Địch Dã nhận lấy thẻ ngân hàng.
Khoảnh khắc những ngón tay thon dài chạm vào bề mặt thẻ vàng lạnh lẽo, một chuỗi số màu đỏ hiện lên trong bầu không khí mỏng manh.
- 10000.
Địch Dã chớp chớp mắt, cậu buông ngón tay ra, thẻ ngân hàng trượt từ kẽ ngón tay rơi xuống bàn thuỷ tinh, phát ra một tiếng động rất khẽ, nhưng bốn phía lại vọng về dư âm.
Ngồi bên cạnh, một người thanh niên trẻ tuổi đang lẳng lặng nhìn cậu. Hắn sở hữu đường nét tinh tế, biểu tình lãnh đạm, mặt mày cực kỳ anh tuấn. Từ đôi giày da bóng loáng trên chân cho đến bộ tây trang cao cấp màu xám nhạt, lại thêm mái tóc được vuốt keo cẩn thận. Trên người hắn ta, mỗi một bộ phận đều toát ra loại hơi thở xa lạ không thể chạm tới.
Trên trần, sắc champagne của chiếc đèn chùm pha lê rơi xuống trên mặt hắn. Dưới ánh đèn nhẹ nhàng hư ảo như vậy, khí chất lạnh như băng tuyết không những không bị mờ đi, ngược lại khiến hắn càng trở nên nổi bật và kiêu ngạo hơn.
Địch Dã gõ nhẹ ngón tay vào mặt bàn, bình tĩnh mà trấn định nói: "Tạm thời tôi không có suy nghĩ về việc sẽ quen ai trong thời gian này. Mặc dù hiện tại tôi rất nghèo cũng rất thiếu tiền, nhưng thẻ này tôi không thể lấy, mong anh hiểu cho. Ý tốt của anh tôi xin nhận."
Lục Tầm nheo mắt, vẻ mặt lạnh lại. Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Ngồi ở đằng sau, Trần Hi lén lút đụng vào cánh tay Địch Dã, song biểu hiện của Địch Dã vẫn không thay đổi. Cậu khẽ đảo mắt, đôi mắt mang ý cười nhàn nhạt khi nãy bỗng nhiên tràn ngập dịu dàng đắm đuối, dùng sự ôn nhu như nước đó hướng đến người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, đè thấp âm thanh xúc động nói: "Tôi thực sự không cần đâu, thiệt đó.."
Chỉ cần Địch Dã phóng ra một ánh mắt như vậy, về cơ bản không ai có đủ năng lực từ chối cậu ta. Nhưng nếu thật sự có người có thể từ chối, người đó chắc chắn không phải Lục Tầm!
Quả nhiên, bị Địch Dã dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, khuôn mặt trắng trẻo của Lục Tầm nhanh chóng nổi lên một tầng hồng nhạt. Hắn mím môi lấy lại tấm thẻ trên bàn, lắc lắc hỏi: "Cậu biết bên trong có bao nhiêu tiền không?"
Biết chứ sao không!
Nhưng Địch Dã chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu giả vờ như không biết gì.
Lục Tầm nhìn cậu, đôi đồng tử màu hổ phách của hắn phản chiếu ánh đèn pha lê, ánh mắt sáng lên nhìn Địch Dã: "Một ngàn vạn."
Tiếng hít vào thật sâu cùng tiếng hét chói tai đồng loạt vang lên. Bên cạnh Địch Dã, khuôn mặt của Trần Hi thoáng cái tức tối, khẽ giậm chân lên mặt đất, tay trái hung hăng nhéo bắp tay Địch Dã một cái rõ đau.
Địch Dã giật giật khoé miệng.
Lúc này, một tên nhìn rặt vẻ công tử mặc chiếc áo bóng chày màu hồng nhạt, tóc mái dài cột về đằng sau mở miệng châm chọc: "Hồi trước không thấy từ chối mà giờ lại từ chối. Rốt cuộc Địch Dã cậu có ý tứ với Lục Tầm không nha?"
Trong phòng, những người khác tiếp tục duy trì nụ cười hoàn mỹ. Một số người có quan hệ không tệ với Địch Dã vội vàng hoà giải. Trần Hi cũng mỉm cười nói: "Địch Dã là người khá thận trọng mà."
Vị công tử kia hừ lạnh một tiếng, cười như không cười liếc Trần Hi một cái, chỉ vào Địch Dã và nói: "Thận trọng? Không rõ ràng với Lục Tầm hơn một tháng mà kêu là thận trọng?"
