Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thời Đại Mới: Biến Động

Chương 18: Bên trong căn cứ




Chương 18: Bên trong căn cứ

“Mời anh tháo bộ giáp chiến đấu rồi đưa hành lý vào cổng kiểm soát an ninh này. Xong rồi thì mới anh đứng vào trong chiếc máy đang phát ra ánh sang s xanh kia?” một người lính mang theo súng tiểu liên nhìn thấy Andrew thì nhanh chóng chỉ hướng anh tới một chiếc máy tràn đầy cảm giác khoa học viễn tưởng. Tương tự như những khâu kiểm tra an ninh tại sân bay, chỉ là thứ này sẽ kiểm tra cả mẫu vật sinh học cũng như mô hình tâm lý.

Đây là một trong bốn cửa vào chính của căn cứ Laputa, và cũng một trong những nơi có an ninh nghiêm ngặt nhất. Súng pháo tự động, lính gác với kinh nghiệm chiến đấu già dặn, thêm vào những trang thiết bị giấu đi trong tầm nhìn, đảm bảo kể cả một tên người sói cổ lao tới cũng sẽ bọ bắn thành cái sàng. Để đề phong có kẻ xâm nhập, căn cứ này được thiết kế với một số cổng vào nhất định, và sẽ có rất nhiều biện pháp an ninh được thiết kế ở đây.

Dù sao, CORE có quá nhiều kẻ thù, trong quá trình giúp đỡ bảo vệ hòa bình thế giới thì không thể không đụng chạm tới lợi ích của những tổ chức lớn được. Trong t·hế g·iới n·gầm, tin tức nội bộ của CORE vẫn luôn luôn là mòn hàng có giá trị khổng lồ, á·m s·át được nhân viên cao cấp thì cũng sẽ có thưởng lớn.

Vậy nên mới có nhiều gián điệp cũng như kế hoạch đột nhập để đánh cắp dữ liệu cũng như p·há h·oại từ nội bộ. Chính vì vậy nên quá trình kiểm tra an ninh mới lằng nhằng phức tạp đến như vậy

Trong trường hợp có người giả dạng nhân viên CORE, thì họ cũng chỉ có thể làm giả một phần thông tin sinh học là cùng, chứ không thể làm giả toàn bộ, Nhất là khi các thông số cơ thể của các đặc công đều sẽ được cập nhật thường xuyên vào hệ thống dữ liệu chủ.

Trong tiểu thuyết, có những người chỉ cần "dịch dung" một chút là có thể trông giống hệt một người khác, rồi quá trình xâm nhập dễ như trở bàn tay. Nhưng đây là thực tế, cải trang như vậy là không thể nào, bởi chiều cao, cân nặng và các đặc điểm sinh trắc khác không dễ dàng giả dạng như thế. Kể cả khi mà kẻ đó có nắm giũ phương thức nắn xương để điều chỉnh chiều cao, thì cân nặng cũng sẽ chỉ ra được những điểm đáng ngờ, scan X-ray cũng không có hại gì nữa. sao không thử thêm luôn võng mạc và vân tay?

Việc chỉ nhìn mặt liền cho vào là không thể nào, đây không phải cái chợ mà ai quát lớn, ai g·iả m·ạo quyền hành cao là có thể đi vào. Đến cả nhân viên cao cấp như anh cũng phải tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng.

Đương nhiên, nhiều lúc, scan sẽ tới những thành phần khá n·hạy c·ảm. Bởi xây dựng mô hình tâm lý qua cử chỉ đơn giản và đo lường sóng điện não cũng là một bước quan trọng trong quá trình kiểm tra. Do hầu hết những biện pháp kiểm soát người khác đều có thể bị phát hiện bởi những biến động trong mô hình tâm lý và sóng điện não, nên đây cũng là một bước kiểm tra.

Khi mà đối thủ sở hữu khả năng tẩy não người thường hay lợi dụng những điều đơn giản để tiến hành thôi miên, thì không thể không đề phòng những trường hợp bị khống chế hoặc bị bỏ bùa bởi những năng lực siêu tự nhiên được.

Mặc dù tất cả đều được huấn luyện về chống tra khảo cùng t·ra t·ấn và thôi miên, nhưng vẫn có khả năng để lọt, hoặc năng lực thôi miên của kẻ địch quá mạnh. Để đề phòng lọt thông tin và địch nhân đột nhập rồi p·há h·oại từ nội bộ, những biện pháp này là hoàn toàn cần thiết.

Kiểm tra an ninh nhiều lớp chính là "bức tường thép" bảo vệ CORE khỏi bị p·há h·oại từ phía trong bởi gián điệp cũng như những trò gian của kẻ thù.

