Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 3: Tên anh ấy là Mộ Cảnh Thời




Chuyến bay của Diệp Bắc Bắc đáp xuống vào buổi chiều năm ngày sau đấy, ba anh em bọn họ đã sắp xếp chuyện ghé về nhà từ trước. Diệp Bắc Bắc xuống máy bay thì về thẳng nhà cho đỡ mệt, Diệp Nam Sơ xử lý việc ở công ty xong sẽ đến biệt thự nhỏ nọ đón Trì Thư Ý rồi cùng về.

Trì Thư Ý vừa đến nhà đã bị Diệp Bắc Bắc ôm vào lòng, cô cười tủm tỉm vỗ nhè nhẹ lưng Diệp Bắc Bắc, trêu cô nàng: “Nhớ tớ lắm hay sao mà ôm chặt thế.”

Diệp Bắc Bắc bắt đầu làm nũng với cô, vừa kéo cô vào phòng khách vừa mau mắn: “Đúng đúng đúng, nhớ chịu không nổi luôn ấy chứ! Đến cả lúc ăn cơm uống nước tớ còn nghĩ đến cậu cơ mà, cứ thấp thỏm miết vì sợ cậu bị cười ta cướp mất đấy!” Nói xong còn liếc xéo ông anh đang thay giày ở cửa.

Diệp Nam Sơ nghe em gái mình nói thế thì ngẩng đầu, nhìn cô nàng một cái, vẻ mặt vô cùng bất lực, còn Diệp Bắc Bắc thì đáp lại anh bằng cái nháy mắt tinh quái. Anh thay giày, bước đến bên cạnh Trì Thư Ý, cùng lúc ấy, Đường Trinh Thục nghe thấy tiếng nói bên ngoài thì cũng đi ra từ phía nhà bếp, thấy Trì Thư Ý về thì vội vã kéo tay cô ngồi xuống sô pha, bà còn nồng nhiệt đón chào cô hơn là cô con gái Diệp Bắc Bắc mới đi công tác xa về nữa kia.

Đường Trinh Thục vừa ân cần quan tâm Trì Thư Ý vừa trách móc hỏi có phải Trì Thư Ý đã quên bà rồi hay sao mà chả bao giờ thấy cô về thăm.

Trì Thư Ý điềm đạm dỗ dành bà, mẹ cô và dì Đường từng là chị em tốt lớn lên cạnh nhau ở trại trẻ mồ côi, tình cảm giữa hai người rất tốt, dù sau đó mỗi người gả đến một nơi, đã lâu lắm rồi không gặp lại nhau nhưng vẫn thường hay liên lạc, chuyện trò với nhau.

Mười năm trước, cha mẹ ly hôn, cô theo mẹ, lần tai nạn tám năm trước đã mang người thân duy nhất của cô đi khỏi thế gian, Trì Thư Ý cứ ngỡ mình đã thành cô nhi, vậy mà người cha đã sớm chẳng còn quan hệ gì đến cô nữa lại xuất hiện trước mặt cô.

Rồi vài hôm sau, vào cái năm cô tròn mười bốn tuổi, cô đã không còn người thân nào trên cõi đời này nữa. Thế nhưng, cũng trong tám năm ấy, cả nhà họ Diệp đều đối xử với cô như con gái ruột của họ, dì Đường thậm chí còn thương cô hơn cả cô con gái Diệp Bắc Bắc của bà.

Diệp Bắc Bắc ghé sát lại gần Diệp Nam Sơ, lặng lẽ rỉ tai anh mình: “Đấy, anh xem mẹ có bất công không? Có con dâu quý báu một cái là vứt con gái ruột ngay và luôn.”

Diệp Nam Sơ cười cười búng trán cô nàng, nhỏ giọng nói: “Nói bừa gì đấy hả!”

Nhưng rõ ràng, anh cũng không ý kiến gì về cách nói của Diệp Bắc Bắc.

