Thời Đại Phóng Túng

Chương 52: Đã lâu không gặp (kết HE)




Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

************

Trước đó Từ Mục đã hẹn với Lộ Thừa sẽ đến đảo Hoa ngắm hoa vào ngày hôm sau. Không ngờ là Lộ Thừa lại sốt cao, Từ Mục đành phải đi du lịch đảo Hoa một mình.

Bởi vì sợ lượng du khách quá lớn sẽ phá hỏng hoa trên đảo nên mỗi ngày Đảo Hoa chỉ tiếp 200 khách du lịch. Các du khách phải lên đảo và rời đảo theo thời gian quy định, không thể ngủ lại.

Đúng như tên gọi, khắp nơi trên đảo đều là hoa, quả thực là cảnh đẹp hiếm có chốn nhân gian. Ở đây, đi hai bước sẽ gặp một tiệm hoa, các chủ tiệm hoa thường ngồi ở cửa mời chào du khách. Nếu như đi hai người đến đây, chắc chắn Từ Mục sẽ lôi kéo đối phương càn quét một phen, nhưng đi một mình thì cậu không hứng thú cho lắm.

Bên ngã tư đường có một tiệm bán hoa, người trông tiệm là hai đứa trẻ.

Bé trai đang ngồi trên ghế, cầm cây quạt lười biếng hỏi người qua đường có muốn mua hoa không, còn bé gái thì cầm một cây kèn harmonica, nghiêm túc thổi một bản nhạc.

Vốn dĩ Từ Mục đang nhìn hoa ở tiệm đối diện, nhưng khi tiếng nhạc chậm rãi truyền đến, trong đầu cậu bất chợt xuất hiện hàng ngàn hàng vạn sợi tơ, lôi kéo sự chú ý của cậu.

Đối với người bình thường, bản nhạc này cũng không có gì đặc biệt, cùng lắm thì loại nhạc khúc lãng mạn nhưng pha chút nặng nề này sẽ khiến người ta vô cớ sinh ra cảm giác chua xót mà thôi.

Không biết Từ Mục thất thần từ lúc nào, đến khi tỉnh táo lại, cậu đã đứng trước mặt cô bé ấy rồi.

Rõ ràng trước kia Từ Mục chưa từng nghe bản nhạc này, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy nó rất quen thuộc, tựa như một cây gai mắc trong lòng cậu, ra sức ghim chặt khiến cậu thấy đau đớn.

"Anh trai, anh mua hoa không?" Giọng nói của bé trai cắt đứt suy nghĩ của Từ Mục.

Từ Mục nhìn chậu hoa mà bọn họ trồng, chỉ vào một chậu trong số đó: "Chậu hoa này bao nhiêu tiền?"

Đứa bé trai báo giá, Từ Mục giao tiền nhưng không vội cầm hoa. Đường nhìn của cậu dời lên người bé gái, Từ Mục ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, hiền lành cười nói: "Em gái nhỏ, bản nhạc em thổi rất hay."

Cô bé nói: "Bản nhạc này là chú trồng hoa bên bờ biển dạy cho em đấy."

"Chú trồng hoa bên bờ biển?"

"Vâng ạ, hoa của nhà em đều mua của chú ấy đấy." Bé trai nói xen vào, sau đó bắt chước giọng điệu của người lớn, nói những bông hoa này tốt thế nào, đặc biệt thế nào.

Từ Mục tiếp tục hỏi bé gái: "Tên của bản nhạc này là gì vậy?"

"Chú ấy nói bản nhạc này tên là Ái......." Cô bé gãi gãi đầu, dường như không biết phải nói thế nào. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô bé cũng dùng tiếng Trung sứt sẹo nói xong. "Ái Mộ, chú ấy còn dạy em viết nữa."

Từ Mục lấy bút ra viết lên quyển sổ hai chữ rồi hỏi cô bé: "Có phải là 'Ái Mộ' này không em?"

Cô bé nhìn thoáng qua rồi lắc cái đầu nhỏ: "Anh chỉ viết đúng nửa trước thôi."

"Vậy nửa sau phải viết như thế nào?"

"Viết thế này ạ." Cô bé cầm cây bút, viết một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên giấy.

