Một nhóm lớn người đứng đằng sau Lục Tầm, ai ai cũng xoa hai tay với vẻ mặt hưng phấn không thôi. Trần Hi và La Tử Hiên chen vào trong cửa, sắc mặt trắng bệch liều mạng nháy mắt với Địch Dã.
Tim Địch Dã nhảy lên thình thịch, cậu cầm điều khiển từ xa bước nhanh tới trước mặt Lục Tầm, cúi đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: "Làm sao vậy, anh Lục sao lại tới đây rồi?"
Sắc mặt Lục Tầm lạnh như băng, không nói không rằng nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, mấy vị khách trong phòng sôi nổi ngẩng đầu nhìn Lục Tầm đang đứng trước cửa, người phụ nữ váy đỏ khẽ cười nói: "Đây là tới trả thù hả? Thằng nhóc này cướp bạn gái của ai rồi?"
Đám con nhà giàu phía sau phá lên cười, sắc mặt Trần Hi và La Tử Hiên ngày càng tái nhợt.
Hai bên thái dương Địch Dã nổi gân xanh, cậu quả thật rất muốn nhổ đinh từ áo khoác liệng vào mồm con mụ kia. Lục Tầm nâng tầm mắt lạnh lùng lướt qua mấy vị khách trên sô pha, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm trọng làm những nụ cười đó lập tức tắt bặt.
Địch Dã cả kinh, nhìn Lục Tầm bóp nát cục đá trước mặt, trong lòng thậm chí có chút buồn cười.
Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt Địch Dã, biểu tình rõ ràng chững lại một lúc. Cứ thế trong vài giây mắt hắn dường như dán chặt vào khuôn mặt của Địch Dã, thậm chí Địch Dã cũng có thể cảm nhận được đường nhìn dày đặc này. Đôi mắt cậu đen láy nhìn hắn, hai người giằng co trong chốc lát, Lục Tầm mới nghiêm túc nói: "Đi theo anh."
Địch Dã sửng sốt: "Tôi còn phải tiếp khách."
Giọng điệu Lục Tầm nhàn nhạt, phất tay với đám người phía sau: "Đập hết."
Tay hắn vừa vẫy đến giữa không trung đã bị Địch Dã gắt gao nắm vào lòng bàn tay, Địch Dã bước tới, ôm trọn thân hình Lục Tầm trong vòng tay mình, giọng nói mang theo bất đắc dĩ: "Đi theo anh là được mà. Anh Lục đừng có đập nát nha..."
Tên công tử mặc áo bóng chày hồng nhạt tiếc nuối đánh ầm vào cửa, khiến Trần Hi ở trước mặt rùng mình một cái.
Người lo sợ thiên hạ không đủ loạn hóa ra là Trịnh Kỳ Phong, nếu gã ta dẫn đầu trong việc gây náo loạn, căn phòng này sợ là phải sửa chữa lại mất.
Địch Dã nắm cổ tay Lục Tầm ôm lấy hắn đi ra ngoài cửa, đám con nhà giàu lộ vẻ thất vọng, mặt mày ủ rũ đi theo sau Lục Tầm.
Trần Hi và La Tử Hiên trước tiên vọt vào phòng, nhưng mới chạy được nửa bước đã bị Trịnh Kỳ Phong túm cổ áo, nửa kéo nửa dắt bắt đi.
Địch Dã dẫn họ đến căn phòng sang trọng trên lầu 3, quản lí tên Hứa Phi đã sớm chuẩn bị một nhóm phục vụ để tiếp rượu. Một nhóm lớn thanh niên ăn mặc chỉnh tề lắc champage gào thét hát ca, căn phòng rất nhanh trở nên ồn ào.
Địch Dã ôm eo Lục Tầm, đoạn dắt hắn ra khỏi phòng. Lục Tầm vuốt ve bàn tay Địch Dã ở bên hông mình, vẻ mặt vô cùng tối tăm.
Khi đã đến nơi yên tĩnh hơn, Lục Tầm hỏi: "Ở bên anh không phải tốt hơn là làm ở đây à?"
Địch Dã trầm mặc nhìn hắn.
Lục Tầm: "Cậu làm tiếp tân ở đây mỗi tháng nhận được bao nhiêu?"
Địch Dã im lặng một lúc mới phun ra một con số: "Năm nghìn sáu".
Lục Tầm nhìn cậu, nói trắng ra: "Anh tặng cậu một bộ quần áo còn cao hơn cả tháng lương của cậu."
