Từ ngày đó, quan hệ của Từ Mục và Tưởng Dĩ Giác càng thêm thân thiết. Từ Mục trở thành khách quen của nhà Tưởng Dĩ Giác. Chỉ cần vừa có thời gian, Tưởng Dĩ Giác mở lời là cậu sẽ chạy đến nhà hắn ngay.
Hôm ấy, Tưởng Dĩ Giác đang bơi trong hồ bơi.
Khi đến nơi, Từ Mục thấy một thân hình hoàn hảo đang bơi như cá trong hồ nước xanh lam, phần lưng xinh đẹp mở ra theo động tác của cánh tay, đôi chân thon dài hữu lực lộ rõ cơ bắp khi bơi lội. Mỗi một đường cong đều như một tác phẩm của nghệ nhân nổi tiếng, mỗi bộ phận đều có tỉ lệ hoàn mỹ không tì vết.
Từ Mục không quấy rầy Tưởng Dĩ Giác bơi lội. Cậu đứng sau cây chuối tây, cầm phần lá rộng lớn của cây chuối tây che trước người, mặc cho hệ thống tưới nước tự động phun lên bụi cây làm ướt cả người, thấm ướt cả quần áo tóc tai.
Nếu nói là nhìn Tưởng Dĩ Giác "bơi" thì hình như chẳng có gì thú vị, nhưng nếu nói nhìn lén Tưởng Dĩ Giác "tắm rửa" thì Từ Mục lại có cảm giác vui vẻ của tiểu lưu manh chiếm được tiện nghi.
Cậu si ngốc nhìn không chớp mắt vào người đàn ông đang bơi trong bể - bảo vật mà cậu coi trọng. Dường như chỉ cần chớp mắt một cái, bỏ lỡ một thoáng là Từ Mục sẽ bỏ lỡ điều quan trọng trong nhân sinh của mình.
Tưởng Dĩ Giác lặn xuống đáy hồ rồi trồi lên mặt nước, khi nửa thân trên của hắn vươn lên, trăm ngàn giọt nước từ trên người hắn lăn xuống, lướt qua cơ ngực và cơ bụng khiến người ta máu huyết sôi trào. Những giọt nước rơi xuống mặt nước, biến mất ở vòng eo của Tưởng Dĩ Giác, đi xuống nơi căng đầy nào đó bị quần bơi che lại.
Vóc người này khiến Từ Mục ngây ngẩn cả người, cậu khẽ nhếch miệng, trông cứ như sắp chảy nước bọt đến nơi.
Tưởng Dĩ Giác lau mặt và mái tóc còn ướt của mình, ánh nắng rọi xuống lọn tóc của hắn khiến giọt nước trên cằm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Hắn nghiêng đầu, thấy nửa người Từ Mục núp sau lá chuối tây.
"Sao không lại đây?"
Chỉ một câu hỏi đơn giản cũng khiến trái tim Từ Mục đập loạn.
Do dự một lát, cuối cùng Từ Mục cũng bỏ lá chuối tây trên tay xuống rồi đi lên cây cầu đá bắc ngang mặt hồ.
Khi đến gần Tưởng Dĩ Giác, cậu đột nhiên đứng im, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tưởng Dĩ Giác vươn tay về phía Từ Mục hỏi: "Em muốn xuống thử chút không?"
Từ Mục lắc đầu quầy quậy. Không thử, không thử, có chết cũng không thử.
Cậu đặt mông ngồi xuống, ngồi trên cầu đá: "Tôi ngồi xem anh bơi là được rồi, anh tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi đâu."
"Em không xuống thì tôi đi lên." Tưởng Dĩ Giác cảm thấy bơi một mình cũng không có ý nghĩa gì nên muốn lên bờ.
Từ Mục thấy hắn không chịu bơi tiếp, trong lòng cảm thấy thất vọng: "Đừng nha!" Cậu vừa nói vừa lo lắng muốn đứng dậy khuyên.
Ai ngờ ngồi xuống thì dễ mà đứng lên thì không. Trên cây cầu đá nhỏ hẹp này, lúc đứng dậy tay Từ Mục không có gì để vịn, chân cậu lại đứng không vững, đế giày trượt một cái, Từ Mục hét to, chỉ nghe một tiếng "bịch", cậu rơi vào trong nước.