Từ Mục nhìn chằm chằm chữ kia một lát, nhất thời, trời đất như sụp đổ, toàn bộ thế giới của cậu đều lung lay.

Đó là chữ "Mục".

Không biết vì sao, mắt Từ Mục bỗng nhiên nóng ran, nước mắt tụ lại trong hốc mắt, mặt cậu trắng bệch, đôi môi run run, thậm chí cả người cũng đang run rẩy.

Mười năm trước khi làm phẫu thuật sóng điện, bác sĩ đã nói với Từ Mục cuộc phẫu thuật này có thể duy trì ít nhất mười năm. Có thể cậu sẽ mãi mãi không nhớ được đoạn ký ức kia, hoặc có lẽ, vào một ngày nào đó của mười năm sau cậu sẽ đột nhiên nhớ ra.

Vậy là những ký ức kia của Từ Mục, vào hôm nay của mười năm sau, vào thời khắc cậu nhìn thấy con chữ này, đã hiện về như trời long đất lở, bao phủ cậu lấy cậu.

Từ Mục bỗng nhớ đến chuyện chuyện cũ mà Tề Minh Hoàn nói với mình hôm qua.

Con trưởng của Tưởng gia theo Hội Nghiên cứu Thực vật ra biển khảo sát rồi gặp tai nạn trên biển. Không một ai sống sót.

"Anh trai, anh sao thế?" Cô bé túm lấy tay áo của Từ Mục hỏi.

"À...... không sao." Từ Mục cố kìm chế rồi nặn ra một nụ cười. "Cái chú đó..... ở đâu vậy?"

Cô bé chỉ về một hướng: "Ở bờ biển bên kia ạ. Anh muốn gặp chú ấy ư? Nếu anh muốn gặp chú ấy thì em có thể dẫn anh đi, nhưng chú ấy không thích gặp người khác đâu."

Từ Mục cố nén giọng nói run rẩy của mình: "....... Vì sao chú ấy lại không thích gặp người khác?"

"Chú ấy bị thương, là một vết thương không mấy đẹp." Cô bé nói. "Chú ấy chỉ chịu gặp người nhà bọn em thôi, bởi vì cha em chịu dẫn chú ấy ra biển. Có một lần chú ấy nói với em, chú ấy đi ra biển để tìm một người, hoa mà chú ấy trồng cũng là để cho người đó đến ngắm." Cô bé đến gần nói nhỏ vào tai Từ Mục. "Em nói nhỏ cho anh nghe nhé, chú ấy đến từ biển đấy, ngày đó em thấy cá heo cõng chú ấy vào bờ."

"Em lại nói linh tinh." Bé trai cũng nghe được lời thì thầm của cô bé, cậu bé lớn tiếng phản bác. "Chú đó là nông dân trồng hoa chuyển đến đây hai năm trước, vì hạt giống hoa của chú ấy tốt nên mới được ở lại đây. Chú đó là một quái nhân, ngoại hình rất đáng sợ, má trái của chú ấy bị hủy, một mắt còn bị mù nữa."

Cô bé đỏ mặt lên vì tức, cãi lại: "Chú ấy chỉ là...... chỉ là bị thương thôi, là một vết thương không đẹp mà thôi."

Hai đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ, nhưng giờ một câu Từ Mục cũng không nói nổi.

Sau khi rời khỏi tiệm hoa, cậu chậm rãi tiếp tục bước đi. Từ Mục thử nhìn về hướng mà cô bé đó đã chỉ cho mình, giờ phút này, cậu như tách biệt khỏi dòng người ngược xuôi đông đúc, vội vàng tới lui trên đường.

Bên bờ biển có một căn nhà nhỏ nằm cạnh một biển hoa rực rỡ, mỗi bông hoa ở đây đều đẹp hơn hoa trên đảo.

Từ Mục trông thấy một người đàn ông đi ra khỏi nhà, hắn chậm rãi đi đến bên bụi hoa, sau đó đứng trong biển hoa lẳng lặng nhìn về phía biển rộng mênh mông, tựa như đang nhìn một người, đang đợi một người nào đó.

Từ Mục chỉ có thể trông thấy bóng lưng mơ hồ của người đàn ông đó, nhưng cho dù bóng lưng này có mơ hồ đến đâu cậu cũng sẽ không nhận nhầm. Đó là hắn, là bóng lưng mà cả hai đời cậu không nhận nhầm.

