Thời Đại Phóng Túng

Chương 50: Không đi không được




Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

**********

Hội Cứu trợ Thực vật đã đến Nam Thái Bình Dương nghiên cứu khép kín được hai năm.

Hai năm qua, nội bộ Hội Nghiên cứu Thực vật cũng xảy ra sóng gió không ngừng. Bọn họ thay đổi sách lược liên tục, cuối cùng vẫn đi theo phương hướng "cứu thực vật". Dự án cứu những loài hoa, một dự án từng được đưa ra nghiên cứu giờ lại tiếp tục được đưa ra thảo luận. Sau mấy tháng nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng Hội Nghiên cứu Thực vật xin ra biển để nghiên cứu khảo sát.

Nemo Point, tên tiếng Trung là "Điểm Nemo", tên khoa học là "Cực không tiệm cận với đại dương", đây là nơi cách đất liền xa nhất trên Trái Đất, nằm trên vùng biển trung tâm của Nam Thái Bình Dương. Nơi này biệt lập với đất liền, các tuyến tàu và dòng hải lưu, do đó ở đây, các hoạt động của con người và các dấu vết sinh học khác đều rất thưa thớt. Có thể nói, đây là nơi cô độc nhất trên thế giới.

Môi trường biển xung quanh Điểm Nemo rất khắc nghiệt, chỉ có một số vi sinh vật dựa vào suối nước nóng dưới đáy biển sâu để sống sót. Chính vì thế, những năm gần đây môi trường biển ở Điểm Nemo không bị sự ô nhiễm của Trái Đất ảnh hưởng mà vẫn luôn giữ vững trạng thái của nhiều thế kỷ trước. Nhờ vậy, bọn họ đã tìm được vi khuẩn thực vật trong biển bùn, và đó là điểm mấu chốt để trồng hoa.

Sau khi được cấp trên phê duyệt, Hội Nghiên cứu Thực vật bắt đầu thành lập một đoàn nghiên cứu để đi ra biển, nhân số không cần nhiều, dự định khoảng 60 đến 70 người. Mong muốn của lãnh đạo là các nhân viên sẽ tích cực tham gia, nhưng vừa nghe phải đi đến nơi cô độc không người đó thăm dò, không ít người đã lùi bước.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là tin tức này vừa truyền ra không bao lâu, người thừa kế của Tưởng thị là Tưởng Dĩ Giác lại xin đi khảo sát.

Tưởng thị và Hội Nghiên cứu Thực vật vẫn luôn có một chút quan hệ, Tưởng Dĩ Giác cũng có hiểu biết ở lĩnh vực này, hắn hoàn toàn đủ điều kiện để gia nhập.

Nhưng đến nơi này thì không biết khi nào mới có thể quay về, mấy người bên Hội Nghiên cứu Thực vật không dám tùy tiện đồng ý nên phải hỏi ý kiến của Tưởng Tín.

Hiện tại thân thể Tưởng Dĩ Giác đã khôi phục như ban đầu. Từ Mục đã đi rồi, Tưởng Tín hi vọng đứa con trai này sẽ quản lý tốt Tưởng thị như trước. Hai năm nữa về hưu, ông ta sẽ an tâm giao hết tất cả cho hắn, không ngờ kế hoạch chưa thành thì lại gặp phải chuyện này.

Hôm nay khi nhận được tin tức, Tưởng Tín tức suýt ngất, ông ta gọi Tưởng Dĩ Giác đến mắng cho một trận.

Tưởng Dĩ Giác nghe ông ta mắng, tự châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.

Mắng đến mệt, Tưởng Tín ôm ngực thở dốc, Tưởng Ngưng Hựu quan tâm đến vỗ lưng cho ông ta. Ngay từ đầu cô đã không để ý đến quyết định của Tưởng Dĩ Giác, cô chỉ cho rằng người anh trai này của mình nhất thời xúc động đi gây chuyện chọc tức cha mà thôi.

Tưởng Dĩ Giác phun ra một làn khói, nói ngay giữa lúc Tưởng Tín đang thở dốc: "Cha muốn nói gì thì nói, nhưng con không thể không đi. Nếu cha tìm cách ngăn cản khiến con không đi được thì con sẽ không nhận Tưởng gia. Sau này con cũng sẽ không quản lý bất kỳ vấn đề gì của Tưởng gia. Cha muốn nuôi một tên phế vật thì cứ làm theo ý mình đi."