Diệp Văn Ung cũng xuống dưới nhà từ hướng phòng sách, ông ngồi lên chiếc ghế nhỏ đặt trước cây đàn dương cầm rồi quay đầu, ân cần nói với Trì Thư Ý: “Gần đây chú có học một bài tặng dì Đường của con, con nghe rồi cho ý kiến chút nhé Thất Thất.”

Trì Thư Ý gật đầu: “Vâng, chỉ là, ý kiến thì con không dám cho đâu, cùng lắm là góp ý chút ít thôi ạ.”

Ngay sau đó, bản “Thư gửi Elise” vang vọng khắp phòng khách, tuy kỹ thuật của Diệp Văn Ung không điêu luyện lắm, vừa nghe đã biết chỉ mới học không lâu thôi nhưng bản nhạc vẫn được chơi mượt mà, tiếng đàn du dương cứ như dòng suối man mác chảy trôi từ những ngón tay, dù giữa bài vẫn có một hai nốt nhạc chơi sai song cũng xem như trọn vẹn.

Ở nhà nên Diệp Văn Ung chỉ mặc độc mỗi áo sơ mi trắng, không khoác vest cũng chẳng sửa soạn gì, tuy nay ông đã ngoài năm mươi nhưng phong thái đĩnh đạc đường hoàng vẫn còn đấy, bấy giờ lại đang vô cùng nghiêm túc và chân thành đàn một bản nhạc tặng cho vợ mình, khi trút đi khí chất uy nghiêm của người lăn lộn chốn thương trường, bỏ xuống cái thân phận hào nhoáng của người làm chủ, ông chỉ còn là chồng của bà, một người chồng học đàn để dỗ vợ mình vui.

Sau khi chơi xong, Diệp Văn Ung đứng dậy, đi về chỗ mọi người rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh Đường Trinh Thục, ngẩng đầu hỏi Trì Thư Ý: “Thất Thất à, con góp ý cho chú Diệp chút đi, chú sẽ cố gắng tiếp thu.”

Trì Thư Ý cười ra tiếng, đáp: “Con cảm thấy chú chơi tốt lắm, cách bày tỏ tình cảm với dì Đường cũng sinh động lắm ạ.” (1)

(1): Bài Diệp Văn Ung chơi là Thư gửi Elise – Đây là một bản Beethoven viết tặng người bạn qua thư của mình – nàng Elise (Hoặc Therese). Lời nhạc rất mùi mẫn và ngọt ngào, đây là một bản nhạc cổ điển thường được đàn tặng người yêu, nàng thơ và là một bản nhạc gửi gắm thông điệp tình yêu bất hủ (Tóm tắt lại dựa trên thông tin từ gg)

“Hứ…..Hai người lại bắt đầu phát cơm tró rồi đó, lần nào về nhà ăn cơm, trước giờ cơm bao giờ bọn con cũng bị ép ăn một tô cơm tró bự kinh khủng khiếp, con hỏi hai người này, hai người gọi bọn con về chủ yếu là để ngược đãi bọn con đúng không?”

Đường Trinh Thục vừa rót tách trà đưa cho Diệp Văn Ung, nghe vậy thì ngẩng đầu rồi trừng mắt liếc nhìn Diệp Bắc Bắc một cái, bà giả vờ giận dỗi: “Con nhóc này nói bậy nói bạ gì đấy hả!”

“Cha con đã bày tỏ tới vậy rồi, tới cái đứa dốt nhạc như con còn hiểu, vậy mà mẹ nghe không hiểu luôn hở!” Diệp Bắc Bắc chụp lấy một quả táo rồi bắt đầu gặm luôn, “Trời…Mẹ ngại ngùng làm chi nữa….Ý….”

Cô nàng nghịch ngợm Diệp Bắc Bắc dù bị anh trai bịt miệng, túm cổ kéo đi rồi ấn xuống ghế nhà ăn nhưng vẫn mạnh miệng la: “Thất Thất cứu tớ! Ông anh này đang muốn mưu sát em ruột đây nè!”

