Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 31




Từ hôm đó trở đi hắn lúc nào cung quanh quẩn theo cậu, cho dù cậu có nói hắn đuổi hắn cở nào, hắn cũng chỉ cười mà không chịu đi. Lúc trước là cậu theo hắn giờ lại đổi thành hắn theo cậu.Haizz đúng là thiệt trớ trêu mà

" Em muốn đi đâu để anh đưa em đi" Đông Hải vui vẻ đi trước mặt cậu nói.

" Anh định như vậy cho tới khi nào, bộ anh không biết chán hả" Bạch Hưng nói

" Không chán chút nào, được chở Hưng Hưng đi không bao giờ chán hết" Hắn cười vô tri nói.

Bạch Hưng thở dài ngắn ngẫm, rõ ràng lúc trước hắn lạnh lùng tàn nhẫn biết bao nhiêu sao bây giờ lại khác đến vậy. Cậu cũng không thèm đôi co với tên điên này nữa. Cậu quay lưng đi mua đồ thì hắn cũng mặt dày đi theo. Tới siêu thị cậu mua những thứ cần thiết để nấu cho bữa sáng, suốt quá trình lựa đồ hắn cứ dành xách không để cậu xách bất cứ thứ gì mặc dù cậu thấy hơi phiền nhưng nhìn bộ dáng như con nít giành đồ của hắn cậu bất giác bật cười.

" Em chịu cười với anh rồi à, em cười lên trong rất đẹp" Đây là lần đầu tiên sau khi hắn gặp lại cậu, cậu mới chịu nở nụ cười với hắn, hắn vui sướng cảm thấy bản thân mình có cơ hội được cậu tha thứ rồi.

Còn cậu sao khi nghe hắn nói như vậy thì nụ cười cũng tắt đi, quay mặt qua hướng khác khuôn mặt lúc này đã đỏ lên cậu thẹn quá hóa giận.

" Anh nói điên khùng gì vậy, tôi cười hồi nào" Nói xong cũng quay đi.

Đông Hải thấy bộ dáng xù lông của cậu thì không khỏi bật cười trong lòng nghĩ" Em ấy thật dễ thương quá đi, mình phải mau cố gắng làm cho em ấy tha thứ và đưa em ấy về mới được nếu không sẽ có kẻ cướp mắt" nghĩ xong hắn cũng cong chân chạy đuổi theo cậu.

Hai người về tới nhà của cậu, theo phép lịch sự cậu mời hắn vào ăn nhưng không ngờ hắn lại không khách sáo mà cười đi vào thiệt. Quả thật, Lý Đông Hải làm cậu không khỏi bất ngờ hắn như là con người khác.

" Chẳng phải trước đó anh không thích ăn đồ tôi nấu hay sao" Bạch Hưng thắc mắc hỏi.

" Trước đây là do anh có mắt mà như mù, nhưng giờ tất cả cái gì của em anh cũng thích hết" Hắn hổ thẹn ngượng ngùng nói.

Đang định nói gì đó thì bà Trương ra hỏi cậu.

"Con về rồi à, đây là ai vậy" Bà hỏi.

" Đây là giám đốc của trong công ty con từng làm à" Cậu nói với bà

" à, chào cậu, cảm ơn cậu vì thời gian trước đó đã giúp đỡ Hưng Hưng nhà tôi" Bà Trường chào hỏi Đông Hải nói.

" Dạ cháu chào bác, không có gì đâu ạ" Hắn lẽ phép cúi chào nói.

Bạch Hưng đi vào bên trong, mặc tạp dề lên bắt đầu nấu ăn. Một lúc sau thức ăn cũng đã bày ra hết ra bàn bàn. Cậu và mẹ và Đông Hải ngồi vào bàn ăn, nguyên buổi hắn ăn rất nhiều, hương vị này là thứ mà hắn rất nhớ, hắn nhớ những bữa cơm cậu nấu, thật sự thật sự rất nhớ.

Sau bữa ăn, hai người không ai nói gì hết cậu dọn dẹp xong cũng chuẩn bị đi làm, hắn đưa cậu đi đến nơi hắn vẫn lẻo đẻo theo cậu, hắn đi theo cậu vào trong.

" Đến đây rồi, anh cũng mau về đi" Bạch Hưng lạnh lùng nói.

" Anh muốn đưa em vào tận nơi luôn" Đông Hải nói.

" Có cần phải làm đến mức này không" Cậu khó chịu nói

" Thôi được rồi, anh cũng có công chuyện rồi chiều anh nhất định sẽ đến đón em" Hắn cười nói xong cũng rời đi. Vừa ngồi vào xe cũng là lúc Thiên Phong điện tới cho hắn

" Cậu đã tìm được em ấy chưa"

" Được rồi, nhưng em ấy chắc rất hận tôi nên không chịu tha thứ cho tôi" Đông Hải ủ rủ nói.

" Cậu ấy hận cậu cũng đúng thôi, những gì cậu đối xử với cậu ấy thì khó có thể nào mà quên được" Thiên Phong nói

" Tôi nhất định sẽ theo đuổi lại em ấy. chuộc lại lỗi làm của mình khiến em ấy trở thành người hạnh phúc nhất" Đông Hải dõng dạt nói.

Thật ra Thiên Phong cũng yêu cậu nhưng anh biết người cậu yêu chỉ có một mình Đông Hải dù anh cố gắng thể nào đi nữa cũng không thể thay thể được vị trí của mình trong lòng cậu anh biết điều đó nên cũng không ép cậu anh luôn mong muốn cậu hạnh phúc. Bây giờ Đông Hải cũng đã hối hận nhận ra lỗi lầm và dù sao Đông Hải của là bạn của anh nên anh không thể không giúp được và anh thừa biết anh không thể nào tranh giành lại hắn vì người Bạch Hưng yêu vẫn luôn là hắn.

" Còn chuyện của Lâm Tịnh cậu tính sao" Thiên Phong hỏi.

" sau khi biết chuyện mình đã hỏi cô ta lúc đầu có chối nhưng khi cho coi camera thì cô ta đã tin, hiện tại mình đã không còn dính dáng tới cô ta nữa rồi" Đông Hải nói khi coi lại camera đưa hắn mới biết được là cô ta đã hại cậu hắn quả thật ngu ngốc tại sao không điều tra kĩ mà đã ra tay đánh cậu tin lời cô ta., giờ nghĩ lại không khỏi đau xót và dằn vặt.

Hai người nói một hồi xong Đông Hải tạm biệt Thiên Phong rồi lát xe đi về. Công việc bữa giờ dồn rất do nên anh phải tranh thủ làm để chiều con quay lại đón cậu nữa.