Tưởng Tín còn chưa nguôi giận đã bị chọc tức thêm lần nữa, ông ta dùng tay hất đổ hết đồ đạc đắt đỏ trên bàn, chỉ vào Tưởng Dĩ Giác mắng to: "Mày đừng tưởng tương lai Tưởng gia chỉ có mày! Tao sẽ giao vị trí này cho Ngưng Hựu, con bé cũng có thể quản lý tốt Tưởng thị!"

Tưởng Dĩ Giác nhàn nhạt nở nụ cười: "Ngưng Hựu là người thừa kế rất tốt, con tin rằng em ấy sẽ khiến Tưởng thị phát triển không ngừng trong tương lai."

"Mày..." Tưởng Tín tức đến mức nói không nên lời.

Tưởng Ngưng Hựu vội vàng vỗ ngực cho Tưởng Tín: "Anh chỉ nhất thời kích động rồi nói lung tung thôi, cha đừng nghe anh ấy nói. Bớt giận bớt giận......" Cô cố ý cười hỏi Tưởng Dĩ Giác. "Anh đừng chọc giận cha, anh mau nói với cha, vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi. Anh nỗ lực vì Tưởng thị nhiều năm như vậy, thật sự cam tâm chắp tay nhường cho em ư?"

"Anh không nói đùa." Tưởng Dĩ Giác dập tắt điếu thuốc trong tay, thể hiện mình không đùa. Thậm chí, dường như hắn còn đã tính toán chu toàn từ trước. "Anh nhất định phải ra biển với Hội Nghiên cứu Thực vật. Sau này anh sẽ không quản lý bất kì sự vụ nào của Tưởng thị nữa, cũng sẽ không tiếp quản Tưởng thị."

"Được, mày đi đi, mày mau biến đi! Sau này mày đừng trở lại nữa! Mày nghĩ Tưởng thị cần mày đến thế à!" Tưởng Tín muốn vọt tới đánh hắn. Ông ta thực sự không hiểu vì sao đứa con trai mình cực khổ nuôi dưỡng bao nhiêu năm, người thừa kế ông ta nuôi lâu như vậy lại muốn từ bỏ gia tộc. Sau cơn tức giận đến đỉnh điểm, ngay cả sức lực để nói ông ta cũng không còn.

Nhìn Tưởng Dĩ Giác trịnh trọng nói ra những lời vừa rồi, sắc mặt Tưởng Ngưng Hựu khẽ thay đổi, cô không thể tự tin, không quan tâm như trước: "Anh đừng chọc cha tức giận nữa, anh đến đó để làm gì chứ? Anh muốn cống hiến cho giới thực vật thì Tưởng gia chúng ta cũng có một đoàn nghiên cứu khoa học, anh gọi một người nào đó đi thay không được sao? Sao phải tự mình đi làm gì chứ?"

"Anh phải tự đi."

"Anh nhất định phải đi à? Không đi không được sao?"

Bấy giờ Tưởng Ngưng Hựu mới thực sự kinh hãi. Cuối cùng cô cũng hiểu, không phải là Tưởng Dĩ Giác nhất thời xúc động, mà là hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.

Tâm tư của phụ nữ kín đáo, người khác không nhìn ra nhưng Tưởng Ngưng Hựu nhìn ra. Vì nhìn thấu được điểm này, mà từ không quan tâm, cô bỗng thấy kinh ngạc, cuối cùng là phẫn hận đan xen với quyết định của Tưởng Dĩ Giác.

"Vì sao anh phải đi chứ? Cho dù anh có đến Nam Thái Bình Dương, hai người....." Suýt chút nữa Tưởng Ngưng Hựu đã thốt ra lời, cô thoáng nhìn, thấy cha vẫn còn đang giận, Tưởng Ngưng Hựu đành nuốt những lời dang dở về. "Anh cũng không thể gặp được người mà anh muốn gặp."

Điểm Nemo ở Nam Thái Bình Dương, giờ Từ Mục cũng đang ở Nam Thái Bình Dương. Ý đồ của Tưởng Dĩ Giác đã quá rõ ràng.

Tưởng Ngưng Hựu bước đến trước mặt của Tưởng Dĩ Giác, cô dùng âm lượng mà Tưởng Tín không thể nghe được, hạ giọng nói: "Nam Thái Bình Dương có nhiều hòn đảo như vậy, làm sao anh biết cậu ta đang ở trên hòn đảo nào? Chẳng lẽ anh định tìm từng hòn đảo sao? Anh không có cách nào tìm cậu ta hết......!"