Nụ cười trên mặt Trần Hi suýt chút nữa không thể duy trì, cậu nhìn Địch Dã ý bảo giúp tao đi. Cùng lúc đó, đám người La Tử Hiên, Kỳ Minh, Giang Phong cũng nháy mắt ra hiệu với Địch Dã, nháy đến nỗi thiếu điều bị chuột rút.
Cái gì Địch Dã cũng chưa nói, đảo đảo tròng mắt, vẻ mặt có điểm mê man. Mọi người trong phòng đều cảm nhận được hôm nay Địch Dã thực sự không có tinh thần. Từ lúc Lục Tầm đến đây, tâm trí của cậu cứ như người ở trên mây, vô cùng thất thần, vô cùng không đúng.
Cầm lại tấm thẻ trên tay, Lục Tầm nói với giọng trầm thấp: "Thật sự anh không có ý gì đâu. Anh theo đuổi cậu một cách nghiêm túc, cứ coi tấm thẻ này như một bó hồng đi. Có điều so với hoa hồng thì anh cảm thấy cậu sẽ thích món quà thực tế này hơn."
Địch Dã phục hồi tinh thần. Dưới ánh đèn champagne, cặp mắt cậu đen láy sâu thẳm không chút gợn sóng.
Cậu liếc mắt nhìn người con trai lãnh đạm mà anh tuấn trước mặt, tuy rằng biết rõ một đời này phải cùng người này giữ khoảng cách để tránh giẫm lên vết xe đổ, nhưng cậu vẫn không thể nhịn xuống, kìm lòng không đặng hạ một cái hôn lên trán hắn ta.
Khuôn mặt Lục Tầm thoắt cái đỏ ửng. Đôi mắt từ trước đến nay coi thường tất cả mọi thứ giây phút này lại trợn tròn nhìn Địch Dã.
Vị công tử kia mới khi nãy còn mang vẻ mặt châm chọc, hiện tại cũng trợn mắt há mồm trước một màn này. Gã dùng sức giật chiếc áo của mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Một thanh niên tóc nâu mặc áo sơ mi cùng màu đè lại bờ vai gã, biểu tình như gặp phải quỷ, giật mình cảm thán: "Mẹ nó, trước giờ tao cứ tưởng Lục Tầm không biết yêu đương không biết ham muốn. Hoá ra hai người bọn họ chính là cái quan hệ đó hả? Cứ như vậy dính lấy nhau đó hả? Còn không biết xấu hổ rải thức ăn cho chó???"
Lục Tầm ngồi cách một ly cafe không để ý tới hắn.
Địch Dã thở dài trong lòng: "Lục Tầm người này... Tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng thật ra vẫn cứ ngây thơ như thế."
Cậu nhìn Lục Tầm với vẻ mặt phức tạp, cúi đầu đem môi dán lên vành tai Lục Tầm thì thầm: "Hiện giờ tôi không nghĩ đến chuyện này, cũng không chấp nhận loại theo đuổi này. Ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Giọng nói đầy từ tính của Địch Dã mang theo ý cười, làn sóng âm thanh gợi cảm hoà lẫn với hơi nóng từ môi cậu theo màng nhĩ nhạy cảm của Lục Tầm tản đi, khiến lòng hắn ngứa ngáy tê dại.
Địch Dã quay đầu, phất tay cười nói: "Mọi người cứ chơi đi, tôi ra ngoài với Lục Tầm một chút."
Hai người yên lặng đi đến cuối hành lang, lúc này Địch Dã mới chậm chạp nói: "Tôi thấy... thật sự chúng ta không hợp đâu, anh Lụ.. Lục Tầm... anh tốt như vậy, lẽ tự nhiên phải xứng với một người tốt hơn. Xét trên mọi phương diện, bất kể là địa vị hay kinh tế, chúng ta đều khác quá nhiều."
Lục Tầm ngước mặt lên nhìn cậu, âm thanh lành lạnh như muốn nhấn chìm gió tuyết dưới ánh trăng: "Anh thấy mấy lời cậu nói căn bản không phải trở ngại, hơn nữa mới hôm qua cậu đã đáp ứng với anh rồi. Mặc dù không biết sao hôm nay cậu lại như vậy, nhưng không thử một lần thì sao biết được?"
Địch Dã: "Hôm qua tôi có bệnh."
Lục Tầm: "Anh không có."
Địch Dã: "..."