Khóe môi Trì Thư Ý vẫn điềm đạm cười, đứng lên cùng với hai vợ chồng Diệp Văn Ung rồi đi về hướng nhà ăn, cô còn không quên nói: “Tớ không giúp được đâu, cậu tự mà cầu phúc cho bản thân đi nhé.”

Diệp Nam Sơ vừa lỏng tay ra một chút mà Diệp Bắc Bắc đã đứng bật dậy ngay, nhưng cuối cùng cô nàng vẫn khuất phục dưới ánh nhìn sắc lẹm của anh mình, ngoan ngoãn an vị trên ghế, Diệp Nam Sơ bấy giờ mới sốt sắng quay trở lại phòng khách.

Đường Trinh Thục vốn đang nắm tay Trì Thư Ý, thấy anh đến thì bà tự giác buông tay rồi đi đến cạnh Diệp Văn Ung, song ánh mắt thì vẫn dính chặt lấy hai đứa trẻ bên này.

Trì Thư Ý biết Diệp Nam Sơ đi đến, ngay lúc anh kéo tay cô, cô đã theo phản xạ muốn tránh đi, thế mà chẳng hiểu sao vẫn bị anh nắm chặt tay, dù mắt cô không thấy gì nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lại đây nên cũng không dám làm gì, chỉ là hơi ngượng ngùng bảo: “Anh Nam Sơ không cần trở lại đỡ em đâu, em cũng không lạ chỗ, không ngã đâu mà.”

Diệp Nam Sơ ừ ngoài miệng nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào bước chân cô, âm thầm hướng dẫn cô tránh khỏi chướng ngại vật trong nhà.

Cả nhà ăn xong bữa cơm chiều thì cùng ngồi trò chuyện một chốc rồi mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Phòng của Trì Thư Ý và Diệp Bắc Bắc là phòng liền nhau. Diệp Bắc Bắc tắm xong thì đẩy cửa ngăn hai phòng ra, nhào tới giường Trì Thư Ý rồi lớn giọng nói với Trì Thư Ý đang bận tắm rửa trong nhà tắm: “Thất Thất ơi, tối nay tớ muốn ngủ với cậu!”

Tâm trí đang quay cuồng trong hồi ức bị câu nói của cô nàng kéo trở về, Trì Thư Ý ngây người một chút rồi mới cười bảo: “Được thôi!”

Cô lau khóc, chậm rãi bước ra ngoài, ngồi xuống mép giường, Trì Thư Ý đột nhiên bị cánh tay của người phía sau câu lấy cổ, cô cười cười bất lực: “Cậu nằm trước đi đã, tóc tớ vẫn còn ướt đây này, đợi nó khô chút rồi ngủ với cậu.”

Diệp Bắc Bắc không để ý chút nào, cô nàng này gác cằm lên vai cô rồi hỏi thẳng: “Thất Thất, cậu nói thật với tớ đi, cậu thấy anh trai tớ thế nào?”

Trì Thư Ý khựng tay, sau đó lại vờ như không để tâm, nghiêng đầu tiếp tục lau tóc, “Anh Nam Sơ à? Anh ấy tốt lắm chứ, là một người anh trai tốt.”

“Chỉ là anh trai thôi hở?”

Cô cười, hỏi lại: “Chứ chẳng lẽ lại không?”

“Nếu là bạn trai thì sao?” Diệp Bắc Bắc mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ hỏi tiếp.

Bạn trai ấy à….

Ngay từ lúc tình yêu chớm nở, cô đã vụng trộm mang trái tim mình trao cho một người rồi.

Chỉ là người ấy, cũng chẳng hay biết gì.

Đây là bí mật của riêng cô.

Đó là một ngày hè oi ả, cô theo thói quen gọi cho anh một cuộc điện thoại vào mỗi thứ sáu, cô hào hứng kể anh nghe việc mình vừa luyện được một bài mới, hứa hẹn rằng đợi anh nghỉ hè về sẽ đàn cho anh nghe.