Đột nhiên, loa phóng thanh trên đường vang lên: "Kính thưa các du khách, đảo của chúng tôi sắp đóng cửa. Du khách vẫn chưa rời đảo xin nhanh chóng rời đi."

Những du khách xung quanh than thở rằng họ còn chưa tận hứng rồi vội vàng đi ra bến tàu trong thất vọng.

Từ Mục đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng mãi vẫn không quay đầu ấy thêm một lúc.

Loa phóng thanh lại vang lên một lần nữa: "Kính thưa các du khách, đảo của chúng tôi sắp đóng cửa. Du khách vẫn chưa rời đảo xin nhanh chóng rời đi."

Cuối cùng Từ Mục vẫn cất bước xoay người, theo những du khách khác ra bến tàu rời đi.

Thuyền đã đi xa nhưng khi ngồi trên thuyền, Từ Mục vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy biển hoa bên bờ biển và căn nhà màu trắng kia, song người đàn ông thì đã không còn ở đó nữa.

Nghiên cứu khép kín của Hội Cứu trợ Thực vật kết thúc, Từ Mục về nước, đoàn tụ cùng cha mẹ, ngày tháng cứ thế trôi qua.

Ngày qua ngày, các loài thực vật đã khôi phục như cũ, nhà nhà đều trồng hoa. Thế giới đang tốt lên từng ngày.

Từ Mục cũng đã nhớ lại, nhưng giờ trong sinh mệnh của cậu đã không còn người tên là Tưởng Dĩ Giác nữa. Cậu không nhắc lại, mọi người cũng coi như cậu chưa từng nhớ, không ai nhắc lại về người đó.

Từ Mục không cần công danh, lần này trở về cậu chỉ muốn sống thật tốt bên gia đình. Vậy nên cậu quyết định rời khỏi Hội Cứu trợ Thực vật, không tham gia vào những hoạt động của hội.

Thời gian bình lặng trôi qua, chuyện trên đảo Hoa tựa như một giấc mơ. Bóng lưng của người đàn ông kia cũng ngày căng mơ hồ trong tâm trí cậu, cuối cùng chỉ còn lại một dấu vết mờ ảo. Dù vẫn chưa quên, song Từ Mục cũng không còn nhớ rõ dáng hình ấy nữa.

Một ngày kia, Lộ Thừa gọi điện cho Từ Mục, sau khi hàn huyên về việc nhà, cậu ta đột nhiên nói: "Em muốn ra nước ngoài du học."

"Thật ư? Chúc mừng em nhé." Từ Mục thật lòng vui mừng cho cậu ta.

Lộ Thừa im lặng. Một lúc sau, cậu ta mới thấp giọng nói: "....... Vâng." Nhận được lời chúc mừng của Từ Mục không khiến cậu ta vui chút nào, ngược lại, Lộ Thừa còn cảm thấy thất vọng.

"Khi nào thì đi?"

"Tuần tới."

"Vậy hai ngày tới chúng ta xếp lịch đi ăn một bữa đi." Từ Mục nói.

Lộ Thừa đồng ý, hai người hẹn nhau ngày mai đi ăn.

Chiều hôm sau, Từ Mục và Lộ Thừa gặp nhau ở phòng ăn, lúc còn ở nam Thái Bình Dương, ngày nào hai người cũng ở cạnh nhau, vậy mà sau khi về nước chỉ mới tách ra có vài ngày, giờ gặp nhau đã thấy có chút không quen. Hơn nữa, không biết có phải vì một trong số họ sắp phải rời đi hay không mà bầu không khí hôm nay cũng có phần buồn bã.

Hai người cùng ăn cơm, ôn chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện vụn vặt, mọi thứ không có gì khác so với những ngày tháng cả hai cùng nhau ăn cơm trên bờ cát trước kia.

Từ Mục không nói gì đặc biệt, cậu chỉ dặn Lộ Thừa: "Ở nước ngoài phải chăm lo cho bản thân thật tốt, ở đó không phải là nam Thái Bình Dương nên em nhớ phải chuẩn bị thêm quần áo ấm."