Địch Dã cùng Lục Tầm trở lại phòng, tuy rằng giữa hai người tồn tại cái loại không khí yên ắng không nói nên lời, nhưng đám người còn lại vẫn vô tư uống rượu ném xúc xắc, náo nhiệt đến tận hai giờ sáng mới chịu tan cuộc.
Người ở đây lần lượt rời đi, nụ cười trên mặt của những người ở lại cũng lần lượt sụp đổ.
Mọi người trong phòng đều nhìn Địch Dã, Trần Hi dẫn đầu hét lên: "Địch Dã, đầu của mày bị kẹp ở cửa thành bánh mứt hồng rồi đúng không? Rõ ràng hôm qua đã quyết định ở bên Lục Tầm thế quái nào hôm nay lại đổi ý??? Một ngàn vạn là một ngàn vạn đó, mẹ nó."
Địch Dã móc ra một điếu thuốc, tay run rẩy châm lửa, hừng hực rít một hơi, nhả ra làn khói dài, phất tay với đám người đang tò mò trong phòng: "Đừng, trước hết đừng nói chuyện. Tao vừa mới từ cõi chết trở về, để tao bình tĩnh đã."
Lời chưa nói xong cậu đã đi ra khỏi phòng như một cơn lốc, bỏ lại một đám người bối rối chả hiểu mô tê gì.
La Tử Hiên ngây ngốc hỏi: "Cái gì mà từ cõi chết trở về?"
Trần Hi lắc đầu: "Không biết, cả sáng nay nó cứ sao sao ấy, như người mất hồn."
Giang Phong ngáp một cái nói: "Chắc là có tâm sự, cả ngày nay mặt mũi trắng bệch chẳng thấy sức sống."
Người mất hồn Địch Dã vẫn còn đang bàng hoàng, ra khỏi Flame, toàn thân run rẩy chui vào ghế sau hệt như người mắc chứng Parkinson. Tài xế taxi lén nhìn cậu một cái, nhịn không được lại nhìn thêm cái nữa, thấy cái ánh hào quang toát ra từ bộ "Flameboyant" thì cảm khái: "Haiz.. Tuổi còn trẻ đã không dễ dàng. Ngày đêm điên đảo, trông rõ khoẻ mạnh thế kia mà cuối cùng lại thành bộ dạng như vậy."
Địch Dã yếu ớt xua tay: "Tôi đứng cửa đón khách, là người đàng hoàng."
Ánh mắt tài xế đảo quanh mặt cậu một vòng, nhếch miệng cười nói: "Tiếc thế." Nói xong lại đồng tình nhìn cậu một cái, khá là biết điều không nói chuyện nữa.
Nhưng chỉ được một lúc, tài xế nhịn không được bắt đầu luyên thuyên: "Ngoại hình này của cậu sao chỉ làm tiếp tân, nếu để cậu ra tay thế nào cũng kiếm được con xe rồi ấy chứ."
Đời trước Địch Dã có xe, là một con Porsche màu đỏ đắt tiền, trước khi chết Địch Dã đã bán lại nửa giá cho Trần Hi.
Có điều đây là chuyện của ba năm sau.
Địch Dã trở về nhà với bộ mặt u ám, cậu dùng chìa khoá mở cửa, moi toàn bộ thẻ ngân hàng và tất cả đồ trang trí có giá trị trong nhà ra.
Cậu đặt từng món từng món trong tay rồi vuốt ve, thẻ ngân hàng, chiếc đồng hồ xa xỉ, cái khuy cài tay áo bạch kim hơi cũ, không có điểm gì khác thường cả.
Cho đến khi cậu nhặt được một chiếc nhẫn nam.
Ngay khi chạm tay vào nó, một dãy số màu đỏ nhanh chóng hiện ra trước mắt cậu.
- 39.999
Địch Dã siết chặt chiếc nhẫn, kinh hồn khiếp vía nhìn chằm chằm dãy số trước mặt.
Chiếc nhẫn này là quà Lục Tầm tặng cậu, nhãn hiệu là gì cậu cũng không biết, chỉ nhớ mang máng giá của nó tầm 4 vạn.
Địch Dã run rẩy chụp lại chiếc nhẫn, sau đó mở Baidu ra tìm kiếm, giao diện trang giới thiệu chiếc nhẫn nhanh chóng xuất hiện, phía dưới là giá niêm yết, vừa đúng 39999 nhân dân tệ.
Địch Dã giật mình một cái, chiếc nhẫn tuột khỏi tay, lăn vài vòng trên sàn.
Nhưng dòng chữ đỏ tươi trước mặt kia lại không tan đi.
Như vậy, mọi chuyện đều có thể lí giải được rồi.
