còn ở bên trong…”

Trái tim của Kỷ Thấm giống như là bị xé ra vậy, đột nhiên đã mất đi tất cả lời nói.

Tần Ly đờ đẫn một hồi, sau đó thì muốn xông vào trong biển lửa giống như là điên rồi vậy: “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!” Nhạc Nhạc của bà vẫn còn ở bên trong a…”