Có lẽ nghe thấy Tưởng Ngưng Hựu nhắc đến người kia, ánh sáng trong mắt Tưởng Dĩ giác ảm đạm đi nhiều. Hắn thấp giọng nói: "Anh không biết có thể nhìn thấy em ấy hay không, anh chỉ biết em ấy muốn nhìn thấy hoa, một biển hoa thật lớn. Anh chỉ hi vọng sau khi rời khỏi đó, em ấy có thể nhìn thấy tương lai mà em ấy muốn."

Tưởng Ngưng Hựu hoàn toàn ngây người. Mặc dù cô rất muốn có được Tưởng thị, nhưng giờ cô lại không thấy vui mừng chút nào. Chấp niệm của Tưởng Dĩ Giác đối với Từ Mục khiến cô hốt hoảng. Loại hoảng hốt này mạnh mẽ đánh vào lòng cô, khiến cho nhiều năm sau Tưởng Ngưng Hựu vẫn không hiểu, vì sao Tưởng Dĩ Giác lại lựa chọn như thế.

Chẳng lẽ tình yêu quan trọng đến vậy sao?

Đương nhiên là Tưởng Ngưng Hựu sẽ không biết được đáp án.

Nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước, Tưởng Dĩ Giác chưa bao giờ hối hận khi bất cẩn ngã từ trên đỉnh cao xuống. Hắn chỉ hối hận vì kiếp đó mình đã thất hứa, không đối xử tốt với Từ Mục. Đời này cuối cùng Tưởng Dĩ Giác cũng có thể bù đắp. Bây giờ, hắn chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để hoàn thành nguyện vọng của Từ Mục.

Người nhà họ Tưởng không ngăn được Tưởng Dĩ Giác. Hắn nói không cần Tưởng thị là thật sự không cần Tưởng thị. Ngày thứ hai sau khi từ chức, Tưởng Dĩ Giác giao hết tất cả đồ đạc, bàn giao hết tất cả công việc cho Tưởng Ngưng Hựu. Tưởng Tín hiểu tính cách của Tưởng Dĩ Giác, cho dù bây giờ có cưỡng ép giữ hắn lại thì sau này hắn cũng sẽ dùng trăm phương ngàn kế để ra ngoài. Lần trước hắn cố gắng chống lại tác dụng của thuốc, liều chết chạy theo xe của Hội Cứu trợ Thực vật là một minh chứng. Lần này, Tưởng Tín cũng không muốn ngăn cản nữa.

Tháng tiếp theo, Tưởng Dĩ Giác và Hội Nghiên cứu Thực vật xảy ra chuyện trên biển, năm năm sau đó không có bất kỳ tin tức nào.

Năm năm sau, Hội Nghiên cứu Thực vật đã nghiên cứu ra loại đất và phương pháp trồng hoa, đồng thời cũng truyền bá phương pháp và tiến hành trồng hoa trên hòn đảo gần căn cứ của mình. Hòn đảo kia trở thành hòn đảo đầu tiên trồng được một mảng hoa lớn trong thế kỷ này, rất nhiều người nghe danh đã đến đây du lịch ngắm hoa.

Năm thứ hai, vì muốn trồng được nhiều loại hoa hơn, Hội Nghiên cứu Thực vật rời khỏi căn cứ thí nghiệm đến Điểm Nemo một lần nữa.

Nhưng lần này bọn họ một đi không trở về.

Nghe tin bị mất liên lạc, mấy quốc gia đã cử đội cứu hộ đến tiến hành trục vớt, trục vớt nửa tháng mà không có kết quả gì.

Một tháng sau, bọn họ tìm được mấy mảnh thi thể ở đông Thái Bình Dương, song một số chuyên gia đã lặn xuống đáy biển mà vẫn không phát hiện ra thi thể.

Trong vùng biển này cơ hồ không có sinh vật nào, thợ lặn chỉ nhìn thấy một đóa hoa đơn độc lung lay dưới đáy biển. Đó là một loại hoa đẹp hiếm thấy trên thế gian, từ xưa đến này chưa thấy đóa hoa nào đẹp bằng nó. Không những thế, để có thể sinh tồn ở vùng đáy biển này, hẳn là đóa hoa ấy đã ăn sâu bén rễ, mười phần cứng cỏi.

Vậy nhưng thợ lặn lại trông thấy một phần rễ của đóa hoa nhô lên khỏi mặt đất, dường như có người đã từng muốn bứng nó lên.

Mấy tháng trôi qua, vẫn không có bất kì tin tức nào của những người đã ra biển ngày đó. Các chuyên gia cho biết, vùng biển này cách vùng đất liền gần nhất là 2688km, vậy nên tỷ lệ những người còn sống bằng 0.