Vì sao cơ thể cậu suy yếu nhanh chóng sau ba năm. Vì sao các thiết bị y tế tiên tiến nhất cũng không thể phát hiện ra bệnh của cậu. Vì sao Lục Tầm tìm đến đội ngũ bác sĩ tốt nhất mà cơ thể cậu vẫn không có một tia chuyển biến tốt đẹp.
Còn nhớ thời điểm cậu bị bệnh nặng nhất, khi ấy bất kể cậu cầm lấy thứ gì, đều sẽ có một con số màu đỏ hiện ra trước mắt. Ban đầu cậu cho rằng đó là ảo giác do bệnh nặng sinh ra, cho đến những ngày cuối đời, những con số màu đỏ ấy đã chen chúc nhau dày đặc, chắn hết mọi tầm nhìn của cậu.
Vào khắc cuối cùng của sinh mệnh, một chuỗi lại một chuỗi số mang theo dấu trừ lần lượt hiện lên, thứ cuối cùng lưu lại trên võng mạc cậu là dòng chữ cái lớn màu đỏ ——'OVER'.
Sau đó cậu liền over.
Chỉ là không over hoàn toàn, cậu quay về ba năm trước với đầu óc choáng váng. Khoảnh khắc cậu mở mắt ra, là một căn phòng tràn đầy ánh nắng mặt trời, và những con số màu đỏ dày đặc cũng chẳng còn nữa.
Cậu vác cái đầu choáng váng đó đi Flame tiếp khách, thế nhưng mãi vẫn chưa hết.
Cho đến khi cậu gặp Lục Tầm, cho đến khi ngón tay đụng vào tấm thẻ ngân hàng chứa một ngàn vạn kia.
- 10000
Con số màu đỏ chói mắt lớn đến che trời lấp đất này giống hệt thời điểm cậu bị bệnh nặng nhất, quả thật là một mạt đỏ sáng chói trong tầm nhìn của cậu.
Khi đó cậu quá ngây thơ, không biết hết thảy những thứ Lục Tầm cho cậu đã âm thầm hiện giá rồi.
Đời trước làm bạn trai của Lục Tầm, cậu lấy tiền của Lục Tầm nhiều đến mức không thể đếm được mình đã tiêu bao nhiêu. Cậu chỉ nhớ mình đổi xe thể thao từ chiếc này qua chiếc khác, sống ở nhà này đến nhà khác. Có đôi khi Lục Tầm tặng cho cậu một chiếc đồng hồ giá trị tương đương với cả một căn nhà, đến cà vạt cũng là bản giới hạn trên toàn cầu.
Địch Dã cầm chiếc nhẫn rồi nhìn con số trước mặt, làm phép quy đổi đơn giản, cuối cùng đưa ra một kết luận rất đau lòng —— cậu lấy một vạn nhân dân tệ của Lục Tầm, cuộc sống của cậu sẽ ít đi 10 ngày.
Chuyện này không khoa học!
Hơn nữa, ai mà nghĩ tới con số này hóa ra là cái đồ quỷ chết tiệt chứ.
Điều khiến cậu khổ sở hơn nữa là, rất khó để cậu tìm được anh bạn trai hào phóng khẳng khái như Lục Tầm. Bất cứ món đồ gì đó lọt ra khỏi ngón tay hắn cũng đủ để cậu ăn cả đời.
Nhưng trong tình huống này, mỗi một xu trên người Lục Tầm đều biến thành vũ khí đòi mạng cậu, cầm tiền của hắn chẳng khác nào đặt trước một cái chết đếm ngược trước mặt mình.
Địch Dã đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu thất thần tiện tay nhận cuộc gọi, một giọng nam lành lạnh dễ nghe truyền qua ống điện thoại: "Vậy hai ngàn vạn được không?"
Địch Dã sửng sốt, theo bản năng nói: "Hả?".
Cái âm thanh lạnh lùng dễ nghe kia lại thong thả nói tiếp từng chữ: "Mặc dù biết tiền bạc không mua được tình yêu chân chính, nhưng anh vẫn muốn dùng tiền lôi kéo cậu ở bên anh. Anh thật sự muốn cùng cậu trải qua cuộc đời này, cùng ra nước ngoài kết hôn. Chỉ cần cậu đồng ý thì hai ngàn vạn kia sẽ là của hồi môn ít ỏi của anh.
Địch Dã khiếp sợ cực độ, lắp bắp nói: "Này... cái này... cái trò đùa này một chút cũng không buồn cười đâu."