Địch Dã cởi áo khoác ra, xoa xoa mặt, thở một hơi thật dài: "Vẫn còn rất nhiều người nghèo mà."
Lục Tầm khó hiểu nhìn cậu.
Địch Dã nở một nụ cười chua xót: "Anh Lục sao lại cố chấp với tôi như vậy? Trai đẹp nơi nào chẳng có? Lấy điều kiện của anh Lục nhất định bọn họ sẽ đổ xô mà tới."
Lục Tầm nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Địch Dã một hồi, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh như tuyết hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Trong mắt anh, không có người nào tốt hơn cậu."
Địch Dã có chút khổ sở vò vò mái tóc, mấy sợi tóc đang gọn gàng bị cậu vò loạn thành một đoàn. Ánh mắt Lục Tầm dịu dàng nhìn hành động mang tính trẻ con của cậu.
Địch Dã buông tha cho cái đầu của mình. Bỗng nhiên Lục Tầm đi tới, kiễng mũi chân, ngũ quan tinh tế mà lạnh nhạt phóng đại trước mặt cậu, tóc mái nho nhỏ bị ánh đèn chiếu vào thành màu vàng nhạt, khẽ rủ xuống che đi đôi mắt nhạt màu, mùi nước hoa thanh mát và lạnh lẽo trên người hắn tràn vào khoang mũi Địch Dã.
Địch Dã sững sờ.
Đây là nước hoa Davidoff Cool Water, 40ml chỉ có 170 tệ, lớp hương mang mùi biển tươi mát, vị nhẹ vô cùng.
Đó là món quà đáp lễ cho chiếc nhẫn 39999 tệ kia. Địch Dã không có nhiều tiền, không đáp lễ thì lại ngượng ngùng, vì thế nặn ra chút lương tâm mua loại nước hoa rẻ tiền này, còn không biết xấu hổ lừa gạt Lục Tầm: "Lần đầu tiên ngửi thấy mùi nước hoa này trong đầu đã không tự chủ nhớ ngay tới dáng vẻ của anh đó."
Lúc đó, Lục Tầm nâng bản mặt lạnh của mình lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cậu: "Trong đầu em anh có dáng vẻ thế nào?"
Địch Dã: "Giống hương vị của lọ nước hoa này, trầm, lạnh, nội liễm, không thích phô trương."
Địch Dã phục hồi lại tinh thần. Lục Tầm kiễng chân sửa lại đống hỗn độn trên đầu cậu, con ngươi màu hổ phách vừa tập trung vừa nghiêm túc, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại.
Chính bởi sự săn sóc tỉ mỉ lại chu đáo như vậy, cho dù trong lòng Địch Dã chưa có tình cảm với hắn, lại vẫn cứ ngăn không được cảm động trong lòng.
Cậu nhẹ giọng hỏi Lục Tầm: "Tôi quen anh bao lâu rồi."
Lục Tầm cẩn thận sửa lại mớ tóc rối bù, dùng ngón tay lành lạnh xoa xoa mặt Địch Dã, giọng nói vẫn luôn nhàn nhạt: "Bốn mươi ba ngày."
Ở đây khắp nơi đều bật điều hoà, nhưng ngón tay hắn lại lạnh lẽo dị thường.
Thói quen đời trước khiến Địch Dã vô thức nắm chặt tay Lục Tầm, cậu điều chỉnh biểu tình của mình, bày ra vẻ mặt thương tiếc, giọng nói mang theo trách cứ cùng lo lắng: "Sao mà tay lại lạnh như vậy?"
Bàn tay Địch Dã thon dài mà mạnh mẽ, các đốt ngón tay có hơi phiếm hồng, lòng bàn tay thật sự rất nóng, cảm giác nóng cháy này theo ngón tay thẳng một đường chạm đến đáy lòng Lục Tầm, trái tim cũng vì đó mà nóng lên.
Ánh mắt hắn nhìn Địch Dã thật sâu, giọng nói có chút âm u khó phát hiện: "Nhìn cậu cười với người khác, toàn bộ máu trong người anh đều đông cứng lại."
Địch Dã sờ sờ mũi, cười nói: "Tôi là tiếp tân, bạn bè gọi tôi tới hỗ trợ thôi mà. Hơn nữa ai tiếp khách mà lại trưng cái mặt lạnh ra chứ, với lại bây giờ cái kiểu lạnh lùng không phổ biến nữa ròi."
Lục Tầm rút tay mình ra khỏi tay Địch Dã, trở tay nắm lấy hai tay cậu, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút cầu xin: "Ở bên anh đi, chỉ tiếp anh thôi, tin anh, anh sẽ đối với cậu thật tốt."