Vì để tiết kiệm nhân lực và vật lực, nửa năm sau, các quốc gia lần lượt dừng công tác tìm kiếm cứu nạn.

Tưởng gia đã mấy lần tìm thợ lặn chuyên nghiệp tìm kiếm tung tích của Tưởng Dĩ Giác, kiên trì đến năm thứ hai thì không thể không từ bỏ.

Sau đó, Tưởng gia để tang trong bảy ngày. Người ngoài đều biết Tưởng Dĩ Giác gặp tai nạn ở Thái Bình Dương, vụ tai nạn ấy không một ai sống sót.

Hòn đảo phía nam Thái Bình Dương.

Lộ Thừa cầm hai hộp cơm chạy trên bờ cát, đến bãi biển, cậu ta hét lớn với mặt biển: "Từ Mục! Từ Mục!"

Gọi xong, Lộ Thừa phóng mắt ra biển cả mênh mông như đang đợi một điều gì đó.

Mấy giây sau, vùng biên gần bờ bỗng nổi bọt nước, đầu tiên là nửa thân hình một chú cá heo trồi lên, theo sau là một người mặc đồ lặn, đeo bình dưỡng khí vịn vào người chú cá cùng ngoi lên.

Từ Mục tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, cười cười phất tay với Lộ Thừa: "Lộ Thừa, có muốn xuống chung không!"

"Em không xuống đó đâu, anh mau lên ăn cơm đi, không thì lát nữa cơm nguội mất."

"Được! Đến đây! Đợi anh một chút!"

Dường như Từ Mục không muốn lên bờ, cậu còn muốn chơi với cá heo thêm một lát.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sóng biển dường như được thêu thêm một lớp viền vàng, hình ảnh Từ Mục và cá heo nô đùa trong biển ánh sáng vàng tựa như một bức họa.

Nhìn cảnh này, Lộ Thừa ngồi trên bờ lộ ra một nụ cười.

"Nếu anh không lên thì em ăn trước đấy!" Lộ Thừa cười nói. Từ Mục là như vậy, nếu không có ai thúc giục thì sẽ không buồn lên bờ ăn cơm.

"Đến đây đến đây!" Từ Mục lưu luyến không rời hôn liên miệng cá heo một cái, sau đó bơi lên bờ tháo thiết bị, cởi kính bơi và mũ rồi vẩy tóc cho khô.

"Nhìn cái gì đấy?" Từ Mục ngồi xuống cạnh Lộ Thừa, cầm cơm hộp lên, cậu hỏi Lộ Thừa đang hơi xuất thần.

"Không có gì." Lộ Thừa nở nụ cười. "Em chỉ đang nghĩ, thời gian đầu anh thấy nước là sợ muốn chết, không ngờ bây giờ đã có thể lặn xuống nước, còn có thể hòa mình cùng cá heo. Thật sự phục anh luôn đấy."

"Không chừng sẽ phải ở lại nơi này cả đời, cũng không thể sợ nước mãi mãi được đúng không?" Từ Mục mở hộp cơm ra vội vàng ăn.

"Cả đời thì không cần đâu. Anh không nghe Tề tiên sinh nói gì à? Một thời gian ngắn nữa là chúng ta có thể kết thúc việc nghiên cứu rồi." có lẽ là Lộ Thừa muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng ngạc nhiên của Từ Mục nên cậu ta chăm chú nhìn cậu.

Từ Mục đang ăn một miếng thịt bò, nghe vậy, cậu ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả miếng thịt xuống hộp cơm. Cậu trọn to hai mắt, vui sướng đến mức hét lên: "Thật à? Chúng ta có thể nhanh chóng kết thúc việc nghiên cứu ư? chúng ta có thể lập tức rời khỏi nơi này!"

"Vâng." Lộ Thừa chống cằm, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đây là sự thật sao? Thật sao!!" Từ Mục kích động đến mức không muốn ăn cơm nữa, cậu đếm ngón tay: "Chúng ta đã đến nơi này bao nhiêu năm rồi? Mười năm? Chắc là mười năm đó!"

Mười năm nay, bọn họ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài để tập trung nghiên cứu. Thi thoảng cha mẹ của Từ Mục lén đến thăm cậu cũng không dám nói cho cậu biết chuyện bên ngoài. Những năm này, Từ Mục hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nghe năm ngoái mẹ mình nói rằng có một hòn đảo ở gần đây có đầy hoa đang nở.

Khi đó Từ Mục còn nghĩ, nếu quãng đời còn lại có cơ hội cậu sẽ đến đó ngắm thử một lần.