Nụ cười trên mặt Lộ Thừa dần bị sự thất vọng trong lòng thay thế. Cậu ta cúi đầu nói: "Em còn đang nghĩ anh có muốn em đi hay không. Nếu anh không muốn em đi, dù chỉ là một chút...... em cũng sẽ ở lại."

Từ Mục xoay xoay chén trà trên bàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tuổi của Lộ Thừa nhỏ hơn cậu, hai người chỉ thích hợp làm anh em chứ không thể sinh ra tình cảm gì khác. Chí ít là bây giờ cậu sẽ không có tình cảm dư thừa nào với cậu ta.

"Em còn trẻ, có thể đi đến rất nhiều nơi, sẽ có rất nhiều cơ hội..... sẽ gặp rất nhiều người khác nhau."

Ý tứ của Từ Mục trong câu nói kia đã quá rõ ràng.

Lộ Thừa thê lương nở nụ cười: "Trước kia có người nói với em trong lòng anh đã có một người, chỉ là anh không nhớ ra mà thôi. Nếu anh đã nhớ ra, em sẽ không giả vờ nữa." Thoáng nhìn thấy sự biến hóa trên nét mặt của Từ Mục, Lộ Thừa thấp giọng lẩm bẩm. "Thì ra là do em bỏ lỡ."

Có rất nhiều cơ hội chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Nếu như đã bỏ lỡ, ta sẽ không thể tìm lại được nữa.

Cơ hội của Lộ Thừa có lẽ đã tan biến kể từ khi Từ Mục nhớ lại những ký ức kia mất rồi.

Sau khi ra nước ngoài, thỉnh thoảng Lộ Thừa sẽ liên lạc với Từ Mục. Có một lần Lộ Thừa uống say, gọi điện cho Từ Mục, cậu ta nói rằng khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mình chính là mười năm đó, là những tháng ngày cậu ta nhìn Từ Mục vui đùa với cá heo trong biển.

Cả đời Lộ Thừa cũng sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian ấy.

Tưởng Ngưng Hựu xuất hiện phá vỡ cuộc sống yên bình của Từ Mục. Thật ra hai người cũng chỉ tình cờ gặp nhau ở công ty mà Từ Mục tham gia phỏng vấn. Sau khi phỏng vấn xong, cậu đi ra thì tình cờ gặp phải giám đốc công ty là Tưởng Ngưng Hựu.

Sau này cậu mới biết, Tưởng Ngưng Hựu đã thừa kế Tưởng thị từ lâu.

Tưởng Ngưng Hựu vừa nhìn đã nhận ra Từ Mục.

Không chào hỏi dư thừa, vừa gặp mặt cô đã trực tiếp nói: "Là cậu à."

Từ Mục gật đầu, không có ý nói chuyện dài dòng với cô. Hai người không quen biết nên cũng không có gì để nói.

Nhưng Tưởng Ngưng Hựu lại có điều muốn nói. Cô cười một tiếng, không mặn không nhạt lên tiếng: "Người kia, không biết cậu có còn nhớ không. Anh ấy vứt bỏ Tưởng thị, không nghe lời khuyên của bất kỳ ai, kiên quyết muốn ra biển khảo sát, anh ấy nói bởi vì cậu muốn ngắm nhìn biển hoa, vậy nên anh ấy hi vọng sau khi đi ra khỏi đó, cậu có thể trông thấy tương lai mà cậu muốn." Cô lắc đầu than thở. "Đáng tiếc là chính anh ấy lại không thể thấy."

Từ Mục nhếch môi không nói.

Không hiểu được ý nghĩa vẻ mặt kia của Từ Mục, Tưởng Ngưng Hựu khẽ cười: "Không có gì, nếu cậu không nhớ thì cứ coi như tôi nói lung tung vậy. Tôi đi đây."

Bây giờ nói đến Tưởng thị, mọi người chỉ biết đến Tưởng Ngưng Hựu. Thế giới này đã không còn có ai nhớ đến Tưởng Dĩ Giác nữa rồi.

Không một ai biết, mỗi đóa hoa nở trên thế gian này đều là do hắn tự tay chăm sóc, ở nơi biển cả cô đơn, trong lòng đất lạnh băng thuần khiết nhưng tràn đầy nhiệt huyết.