Thật ra hồ nhân tạo không sâu lắm, Từ Mục hoàn toàn có thể đứng lên. Nhưng cậu chưa bao giờ đặt chân vào vùng nước cao hơn mắt cá chân, lần này bị như vậy khiến đại não Từ Mục bỗng nhiên trống rỗng, cả trái tim muốn nổ tung thành nhiều mảnh, những mảnh nhỏ ấy giờ đang nhảy loạn trong lồng ngực.
Cậu vùng vẫy giãy dụa, kêu to cứu mạng, tựa như vừa rơi vào miệng một con cá mập khổng lồ rồi sắp bị con cá đó nuốt vào bụng.
Tưởng Dĩ Giác ở ngay bên cạnh nhanh chóng kéo Từ Mục lại rồi ôm chặt trong lòng.
Như vớ được cái cây cứu mạng, Từ Mục lập tức ôm cổ Tưởng Dĩ Giác, chân vòng quanh thắt lưng hắn, mặt chạm vào ngực hắn, cả người đu lên người Tưởng Dĩ Giác trong nước.
Môi của Tưởng Dĩ Giác dán vào lỗ tai cậu, hắn nhẹ giọng thì thầm trấn an: "Đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây...... Không có gì phải sợ, nước ở đây không sâu, em có thể đứng đấy."
"Tôi không muốn!" Từ Mục không chịu thả chân đang kẹp trên lưng Tưởng Dĩ Giác xuống, cậu đã bị dọa đến phát khóc, cho dù giờ đã an toàn nhưng cậu vẫn không thể đè nén được tiếng khóc thút thít.
"Được được được, không muốn thì đừng xuống." Tưởng Dĩ Giác đứng im để cậu treo trên người mình.
Eo Từ Mục rất nhỏ, cả cánh tay Tưởng Dĩ Giác vòng qua vẫn còn dư.
Một tay của hắn để trên lưng Từ Mục, một tay khác xoa xoa lưng cậu để an ủi.
Từ Mục đu trên người Tưởng Dĩ Giác không có tiền đồ mà khóc một lúc. Sau khi tâm tình hơi thả lỏng, nhớ đến chuyện mình là đàn ông thân cao bảy thước, vậy mà vừa mới té xuống nước đã khóc, Từ Mục cảm thấy thật mất mặt!
Cậu thử buông hai chân khỏi người Tưởng Dĩ Giác rồi đặt chân xuống đáy hồ. Hóa ra cậu thật sự có thể đứng được.
"Hình như là không sâu......" Từ Mục nhìn thoáng qua đáy hồ nơi mình đang đứng. Hai chân đã an toàn, nhưng tay cậu lại không có ý định rời khỏi cổ của Tưởng Dĩ Giác.
Tưởng Dĩ Giác ôm Từ Mục toàn thân ướt nhẹp trong ngực, hốc mắt cậu còn hơi đỏ, một bộ dáng khiến người ta muốn hung hăng ức hiếp.
Yết hầu hắn trong nháy mắt trở nên khô khốc, Tưởng Dĩ Giác thâm thúy nhìn Từ Mục, bàn tay đặt trên lưng cậu khẽ mơn trớn khiến Từ Mục ngứa ngáy, một cảm giác kì lạ dần nhen nhóm trong cậu.
"Anh muốn làm gì đấy......" Từ Mục thấy không đúng lắm, cậu tránh eo sang một bên, nhưng giọng nói đã trở nên mềm mại hơn so với trước kia.
Tưởng Dĩ Giác dùng hành động để trả lời cậu.
Mặt nước nổi lên gợn sóng, bọt nước khuấy động. Nụ hôn ướt át trong hồ nước khác xa so với bất kì nụ hôn nào trước đây. Từ Mục cảm giác mình đang bị một con dã thú gặm cắn, dường như chỉ một giây sau cậu sẽ bị đối phương nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn quá kịch liệt, hơn nữa còn ở trong nước, vậy nên dục vọng của Từ Mục dễ dàng bị khiêu khích, toàn thân cậu nóng như bị bỏng.