Ánh mắt Địch Dã bất giác dịu lại, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết."
Cậu biết hết.
Đời trước, cậu ở trong căn phòng kia mỉm cười nhận lấy thẻ ngân hàng chứa một ngàn vạn, ngồi vào chiếc Bentley trong ánh mắt hâm mộ của cả đám trai lẫn gái rồi chuyển đến biệt thự của Lục Tầm.
Khi đó cậu nghèo phát sợ, cha lại ốm cần một số tiền lớn, bỗng nhiên xuất hiện mối ngon như vậy muốn cùng cậu yêu đương, hơn nữa lại còn ra tay hào phóng, cho dù bản thân không có hứng thú với con trai thì trên mặt cũng bày ra bộ dạng ân cần dịu dàng, đối đãi với Lục Tầm nhiệt tình hết mức có thể.
Ý tưởng trong lòng cậu rất thuần tuý, phải kiếm được bộn tiền trước khi Lục Tầm chán ghét mình, để cậu có thể trải qua phần đời còn lại mà không phải lo cơm áo gạo tiền.
Một năm.
Hai năm.
Ba năm.
Chính cậu cũng lười đếm xem có bao nhiêu tiền trong tài khoản, cầm tiền mua một căn nhà ở trung tâm thành phố Yến Thành, mở một cửa hàng không lớn không nhỏ, từ đây tạm biệt ngày tháng ăn chơi trác táng sống trong xa hoa truỵ lạc, chỉ chờ vợ con làm ấm giường là đủ.
Cậu đã nghĩ như vậy, tiếc rằng Lục Tầm lại chưa bao giờ chán cậu, cuộc sống cứ thế một thời gian thật ra lại có hơi tẻ nhạt.
Một người vứt bỏ lương tâm đi yêu đương với đàn ông chỉ vì tiền, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng tình cảm, lúc nào cũng xán lạn, lâu đến mức sắp quên đi bản tính vốn có của mình. Chỉ khi không có ai mới dám cởi bỏ cảm xúc, nụ cười trong nháy mắt cũng sụp đổ, để lại một khuôn mặt cứng ngắc ủ dột.
Mặt nạ mang lâu rồi, xác thật sẽ trích không xuống dưới.
Tiền tài xác thật có thể cho hắn vật chất thượng thỏa mãn, chính là nội tâm có đôi khi cũng thật sự sẽ thực hư không, luôn có một loại thượng không thiên, hạ không chấm đất cảm giác.
Nơm nớp lo sợ thật cẩn thận cũng chưa cho chính mình mang đến thật tốt kết cục, hậu kỳ bệnh nặng thời điểm, những cái đó một đám tễ ở bên nhau đỏ tươi con số hiện tại nhớ tới vẫn cứ lòng còn sợ hãi.
Tiền lại nhiều cũng muốn có mệnh hoa, Địch Dã nhìn ngoài cửa sổ dòng xe cộ, đặc biệt tiếc hận cười một chút, hắn nhìn thẳng chạm đất tìm hàm chứa chờ mong hai mắt, mang theo mười phần xin lỗi tiếp tục chậm rãi nói: "Ta biết đến, ngươi sẽ đối ta thực hảo, nếu ta cùng ngươi ở bên nhau, ngươi chưa bao giờ sẽ chỉ trích ta, cái gì yêu cầu ngươi đều sẽ thỏa mãn, luôn là sẽ thay ta suy xét, cũng sẽ cẩn thận lại ôn nhu, ngươi là một người rất tốt".
Địch Dã tạm dừng một chút, đen nhánh trong ánh mắt thập phần thành khẩn: "Tuy rằng ta đều biết, nhưng ta hiện tại không nghĩ như vậy".
Lục Tầm cắn chặt khớp hàm, bỗng nhiên tiến lên một bước đột nhiên ôm lấy Địch Dã, đâm cho Địch Dã về phía sau một ngưỡng, Lục Tầm đem mặt vùi vào Địch Dã ngực, hai tay gắt gao ôm Địch Dã sống lưng, thanh âm thấp thấp hỏi: "Nếu đều biết, vì cái gì không đáp ứng ta, nếu này đó còn chưa đủ lệnh ngươi dao động, ngươi như thế nào biết ta sẽ không đối với ngươi càng tốt?".
Địch Dã cúi đầu thất thần thói quen tính hôn môi hắn phát đỉnh, không biết nên khóc hay cười nghĩ đến: "Kia cũng thật có điểm khó khăn, còn có thể như thế nào càng tốt?".