“Tất cả ổn rồi” người cảnh vệ đứng trực chiếc máy cười xin lồi “Xin lỗi vì đã làm chậm trễ anh” Cũng đúng thôi, bởi quá trình này tổng cộng tốn tới tận năm phút, nếu không phải nơi của vào có hơn hai chục chiếc máy hoạt động hết công suất, thì nhiều người cũng sẽ cằn nhằn đấy

“Không có gì” Andrew nói rồi nhanh chóng nhấc lấy hành lý cùng mặc lại bộ giáp chiến đấu của của mình. Xong việc, anh đi thẳng tới chiếc thang máy đang có hơn chục người đứng chờ sẵn. Nơi này chuẩn mà nói thì chính là tầng trệt, chỉ có ở tầng cao hơn mới là bộ mặt thực của căn cứ Laputa này

"Đinh" Tiếng mở cửa của chiếc thang máy nhẹ nhàng vang lên, theo nó là tốp người bận rộn đi ra và hướng về những phòng ban mà họ cần phải tới. Riêng phần mình, Andrew hòa vào dòng người và đi hướng căn hộ của riêng mình tại căn cứ. Đã gần một năm chưa trở lại rồi, không biết căn phong của anh sẽ bụi bặm ra sao đây.

Với chức vụ của anh, không khó để có được một căn phòng riêng cho chính mình ở trên cái căn cứ nổi này. Nhưng bởi những thiết kế ở đây là tối giản, nên hầu hết các căn hộ cũng chỉ được trang trí đơn sơ và chiếm diện tích nhỏ.

Dù sao diện tích của căn cứ là có hạn, không thể dung nạp những người mong muốn có căn hộ rộng thênh thang.

Đương nhiên, nếu muốn cuộc sống xa hoa sung sướng thì không ai sẽ ở lại nơi này. Hầu hết mọi người ở đây có ước mơ riêng, và kể cả có muốn hưởng lạc, họ cũng sẽ mua bất động sản tại các quốc gia khác, chứ không phải ở đây. Lương của những thành viên CORE vẫn là rất khá so với làm việc ở những tổ chức khác, đầy đủ sinh sống ổn thỏa ở những nước có mức sống rất cao.

Mở chiếc cửa điện tử, thả những va li đồ đạc vào rồi khóa cửa lại, Andrew cũng nhanh chóng rời đi. Không có lý gì mà ở lại Hiện tại anh vẫn còn một tuần nữa trước khi cuộc họp thường niên diễn ra, nên anh vẫn còn thời gian đi làm việc riêng tư.

Vấn đề ở đây là anh không có mấy việc riêng tư để mà làm.

“Tới phòng giam để kiểm tra ba tên t·ội p·hạm kia ra sao rồi? Hay là ra bên sân huấn luyện để kiểm tra sức mạnh cơ thể hiện tại?” Andrew thầm nghĩ trong khi anh đi dạo xung quanh khu căn cứ bận rộn này. Hiện tại thì anh cũng thực sự không có gì để làm - bởi vì nhiệm vụ áp giải lần này cũng đưa anh về tới nơi sớm hơn dự tính. Cùng lắm thì đi kiểm tra bên phòng nghiên cứu phát triển v·ũ k·hí đang làm ăn ra sao hoặc kiểm tra tình hình ba tên tù phạm kia.

Nhưng mà tra khảo tù nhân không phải là sở trường của anh, và anh cũng nghi ngờ rằng những chỗ kia thực sự sẽ chào đón người ngoài. Dù sao anh cũng không phải nghiên cứu viên, mà chỉ là một nhân viên có thẩm quyền khá cao.

Thọc mũi vào chuyện của người khác không có gì tốt cả. Nhất là khi đám nhà khoa học đó có tính khí thất thường, lại không thích chào đón người khác đi vào không gian thí nghiệm của bọn họ

Kết cục, Andrew cũng không có chỗ nào để đi ngoại trừ sân huấn luyện và sở nghiên cứu mà mẹ nuôi anh chỉ đạo. Đó là một trong những nơi mà anh có thể đi laị tự do, bởi hầu hết mọi người ở đó là người quen của anh, cùng lắm thì có bảo vệ là người mới.

“Chẹp, đi ra đó vậy, hy vọng không có náo ra cái gì dở dở ương ương” nhưng trong thâm tâm anh cũng biết rằng đó là không thể nào, cái phòng thí nghiệm đó sản xuất ra nhiều sản phẩm thử nghiệm nhất nhưng cũng là nơi mà hay x·ảy r·a t·ai n·ạn nhất. "Nhưng mà nó là ngôi nhà thực sự của mình" một giọng nói vang lên trong tiềm thức Andrew, nhưng anh cũng không nhận ra. Kể cả có đi nữa, thì đ·ánh c·hết anh cũng không thừa nhận là anh mong muốn nhìn thấy nó.

“Cùng lắm thì đứng đó hỗ trợ cho đám vệ sĩ vậy” Cái tính cách này gọi là gì? Tsundere?