Không một ai biết, những đóa hoa này đều là để Từ Mục ngắm nhìn.

Từ Mục nhận được thông báo trúng tuyển từ công ty kia, nhưng cuối cùng cậu cũng không đến làm.

Ba năm qua đi, Từ Mục đã trở thành một giáo viên. Cha mẹ cậu bắt đầu lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của cậu, giờ nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần dẫn người về nhà là tốt rồi.

Từ Mục luôn tìm đủ mọi cách để trốn tránh, sống chết cũng không muốn đi xem mắt.

Lần tiếp theo Từ Mục đến đảo Hoa là do trường cậu tổ chức. Từ Mục và các giáo viên khác dẫn học sinh lên đảo ngắm hoa.

Trở lại chốn cũ, Từ Mục vẫn không quên tiệm hoa ở ngã tư đường kia, không quên cô bé thổi kèn harmonica và bóng lưng của người đàn ông trong biển hoa bên bờ biển năm nào.

Cậu dẫn học sinh vào tiệm hoa ấy, cô bé trong tiệm hoa đã lớn hơn nhiều nhưng vẫn thích dùng kèn harmonica để thổi bản nhạc cũ rồi nói với người khác rằng mình đã thấy cá heo đưa một chú lên bờ.

Cô bé nói: "Vườn hoa của chú ấy là vườn hoa đẹp nhất trên thế gian này."

Nghe vậy, các học sinh của Từ Mục rất thích thú, chúng hò hét: "Thầy ơi thầy ơi! Em muốn đến xem!"

"Thầy ơi! Em cũng muốn đi! Thầy dẫn bọn em đi đi!". Đam Mỹ Hài

"Đúng vậy, dẫn bọn em đi đi mà."

Từ Mục không từ chối được lời khẩn cầu của học sinh nên đành phải dẫn các em đi.

Trong lúc đi vào cổng vườn hoa bên bờ biển, tim Từ Mục đập dồn dập.

Các học sinh nắm cánh cửa sắt, trông thấy trong hoa viên là một biển hoa xán lạn mỹ lệ, chúng kích động đến nhảy cẫng lên, hét to về phía căn nhà màu trắng kia: "Có ai không! Có ai không!"

Một lúc lâu sau, cửa mở, một người đàn ông cao gầy đi ra.

Thế giới dường như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy, thời gian bị hồi ức khuấy đảo thành một mớ hỗn độn.

Mười ba năm trôi qua.

Râu trên cằm người đàn ông đã dài hơn một chút, má trái có vài vết sẹo, mắt trái không còn ánh sáng, mắt phải hãy còn tốt nhưng đã không nhìn thấy bất kì hy vọng gì trong đó nữa.

Người đàn ông từng tỏa sáng rực rỡ, từng cao cao tại thượng như một pho tượng Hy Lạp giờ thành một tảng đá cũ nát bị vứt bỏ, vĩnh viễn mất đi dáng vẻ năm nào.

Từ Mục sững sờ đứng im tại chỗ, hồi ức bỗng chốc dâng trào. Những đoạn kí ức lần lượt hiện lên trong đầu cậu, từ lúc mới quen, yêu nhau rồi xa cách. Yêu hận của cả hai kiếp khiến cậu nghẹt thở.

"Chú ơi. Bọn con đến xem hoa của chú!" Các học sinh cũng không bị gương mặt của Tưởng Dĩ Giác dọa sợ, chúng được Từ Mục dạy dỗ rất tốt.

Tưởng Dĩ Giác không động đậy, hắn đứng im như một bức tượng, nhìn Từ Mục thật lâu không dời mắt.

Một học sinh hỏi Từ Mục: "Thầy ơi, sao thầy lại khóc?"

Từ Mục sững sờ trong chốc lát, cậu đưa tay lau nước mắt rồi nói với Tưởng Dĩ Giác đứng sau cánh cổng sắt: "Học sinh của tôi, muốn đến ngắm hoa của anh..... chúng tôi có thể vào không?"

Một lúc lâu sau, Tưởng Dĩ Giác chậm rãi đi tới mở cửa, khi hắn cười, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống: ".......... Bọn chúng vẫn luôn chờ em đến."

- -------HAPPY ENDING--------