Một cơ thể trần trụi và một cơ thể còn mặc quần áo dính lấy nhau, trong sự thân mật gần gũi đó, hai người nhanh chóng có phản ứng.
Tưởng Dĩ Giác cũng ý thức được điều này, phản ứng của hắn còn rõ ràng hơn so với Từ Mục.
Không chỉ không tránh né, Tưởng Dĩ Giác còn cố tình cọ xát.
Sau hai lần cọ xát, Từ Mục vừa cảm thấy nóng bỏng vừa cảm thấy hốt hoảng, cậu sợ chuyện này sẽ tiếp tục phát triển theo chiều hướng không thể khống chế.
Cậu không muốn làm lần đầu tiên trong nước, càng không muốn sau này mỗi lần đi qua cây cầu đá là nhớ đến chuyện cậu và Tưởng Dĩ Giác xảy ra quan hệ ở đây.
Từ Mục không muốn phía sau của cậu nở hoa trong nước đâu!!!
Giữ lấy một tia lý trí cuối cùng, Từ Mục lập tức đẩy Tưởng Dĩ Giác ra rồi quay người chống tay lên cầu đá, bò lên bờ chạy!
Nhưng hướng cậu chạy không phải là bên ngoài mà là một toà nhà khác bên kia cầu đá. Từ Mục chạy lên tầng hai, vào phòng của Tưởng Dĩ Giác.
Hô hấp còn chưa ổn định nên Tưởng Dĩ Giác không đuổi theo cậu mà đứng trong nước hít thở thật sâu vài lần.
Sau khi lau mặt một cái, hắn tiếp tục lặn vào trong nước, có lẽ là muốn hạ nhiệt cho chính mình.
Ở trong hồ nước bình tĩnh một lát, Tưởng Dĩ Giác bỗng trông thấy có bóng người đi lên cầu đá. Tưởng là Từ Mục quay lại, hắn lập tức nhô ra khỏi mặt nước.
Nhưng người tới lại là Tưởng Ngưng Hựu.
Tưởng Dĩ Giác lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Trong phòng của Tưởng Dĩ Giác.
Từ Mục đứng trong phòng vệ sinh của hắn, giày vải và tất được cởi ra để một bên, cậu cởi quần áo ra, vắt nước vào bồn rửa mặt.
Từ Mục chỉ mặc một cái quần đùi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu treo móc quần áo lên cửa sổ đối diện sân Gofl.
Áo khoác và áo đã phơi xong, Từ Mục đứng ở cửa sổ hít sâu. Nghĩ lại vẫn thấy nguy hiểm, vừa rồi chỉ cần định lực của cậu không đủ là bây giờ có thể cậu đã thất thân trong hồ nước kia rồi.
Từ Mục lập tức nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc là cậu sợ thất thân hay là sợ thất thân trong hồ nước kia?
Nếu như trận phong ba vừa rồi xảy ra trong phòng này, có khi nào cậu sẽ không cắt đứt mà cứ tiếp tục không.
Có lẽ nào đây chính là lý do mà cậu không rời khỏi nhà Tưởng Dĩ Giác mà lại chạy về phòng hắn.
Đang rầu rĩ vì chuyện này thì Từ Mục nghe thấy tiếng Tưởng Ngưng Hựu nói chuyện ngoài cửa: "Cổ phiếu của Lưu thị đã giảm mạnh ba lần, em nghe nội bộ nói rằng có thể bọn họ sẽ rút khỏi thị trường chứng khoán rồi tuyên bố phá sản."
Trong tay Từ Mục còn một cái quần chưa phơi, trong lúc sốt ruột không biết xử lý cái quần kia thế nào, cậu đành quăng bừa ở đâu đó để tìm chỗ trốn.
Từ Mục nhìn trái lại nhìn phải vẫn không biết trốn vào đâu, cuối cùng lại hoảng hốt xông vào tủ quần áo của Tưởng Dĩ Giác!
Cửa phòng mở ra, giọng nói của Tưởng Ngưng Hựu vang lên rõ ràng trong phòng: "Với tình hình này, nếu như chúng ta không rút vốn thì nhất định Tưởng thị sẽ phải bù vào."
