Thanh niên Phàn Lợi đột nhiên tỉnh lại gây chấn động cả bệnh viện. Toàn bộ các chuyên gia, bác sĩ được điều động tới hội chẩn, cuối cùng xác nhận Phàn Lợi không còn gì đáng lo, tuy thân thể vẫn còn suy yếu nhưng bệnh trạng nan y lúc trước rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn, không còn gây sức uy hiếp tới sức khỏe của cậu ta nữa.
Bác sĩ điều trị chính không hiểu gì cả nhưng các hạng mục kiểm tra đều không tra được có vấn đề gì, cuối cùng chỉ có thể suy đoán tình huống của Phàn Lợi là trạng thái ‘chết giả’, tuy tình huống như thế cực kỳ hiếm thấy nhưng không phải hoàn toàn chưa từng có.
Mà đối với cha mẹ Phàn gia mà nói, nguyên nhân cụ thể là gì đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là Phàn Lợi có thể khởi tử hoàn sinh, đây mới là tin tức tốt nhất.
Mặt khác lại xảy ra tình huống mới, lúc Phàn Lợi mới tỉnh dậy tinh thần vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, không ngừng nhắc với cha mẹ lúc mình sinh bệnh đã mơ thấy giấc mộng rất kỳ lạ nhưng đáng tiếc là không nhớ rõ lắm, chỉ có mấy đoạn ngắn mơ hồ, thỉnh thoảng còn làm mấy động tác kỳ quái như thử đưa tay vào trong hốc mắt.
Tình huống như thế ngay cả y học cũng không tìm được lời giải thích, bác sĩ chỉ có thể phán đoán sau khi bệnh nặng tỉnh dậy tinh thần vẫn còn hỗn loạn, cũng kiến nghị cha mẹ Phàn gia tiếp tục quan sát, tránh Phàn Lợi thật sự móc con ngươi của mình ra.
Bởi vì trường hợp của Phàn Lợi rất đặc biệt nên tuy các hạng mục kiểm tra không xảy ra vấn đề gì nhưng phía bệnh viện vẫn giữ cậu trong bệnh viện để tiếp tục theo dõi.
Chờ qua mấy ngày sau, tinh thần Phàn Lợi tỉnh táo hoàn toàn mới cho phép xuất viện để cha mẹ về nhà chăm sóc.
Đến lúc này, cha mẹ Phàn gia mới hoàn toàn yên tâm, tinh thần thanh tĩnh lại rồi lúc này mới nhớ một số chuyện xảy ra trong lúc Phàn Lợi sinh bệnh.
Vừa nghĩ tới đã khiến họ phát hiện chuyện rất kỳ lạ.
“Đúng rồi, Tiểu Lợi. Lúc con bệnh có hai người nói là bạn của con tới đây thăm con, sau này con phải tới cảm ơn người ta một tiếng đấy.” Mẹ Phàn nói.
Cha Phàn ‘ồ’ một tiếng: “Bà nói tôi mới nhớ sao lúc sau sao không thấy hai đứa đó nữa nhỉ? Lúc Tiểu Lợi khởi tử hoàn sinh không phải họ nên ở lại nhìn sao?”
“Hình như đúng là vậy.” Mẹ Phàn bị nhắc mới tỉnh táo, cũng nhớ tới chuyện càng kỳ lạ hơn, “Mà này, Tiểu Lợi đột ngột sinh bệnh ngay cả chúng ta còn chưa báo với người khác mà sao hai đứa đó lại biết được?”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là nghi ngờ.
Trong lòng cha Phàn càng suy nghĩ không ngừng, hai người kia nhìn qua khí chất có vẻ không tầm thường, nếu như là bạn của Phàn Lợi sao bọn họ lại không có chút ấn tượng nào được? Hơn nữa lúc bọn họ xuất hiện lại quá đúng lúc, càng trùng hợp hơn là sau khi bọn họ xuất hiện không lâu thì Phàn Lợi kỳ tích sống lại.
Các loại dấu hiệu kia như chứng minh thân phận hai người kia có lẽ không hề bình thường.
Cha Phàn càng nghĩ càng sợ rồi nghe mẹ Phàn hỏi Phàn Lợi: “Tiểu Lợi, hai người kia thật sự là bạn của con sao?”
Phàn Lợi khó hiểu: “Cha mẹ nói tới ai?”
“Quên hỏi tên rồi.” Mẹ Phàn nói, “Nhưng bọn họ đại khái giống vầy…”
Mẹ Phàn dùng hết từ ngữ bà học được cả đời để miêu tả vẻ ngoài của Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, vì tướng mạo của hai người họ thật sự quá xuất sắc nên tuy gặp mặt không lâu đã khiến mẹ Phàn nhớ mãi, bởi vậy bà miêu tả rất sống động, dùng rất nhiều từ ngữ mang ý kiến chủ quan như ‘quá đẹp trai’, ‘quá tuấn tú’, ‘khí chất ngời ngời’, ‘phong thái đầy mình’.
