Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 35




Đứng như vậy một hồi lâu, cuối cùng Bạch Hưng cũng khó chịu mà đẩy hắn ra nói.

" Tôi buồn ngủ rồi, muốn được đi ngủ" nói xong cậu đi một mạch tới giường nằm xuống. Đông Hải định sẽ lên giường ngủ cùng cậu nhưng chưa kịp leo lên đã bị cậu đây xuống.

" Anh không được ngủ ở đây ngủ dưới đất đi" Bạch Hưng lạnh lùng nói.

" ngủ dưới đất đau lưng lắm, anh không quen nằm đâu mà" Hắn bĩu môi khuôn mặt trở nên đáng thương nói.

" Đó là chuyện của anh tôi không biết, là do anh muốn ngủ lại chứ không ai ép anh hết" Bạch Hưng dứt khoác noism

" Thôi được rồi, anh sẽ ngủ dưới đất" Hắn nói gương mặt như vẻ không cam lòng.

Bạch Hưng cũng không thèm để ý đến hắn nữa cậu quay lưng về phía hắn bắt đầu ngủ. Vì làm việc cả ngày nên cậu rất buồn ngủ chưa được bao lâu cậu đã chìm vào giấc ngủ. Đông Hải ở dưới cảm thấy cậu đã ngủ say thì hắn vội vàng trèo lên nằm cạnh cậu ôm cậu vào lòng

" Em tưởng Đông Hải này dễ dàng bỏ cuộc hả, hiếm lắm anh mới có cơ hội như vậy anh phải biết tận dụng chớ" Đông Hải giang manh nói.

Cậu nằm trong lòng của hắn ngủ ngon một cách lạ thường, hắn cảm thấy thật ấm áp, giây phút này đây hắn muốn thời gian ngừng trôi để có thể ở bên cậu mãi mãi. Hắn thật sự rất ngu ngốc khi không biết trân trọng con người bé nhỏ này. Nhìn vào gương mặt ngây thơ đang ngủ say trong lòng mình hắn thấy thật hối hận, một người tốt như vậy yêu hắn như vậy tại sao lúc đó hắn có thể đối xử với cậu như vậy chứ. Hắn nhất định sẽ mang cậu miễn cậu tha thứ hắn sẽ bù đắp tất cả cho cậu. Đông Hải hôn lên trán cậu xong cũng chìm vào giấu ngủ.

Sáng hôm xong Bạch Hưng lờ mờ tỉnh dậy trước mắt cậu hiện lên lồng ngực to lớn của ai đó cậu bỗng giật mình nhìn lên thì thấy Đông Hải đang ôm mình ngủ không hiểu sao cậu lại thấy ấm áp lạ thường cậu nhìn ngắm gương mặt hắn đến say đắm., gương mặt của người cậu yêu nếu như là lúc trước thì cậu sẽ vui không thả nào tả nỗi nhưng giờ cậu đã buông bỏ anh rồi cậu không thể nào mà mềm yếu một lần nữa. Đông Hải đột nhiên mở mắt ra làm Bạch Hưng giật mình cậu đá anh xuống giường một cách mạnh bạo.

" A em định hại chết anh à" Đông Hai ôm lấy lưng mình than vãi.

" Anh..anh tại sao lại lên đây rõ ràng hôm qua tôi đã cấm anh lên rồi mà" bị phát hiện mình nhìn lén nên cậu thẹn quá hóa giận nói.

" Do ở dưới đau lưng quá nên anh nằm không được " Đông Hải biện minh.

" Nhưng mà không phải em cũng rất thích sao đêm qua ôm anh rất chặc mà" Hắn cười đê tiện nói.

" Anh..anh đừng có nói dôi" Cậu tức giận nói

" Anh nói thiệt mà" Hắn nói.

Thấy cậu xù lông giận dỗi như vậy hắn cũng không trêu cậu nữa vội vàng dỗ cậu.

" Thôi thôi được rồi, là anh sai, được chưa em muôn vệ sinh cá nhân xong rồi còn đi làm nữa kìa" Đông Hải nói.

Nghe vậy Bạch Hưng cũng không đôi co lại hắn nữa cậu vội vang vệ sinh xong rồi cũng đi làm, Đông Hải chở cậu đến chỗ làm xong cũng vội đi luôn vì hắn còn nhiều công việc phải xử lí.

Bạch Hưng không ngừng nghĩ về chuyện hồi sáng không hiểu sao khi hắn càng đến gần cậu lý trí thì mách bảo cậu không nên mềm yêu nhưng trái tim cậu thì lại mềm yếu trước hắn. Giờ cậu phải làm sao đây làm sao để Đông Hải không còn theo cậu nữa. Đúng thật đây là điều lúc trước cậu muốn nhưng giờ thì cậu rất sợ hãi, cậu không dám đặt niềm tin vào Đông Hải một lần nữa. Cậu biết mình vốn dĩ là một tên gay không xứng đáng với hắn một chút nào, cậu không muốn vì cậu mà tương lai của hắn bị phá hỏng, cậu muốn hắn kết hôn với một người con gái để có thể cho hắn những đàn con thơ, điều đó là điều mà cậu không thể cho hắn, suy cho cùng cậu vẫn luôn nghĩ cho hắn, giờ cậu đã có thể buông nhưng tại sao bây giờ hắn lại nói yêu cậu, Bạch Hưng không biết đó là thật lòng hay chỉ là một phút nhất thời của Đông Hải.

" Anh Hưng ơi anh đang suy nghĩ gì vậy ạ" Một đứa bé trong lớp của cậu thấy cậu ngồi ngơ ngơ ra đó nên hỏi.

" À anh chỉ đang suy nghĩ một chút chuyện thôi" Cậu xoa đầu bé nói.

" Anh Hưng Hưng đang buồn hả" bé hỏi

"sao em lại nghĩ dị" Cậu ngạc nhiên, không ngờ lại bị một đứa bé nhin ra

" có phải anh đang nghĩ về chú hôm bữa hay không, chú ấy làm gì anh Hưng hả " bé hỏi.

" Sao em lại nhắc đến chú ấy" Bạch Hưng hỏi

" Hôm bữa chú ấy nói với em chú ấy là chồng của anh nhưng lại làm chuyện có lỗi với anh nên đang chờ anh tha thứ đó ạ" bé ngây thơ kể lại.

"Đông Hải thật sự nói vậy sao" Cậu nói thầm nghe thấy bé kể như vậy trong lòng cậu bỗng xao động, Đông Hải hắn thật sự nói như vậy sao? hắn thay đổi thật rồi ư? liệu có thể hay không mà hắn đã trở thành một con người khác