"Anh biết." Trong giọng nói của Tưởng Dĩ Giác không có chút bối rối nào.
"Anh không nghĩ đến chuyện rút vốn sao?" Tưởng Ngưng Hựu không có ý muốn nghe hắn trả lời qua loa cho xong chuyện mà muốn một đáp án chính xác.
Tưởng Dĩ Giác không có ý giấu cô, nói thẳng: "Khoản tiền này của chúng ta vẫn có thể giúp bọn họ còn có cơ hội cải tử hoàn sinh. Nếu như chúng ta rút vốn thì Lưu thị mới thực sự xong đời. Lưu thị từng giúp Tưởng thị trong lúc khó khăn nhất, bây giờ chúng ta thấy người ta gặp nguy mà rút vốn, người khác sẽ nói chúng ta thế nào đây?"
"Những năm gần đây Tưởng thị đã trả lại gấp mấy lần số tiền mà Lưu thị đã giúp Tưởng thị trước kia, chúng ta và bọn họ đã không còn nợ nhau từ lâu rồi."
"Tiền đương nhiên có thể trả hết, nhưng ân tình không thể trả hết đơn giản như vậy được."
"Cứ như một trò đùa!" Tưởng Ngưng Hựu nhịn không được mà lớn tiếng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình thất thố nên hạ giọng, trịnh trọng nói. "Trên thương trường mà nói chuyện nhân nghĩa đạo đức thì sẽ chỉ bị người khác đạp xuống mà thôi, như vậy sao có thể làm được chuyện lớn?"
"Em chỉ lo kinh doanh, không phải làm người sao?"
"Ba giao Tưởng thị cho anh quản lý trong thời gian này không phải để anh đem nó ra giày vò." Tuy cảm xúc của Tưởng Ngưng Hựu không thay đổi lớn nhưng giọng điệu lại rất nặng nề.
Tưởng Dĩ Giác không khách khí nói: "Nếu như em thực sự có bản lĩnh thì lúc nào cũng có thể thay thế anh. Nhưng trước khi em lên thay thế anh thì tất cả đều phải nghe theo anh."
Từ Mục ngồi trong tủ quần áo nghe thấy Tưởng Ngưng Hựu hừ lạnh một tiếng, sau đó là tiếng giày cao gót rời đi.
Trong lòng Từ Mục lặng lẽ nổi lên nghi hoặc, quan hệ của hai anh em này trong bữa tiệc ngày đó có vẻ rất tốt, thì ra lúc riêng tư lại khác thế này.
Cậu đang thắc mắc thì cửa tủ quần áo bị mở ra, Tưởng Dĩ Giác mặc một bộ quần áo thoải mái đứng trước cửa tủ quần áo nhìn cậu.
Từ Mục nhìn lại mình, cậu chỉ mặc một chiếc quần lót, còn trốn trong tủ quần áo của người ta.
Rất giống mấy tên biến thái.
"Ra đây." Tưởng Dĩ Giác nói.
Từ Mục đi ra khỏi tủ quần áo, sợ hãi rụt rè giống hệt như tên biến thái bị bắt quả tang.
Chỉ mặc mỗi cái quần lót ngượng ngùng ghê.
"Sao lại trốn trong này?"
Đối mặt với câu hỏi của Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục không biết phải trả lời thế nào, vì hơi lạnh nên cậu khẽ coi vai: "Em gái của anh vào, tôi sợ cô ấy phát hiện ra tôi."
"Ngưng Hựu không phải người ngoài, thấy em thì đã làm sao?"
"Lần đầu tiên yêu đương vụng trộm, không có kinh nghiệm nên tôi hơi ngại." Từ Mục xấu hổ cười đáp.
"Yêu đương vụng trộm?" Khi Tưởng Dĩ Giác nhíu mày nói ra hai từ này, Từ Mục biết mình dùng sai từ rồi.
Giờ muốn sửa miệng hình như không còn kịp nữa.
Tưởng Dĩ Giác tiến về phía cậu một bước, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Chúng ta không làm gì cả, sao có thể gọi là yêu đương vụng trộm?"
"......" Từ Mục im lặng một lát rồi hỏi. "Vậy anh có cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm chút gì không?"