Cha Phàn: “…”
“…Đó, giống vậy ấy con. Con nói xem sao con có người bạn đẹp mắt như vậy mà chưa từng nhắc tới với chúng ta?” Mẹ Phàn tổng kết nói.
“Hmmm.” Phàn Lợi xoa cằm, lâm vào trầm tư.
Cha Phàn thấy thế khiến nội tâm càng thêm chắc chắn, căng thẳng hỏi: “Sao vậy, con không quen sao?”
“Không phải, con đã từng gặp rồi.” Phàn Lợi gãi đầu, nói, “Lúc mẹ nói thì con có ấn tượng là quen biết, hơn nữa còn hình như mới gặp gần đây thôi nhưng con không nhớ ra được là ai. Bệnh xong khiến ký ức của con loạn quá…”
“A…” Cha Phàn ngẩn người, “Vậy à.”
Cho nên họ thật sự là bạn của Phàn Lợi, mới nãy chỉ là do ông suy nghĩ nhiều?
Mẹ Phàn dùng sức vỗ cánh tay Phàn Lợi hai lần: “Ôi, mẹ nói chứ thằng nhóc thúi này, có bạn đẹp trai như vậy mà sao nói quên là quên hả?”
Cha Phàn: “…”
Con trai ông có phải là thật sự đã quên hai người bạn kia không thì khó nói nhưng xem ra vợ ông hẳn là nhớ mãi không quên rồi!
Một nhà vừa nói chuyện vừa về tới tiểu khu đúng lúc đụng một nhóm người hàng xóm tập hợp ở dưới lầu tán gẫu.
Nhìn thấy một nhà họ về, hàng xóm vội và chào hỏi: “Lão Phàn, cuối cùng cũng thấy nhà bác về rồi, thân thể Tiểu Lợi sao rồi?”
“Không sao không sao rồi, còn chạy nhảy tốt.” Cha Phàn cười híp mắt đáp, tò mò hỏi, “Mấy bác ở đây nói chuyện gì vậy?”
“Ài, tại bác không ở nhà nên chắc không biết rồi. Xảy ra chuyện lớn rồi.” Hàng xóm đi tới trước mặt, vẻ mặt hoảng hồn mà nói rằng, “Cái nhà tầng dưới nhà bác, nhà lão Kim ấy xảy ra chuyện.”
“Nhà của lão Kim?” Cha Phàn suy nghĩ, “Không phải nhà đó đã ủy quyền cho bên môi giới cho thuê sao?”
Hàng xóm: “Thì là khách trọ xảy ra chuyện, nói là mấy ngày trước vị khách đó đột ngột phát bệnh tim ở bệnh viện. Cấp cứu ngay tại hiện trường nhưng không kịp, mất cùng ngày luôn. Bên môi giới mới nhận được tin hai ngày nay, mới liên lạc với lão Kim…”
Cha Phàn lấy làm kinh hãi: “Còn có chuyện như vậy?”
“Chứ còn gì nữa.” Hàng xóm khá là thổn thức, “May là không phát bệnh trong nhà chứ không lão Kim xong chắc.”
Mấy người nói một hồi, mẹ Phàn không thể không nhắc nhở: “Được rồi, để bữa sau nói chuyện tiếp. Tiểu Lợi mới ra viện, phải nhanh về nhà nghỉ ngơi.”
Hàng xóm vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, Tiểu Lợi nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Ba người Phàn gia tiến vào thang máy, mẹ Phàn không nhịn được mà nói thầm: “Ầy, có phải là tầng chúng ta ở có vấn đề phong thủy không? Sao khách phòng dưới cũng bệnh tim…”
Phải biết là suýt nữa mạng nhỏ Phàn Lợi lên Tây Thiên cũng chính là đột ngột phát bệnh tim mà không có dấu hiệu trước nào.
Sắc mặt cha Phàn không dễ nhìn: “Được rồi, đừng nói mấy thứ xui xẻo nữa.”
Ngược lại là Phàn Lợi tâm lớn, chẳng hề để ý nói: “Cha mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi. Chúng ta đã ở đây mười mấy năm, nếu phong thủy có vấn đề thì làm sao tới giờ mới có chuyện chứ.”
Phàn Lợi nói thế khiến cha mẹ cậu bình tĩnh lại, nói thế cũng đúng, dù là phong thủy cũng không thể đột nhiên gặp chuyện được, chắc là trùng hợp thôi.
Ba người vừa ra thang máy thì thấy trước cửa nhà mình có một cô gái đang cầm gì đó đâm vào ổ khóa nhà họ.