"Đúng vậy, mười năm rồi. Tuổi này của anh ra ngoài thành gia lập nghiệp cũng không tính là quá muộn." Dường như Lộ Thừa đang thăm dò điều gì đó.

Từ Mục bỏ qua câu thăm dò của cậu ta, sau cơn kích động, đầu óc cậu đã tỉnh táo lại, Từ Mục hỏi: "Em không gạt anh đấy chứ? Chúng ta sẽ kết thúc việc nghiên cứu thật sao?"

"Em đã lừa anh bao giờ đâu? Anh không tin thì lát nữa đi hỏi Tề tiên sinh xem."

"Bây giờ anh sẽ đi hỏi anh ta!" Từ Mục đặt hộp cơm xuống rồi đứng dậy chạy đến nơi làm việc của Tề Minh Hoàn.

"Anh đợi em một lát!" Lộ Thừa đậy mắp hộp cơm giúp Từ Mục, sau đó cũng đứng lên đuổi theo.

Được Tề Minh Hoàn xác nhận, Từ Mục vui sướng reo hò. Rõ ràng là một người đã hơn ba mươi tuổi nhưng Từ Mục vẫn không có chút trầm ổn nào, dường như cậu sẽ vĩnh viễn sống hạnh phúc ở những năm tháng niên thiếu.

Trước nay Tề Minh Hoàn không thích văn phòng của mình quá ồn ào, đây là lần đầu tiên anh ta chịu để một người hô to gọi nhỏ trong phòng làm việc của mình.

Anh ta cười cười khuyên Từ Mục tỉnh táo lại, thuận tiện nói: "Khoảng thời gian này mọi người có thể thả lỏng một chút. Sau này có thể sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."

Từ Mục còn muốn đến đây, cậu còn muốn quay về chơi với những người bạn cá heo của cậu nữa. Đương nhiên nếu có cơ hội ra ngoài thì cậu sẽ không bỏ qua: "Thật sự có thể ra ngoài chơi ạ? Hai ngày nữa tôi và Lộ Thừa sẽ đến hòn đảo gần đây chơi, tôi nghe nói hòn đảo gần chúng ta có hoa, thật không vậy?"

"Chỉ mới nghe nói thôi, chúng tôi cũng chưa đến, cậu đến đó xem một chút chẳng phải là sẽ biết sao?"

Từ Mục đụng vào vai Lộ Thừa: "Lộ Thừa, em đi không?"

Lộ Thừa nói: "Anh đi thì em đi."

"Đúng rồi, hai ngày nay nhờ liên hệ với bên ngoài mà tôi nghe được một chuyện cũ." Tề Minh Hoàn thu lại ý cười, liếc qua Từ Mục. "Hình như là chuyện của hai năm trước." Anh ta do dự không biết có nên nói ra hay không.

"Chuyện cũ gì? Anh nói nhanh đi, đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghe chuyện ở bên ngoài!" Từ Mục giục Tề Minh Hoàn nói nhanh lên.

Nếu đã vậy, Tề Minh Hoàn không muốn nói cũng không được. Anh ta do dự một lát rồi từ từ kể: "Hai năm trước Hội Nghiên cứu Thực vật ra biển khảo sát, bất hạnh gặp nạn. Nghe nói không còn ai sống sót. Lúc ấy, con trai trưởng của Tưởng gia cũng ở trên chiếc tàu ngầm gặp nạn đó."

Anh ta nhìn sắc mặt của Từ Mục một lần nữa, vẻ mặt đang hưng phấn của Từ Mục đã bị chuyện cũ đó đột ngột đánh tan.

Từ Mục trầm mặt thu lại ý cười, thần sắc mơ hồ lộ ra một nỗi bi thương khổ sở. Hồi lâu sau, cậu mới lên tiếng với giọng điệu đồng tình: "Người nhà của bọn họ thật đáng thương."

Giữa mi tâm của Từ Mục, Tề Minh Hoàn chỉ nhìn thấy sự đồng tình và thương hại, không có bất kỳ tình cảm dư thừa nào khác.

Tề Minh Hoàn khe khẽ thở dài, anh ta nói nốt câu cuối cùng, không biết là đang nói với ai: "Đúng vậy, thật đáng thương."

Hết chương 50.

Lời tác giả:

Nemo trong tiếng Latinh là No man, có nghĩa là không người. Chuyện tàu ngầm của Tưởng Dĩ Giác gặp nạn đã được dự báo ở chương 1, Giấc mơ của Từ Mục. Còn nữa, đây không phải là kết cục, kết cục ở chương tiếp theo, trước sẽ là kết BE, sau đó là kết HE.