Mọi chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng không thể kiểm soát được. Sau khi tin tức này lan ra toàn trường, trên sân có thêm rất nhiều người tụ tập. Không phải tất cả bọn họ đều đến giúp Hội Cứu trợ Thực vật, có người trời sinh đã thích ồn ào, có người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, có có người đã nén giận với chế độ của nhà trường đã lâu. Bọn họ đều cảm thấy minh nên làm chút gì đó, thế là tụ tập trên sân hò hét và biểu tình.
Chuyện này là vì Tề Minh Hoàn mà ra, anh ta cho rằng mình khó mà trốn tránh trách nhiệm, thế là Tề Minh Hoàn cầm microphone lên sân khấu, muốn khuyên nhủ những sinh viên này.
"Tất cả mọi người xin hãy yên lặng. Hôm nay mọi người làm những chuyện này cũng không thể khiến chúng ta......" Mới nói đến đây đã bị gián đoạn, Tề Minh Hoàn bị một người đẩy ngã xuống sân khấu.
Là Mễ Lương Đào làm.
Thật ra Mễ Lương Đào chỉ muốn cướp microphone của Tề Minh Hoàn mà thôi, không ngờ lại sẩy tay đẩy thầy Tề ngã xuống.
"Đệt!" Người trước giờ ăn nói văn minh như Tân Lưu Quang cũng phải chửi tục, sau khi xác định Tề Minh Hoàn ngã không quá nghiêm trọng, y nhảy lên sân khấu túm lấy cổ áo của Mễ Lương Đào rồi đấm cho một cú.
Bí thư và lãnh đạo trường muốn đến ngăn cản, cuối cùng lại thành Tân Lưu Quang và bọn họ đánh nhau túi bụi. Sau đó bảo vệ chạy tới, dường như các sinh viên đã bị đánh vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng, một đám người cùng xông lên đánh nhau với nhân viên nhà trường.
Có người không đánh nhau mà đứng tường thuật lại cho đám người đang vây xem bên ngoài sân.
"Thầy Tề lên sân khấu nói chuyện!"
"Thầy Tề bị đẩy ngã xuống rôi!"
"Thầy Tề bị nhân viên nhà trường đẩy ngã rồi!"
"Bộ Âu phục thủ công được đặt ở Italy của thầy Tề bị phá hỏng rồi! Nhân viên nhà trường không đền được thì coi như xong đời!"
"Bảo vệ tới! Sinh viên lại loạn hết cả lên!"
"Nhân viên nhà trường đánh nhau với sinh viên rồi!"
Có người lấy điện thoại ra livestream toàn bộ quá trình, vậy nên những việc trong trường hôm nay đều bị cộng đồng mạng biết hết.
Trường Từ Mục hỗn loạn vô cùng, khi Tưởng Dĩ Giác chạy đến, sinh viên và nhân viên trường đang đánh nhau dữ dội trên sân. 110 của trường bị kẹp ở giữa, không biết theo bên nào. Bọn họ muốn gọi điện cho cảnh sát nhờ giúp đỡ nhưng bị nhân viên nhà trường ngăn cản, sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của trường.
Từ Mục đứng trong đám đông hỗn loạn bị đẩy tới đẩy lui.
Vệ sĩ của Tưởng Dĩ Giác vội vàng xông vào trong đám người, một người nắm lấy cánh tay của Từ Mục hét lớn: "Cậu Từ!"
Từ Mục nhìn trái nhìn phải: "Mẹ nó sao lại là các anh?"
Hai người đồng thanh đáp: "Cậu Từ, chúng tôi đến bảo vệ cậu!"
"Mẹ nó lại đến bảo vệ tôi à?!" Từ Mục sắp phát điên đến nơi.
Hai người đồng thanh nói cứ như anh em sinh đôi: "Cậu Từ, chuyện mà Hội Cứu trợ Thực vật đang làm bây giờ rất nguy hiểm!"
"Con mẹ nó tôi nhìn không ra nguy hiểm à! Hai người buông tay bố mày ra!" Từ Mục muốn tránh khỏi hai người.
Thấy Từ Mục gặp nguy hiểm, Hàn Viễn Ngọc bèn gọi hai người bạn bị cậu ta ngồi trên vai chạy đi cứu viện. Bạn học kia khiêng Hàn Viễn Ngọc chạy tới rống to, Hàn Viễn Ngọc giơ chân đá lên mặt một trong hai vệ sĩ.
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến hai vệ sĩ phải buông lỏng tay, Từ Mục nhân cơ hội đó tránh khỏi bọn họ, gạt đám người ra chạy về một hướng khác.
Cậu vừa chen chúc chạy trốn trong đám người, vừa quay đầu nhìn thử xem hai tên vệ sĩ kia có đuổi theo hay không, trong lúc không chú ý, Từ Mục đụng phải một người.
Thấy Tưởng Dĩ Giác đột nhiên xuất hiện. Từ Mục có cảm giác y như ngày tận thế, cậu trừng mắt, vô thức muốn chạy ngược lại.
Tưởng Dĩ Giác kéo tay cậu lại: "Đi theo anh."
"Anh buông ra!" Từ Mục muốn gỡ cánh tay đang nắm cổ tay mình ra nhưng Tưởng Dĩ Giác nắm rất chặt, cậu có dùng cách nào cũng không gỡ ra được.
Tưởng Dĩ Giác muốn kéo cậu đi ra ngoài nhưng Từ Mục sống chết không nghe theo. Cậu vừa đánh hắn vừa chửi rủa: "Tưởng Dĩ Giác, tôi ** cả nhà anh, buông bố mày ra! Tôi không đi theo anh!"
"Em bình tĩnh lại đi, theo anh ra ngoài rồi nói!" Tưởng Dĩ Giác bị Từ Mục đánh lên người mấy phát bèn dứt khoát nắm luôn cánh tay kia của cậu.
"Tôi có chết cũng không đi theo anh! Buông bố mày ra mau!" Hai tay Từ Mục bị nắm chặt nên cậu trực tiếp dùng đến chân.
Mặc dù sức của Từ Mục không lớn bằng Tưởng Dĩ Giác, nhưng cậu cứ sống chết giãy dụa như vậy cũng khiến Tưởng Dĩ Giác không chịu đựng nổi.
Đúng lúc này, một vệ sĩ chạy tới, dưới tinh thế cấp bách, anh ta đành giơ tay bổ vào gáy Từ Mục.
Gáy Từ Mục bỗng có cảm giác đau đớn mãnh liệt, trước mắt tối sầm, cậu ngất xỉu vào lòng Tưởng Dĩ Giác.
Tưởng Dĩ Giác trừng mắt liếc tên vệ sĩ kia rồi ôm Từ Mục rời khỏi sân trường đang hỗn loạn.
Sau khi đặt Từ Mục lên ghế sau, Tưởng Dĩ Giác kiểm tra phần gáy của Từ Mục, xác nhận vệ sĩ ra tay không quá nặng, lại nhìn anh ta thêm một lát Tưởng Dĩ Giác mới lái xe ra khỏi trường.