Phàn Lợi trợn mắt lên, rống to: “Cô là ai? Mở cửa nhà tôi làm gì? Muốn trộm đồ à?”
Cô gái kia sợ hết hồn, đột nhiên xoay người, đồ vật trong tay cũng rơi xuống đất nhưng lại là một chiếc chìa khóa.
Cô gái mê man nhìn cả nhà họ: “Đây không phải là nhà tôi sao?”
Phàn Lợi: “…Cô đi nhầm sao?”
Cô gái nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn biển số nhà, sau đó ‘a’ một tiếng, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi đi nhầm tầng, nhà tôi ở dưới lầu.”
Cha Phàn nghe vậy thì hỏi: “Dưới lầu? Là khách mới tới trọ sao?”
“Không phải, cháu là chủ phòng.” Cô gái gật đầu với cha mẹ Phàn gia, giải thích, “Cháu là con gái Kim gia mới từ nước ngoài về làm việc. Cháu đang định thu lại phòng để ở, không nghĩ tới khách trọ xảy ra chuyện nên hai ngày trước phải vội vàng xử lý chuyện này, hôm nay mới có thời gian trở về lấy phòng.”
“Ồ, ra là con gái lão Kim.” Mẹ Phàn vội vã cười ha hả tiến lên chào hỏi, “Cháu lớn quá!”
Con gái lão Kim tầng dưới từ nhỏ đã đưa đi du học. Mấy năm trước nhà lão Kim cũng cùng xuất ngoại, bởi vậy hàng xóm mới không biết dung mạo con gái nhà Kim ra sao.
Phàn Lợi nghĩ tới chính mình ban nãy dọa người ta giật mình liền vội vàng tiến lên tự giới thiệu mình: “Vừa nãy thật xin lỗi, chúng tôi là hàng xóm tầng trên. Tôi là Phàn Lợi.”
“Chào anh.” Cô gái nắm lấy tay cậu, nói, “Tôi là Kim Duyệt.”
“Kim Duyệt?!” Hai mắt Phàn Lợi đột nhiên mở to, theo bản năng thốt lên, “Đây không phải là tên vợ tương lai của tôi sao?”
Kim Duyệt: “…”
Cha mẹ Phàn gia: “…”
Cha Phàn tỏ vẻ mất mặt đánh cậu: “Thằng nhóc thối, học kiểu nói ngọt xớt từ đâu vậy?”
Mẹ Phàn cũng tức giận đánh cậu: “Bình thường kêu đi tìm bạn gái thì không nói được câu nào, sao vừa gặp con gái lão Kim lại nổi tâm tư đùa giỡn con gái nhà lành hả?”
Phàn Lợi vừa né vừa tỏ vẻ vô tội nói: “Con nói thật mà, con nhớ đã từng thấy ở đâu đó nói vợ tương lai của con tên là Kim Duyệt…”
Mẹ Phàn không dám tiếp tục nghe, kéo tai cậu đi, ngoài miệng liên tục xin lỗi Kim Duyệt: “Tiểu Kim, bác… bác xin lỗi. Thằng nhóc nhà bác chưa bao giờ quen bạn gái, dốt nát muốn chết, nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng không biết nói chuyện…”
Kim Duyệt vội vã nói: “Không sao đâu bác, cháu biết anh ấy chỉ giỡn…”
Cha mẹ Phàn gia áy náy xong rồi vộ vàng mở cửa nói: “Nếu Tiểu Kim sau này ở đây thì chúng ta là hàng xóm rồi, vào trong nhà ngồi một chút đi.”
Cha Phàn vừa nói vừa đẩy Phàn Lợi: “Con mau đi vào, thật xấu hổ.”
Phàn Lợi còn đang ấm ức vì lời nói của mình mà bị người ta hiểu nhầm, bất thình lình bị đẩy khiến cậu đứng không vững đụng phải cửa, nghe ‘ầm’ một tiếng, cửa hơi lung lay, một tờ giấy màu vàng từ trên cửa rơi xuống.
“Đây là cái gì?” Mẹ Phàn nhặt tờ giấy lên, không biết làm từ chất liệu gì, trên đó còn dùng chu sa vẽ hoa văn kỳ lạ.
“Này hình như là bùa phải không?” Mẹ Phàn cau mày nói.
Phàn Lợi liếc mắt nhìn: “Sao lại có lá bùa kỳ lạ như thế?”
Mấy người nhìn quanh một hồi, không nghiên cứu ra được nguyên do, PHàn Lợi gãi đầu, nói: “Chắc là bị thổi từ nơi nào đó tới?”
Loại giấy nhẹ như thế này không thể biết được bay từ chỗ nào.
Tâm lý cha Phàn hơi khác thường nhưng lại không nói ra được nguyên cớ, suy nghĩ một hồi, nói: “Thật kỳ lạ, để cha đi đốt.”
Phàn Lợi lúc này mới ý thức được lời nói ban nãy của mình tựa hồ không được lịch sự nên nhỏ giọng nói xin lỗi Kim Duyệt: “Tiểu Kim, ban nãy tôi nói tên cô giống với tên vợ tương lai của tôi không phải cố ý. Tôi thật sự là có ấn tượng… Ài, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải trêu chọc cô, tôi…”
“Không sao không sao.” Kim Duyệt vung tay, “Trên đời này có nhiều trùng hợp lắm, tôi biết mà.”
Cô suy nghĩ một chút rồi ghé sát bên người Phàn Lợi, nhỏ giọng nói: “Thật ra lúc nãy không tiện nói, sợ cha mẹ anh để ý chứ lúc tôi nghe tới tên anh cũng sợ hết hồn.”
Tim Phàn Lợi nhảy lên một cái, khóe miệng không nhịn được giương lên mừng thầm: “Sao? Lẽ nào tên chồng tương lai của cô cũng giống tên tôi?”
“Không phải.” Kim Duyệt chà xát tay, hơi ngượng ngùng, “Là khách trọ của tôi trùng tên với anh, cái người mới qua đời vì bệnh tim ấy.”
Phàn Lợi: “…”
Kim Duyệt nhìn bộ dạng không nói nên lời của cậu, nói: “Anh sẽ không tức giận chứ?”
“Không có không có, đương nhiên là không.” Phàn Lợi gãi đầu, cậu có loại cảm giác nói không ra lời, cậu vẫn luôn cảm thấy chuyện trước mắt như đã từng trải rồi, tựa hồ là đã sớm xem nội dung vở kịch tương tự nhưng tất cả đều mơ mơ hồ hồ khiến cậu không nghĩ ra.
Cũng may cậu là một người tâm lớn, không nghĩ ra thì bỏ qua luôn, phóng khoáng nói với Kim Duyệt: “Vậy chúng ta coi như hòa nhau rồi, sau này không cần nhắc tới chuyện này nữa.”
“Được.” Kim Duyệt cũng cười cười, cũng tự nhiên nói, “Thật ra tôi cảm thấy anh là người rất tốt.”
Phàn Lợi nháy mắt mấy cái, không biết có phải ảo giác không mà cứ cảm thấy cậu và cô gái Kim Duyệt này rất có duyên phận.
…
Tổng bộ La Phong, Dụ Tranh Độ cũng đang dò hỏi chuyện Phàn Lợi với Thương Khuyết: “Sếp, việc Phàn Lợi thành quỷ đã sớm thấy chuyện ba năm sau có ảnh hưởng gì tới anh ta không?”
Sau khi Phàn Lợi hoàn dương, thông tin của cậu ta trên app cũng tự động đóng lại, cho dù là Dụ Tranh Độ cũng không thể kiểm tra, bởi vậy không cách nào biết trước vận mệnh tương lai của cậu ta có thay đổi hay không.
“Không biết.” Thương Khuyết lắc đầu, “Trên lý thuyết hẳn là không. Từ khi cậu ta bị chết thay, nhìn thấy thứ không nên thấy thì số mệnh đã bắt đầu thay đổi cho nên tôi nghiêng về ý kiến cho rằng việc sau này phát sinh là do ảnh hưởng bởi chuyện này…”
Dụ Tranh Độ nghiêm túc nghĩ: “Cho nên nói không chừng là vì chuyện lần này nên anh ta mới cưới một người tên là Kim Duyệt làm vợ?”
Thương Khuyết liếc mắt nhìn: “Cậu cứ chú tâm tới vợ cậu ta làm gì?”
Dụ Tranh Độ thống khổ nói: “Tôi cũng đâu muốn nhưng Phàn Lợi cứ liên tục hỏi về vấn đề này, tôi muốn quên cũng không quên được.”
Thương Khuyết suy nghĩ về phong cách của Phàn Lợi, không thể không thừa nhận là Dụ Tranh Độ đúng.
Dụ Tranh Độ lâm vào trầm tư: “Mà nếu như tôi có thể mở app ra có phải là cũng có thể nhìn thấy đối tượng sau này của tôi là ai?”
Ngữ khí của Thương Khuyết thoáng căng thẳng: “Cậu rất muốn biết sao?”
“Muốn chứ, làm gì có chuyện lập trình viên không muốn có tình yêu!” Dụ Tranh Độ đột ngột nắm chặt tay Thương Khuyết, chân thành hỏi, “Sếp à, anh không muốn sao?”
Thương Khuyết nhìn bàn tay mình bị nắm chặt: “…Có.”
…