Dạo ấy anh đã cười, nụ cười kia cứ như một làn gió xuân man mác thổi qua cõi lòng cô.

Có lẽ là vì đã học được bản nhạc mình muốn đàn, cũng có lẽ là vì cô vô cùng ngóng trông ngày được đàn cho anh nghe, cuộc điện thoại ấy cô đã nói rất nhiều, cô nói về những trải nghiệm thú vị, những niềm vui nho nhỏ mình đã trải qua, cái cảm xúc vui sướng lúc ấy thật sự không thể diễn tả được hết bằng lời.

Nhưng chẳng ngờ rằng, tai nạn xảy ra cách hôm đó đúng một ngày, cô và anh cũng mất liên lạc từ đấy.

Và lời hứa hẹn sẽ đàn cho anh nghe cũng chẳng thể thực hiện được.

Không ai biết được nỗi niềm thầm kín nho nhỏ ấy của cô, cô thiếu nữ vừa tròn mười bốn tuổi hoa, cô thiếu nữ như nụ hoa vừa hé, yêu kiều xinh đẹp có giấu một bí mật, bí mật nhỏ đó luôn được hé lộ một cách âm thầm lặng lẽ rồi lại được khẽ khàng giấu ngược trở về.

Tình cảm ngây ngô mà say đắm kia thậm chí còn chưa được trao cơ hội nói ra thì hai người đã không còn chút quan hệ gì với nhau nữa rồi.

Nhưng cô vẫn chưa quên được, có lẽ thứ tình cảm ấy đã sớm trở thành chấp niệm, cũng có lẽ là vì tò mò rằng nếu không có vụ tai nạn ấy, anh sẽ phản ứng thế nào trước lời tỏ bày của cô vào ngày cô đánh đàn cho anh nghe.

Diệp Bắc Bắc thấy Trì Thư Ý ngây người thì luôn miệng kêu cô, Trì Thư Ý mới hồi thần, cô ngước đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chăm vào cô nàng.

“Cậu đã từng yêu thầm ai chưa?”

Diệp Bắc Bắc ngớ người vì ngạc nhiên, sau một lúc mới lắc đầu đáp: “Chưa từng, tính tớ không hợp với chuyện như yêu thầm đâu, có yêu thì cũng là yêu kiểu công khai rõ ràng.”

Trì Thư Ý cúi đầu cười, “Nếu cậu từng yêu thầm thì sẽ biết, mối tình đầu của một người sâu sắc đến nhường nào thì cũng sẽ khó phai đến nhường ấy.” Cô ngập ngừng một chút rồi như tự lẩm bẩm với bản thân: “Có lẽ là vì yêu mà không được đáp đền nên mới khắc sâu đến thế, cũng có lẽ là vì quá nuối tiếc, quá không cam lòng và vẫn còn nuôi chút ít hy vọng về một kết quả ít khả thi nhất.”

“Cậu….” Diệp Bắc Bắc không dám tin, cô nàng hỏi lại ngay: “Thất Thất cậu….Ý cậu là cậu từng yêu thầm một người à? Đến tận bây giờ vẫn chưa quên? Trong lòng cậu vẫn luôn có một người đấy ư?”

“Chắc vậy nhỉ.” Cô cười cay đắng.

“Hầy….Anh ta tên gì? Có đẹp trai không? Hiện tại đang làm gì, ở đâu? Sao cậu lại thích anh ta? Cậu thích từ bao giờ nữa? Mà anh ta có thích cậu không…..”

Một loạt câu hỏi lớn nhỏ của cô nàng trút lên Trì Thư Ý, cô đẩy đẩy Diệp Bắc Bắc, nằm lên giường, nhắm mắt rồi bảo: “Trễ rồi đấy, đi ngủ thôi, cậu ngủ ngon nhé Bắc Bắc.”

“Gì chứ….” Diệp Bắc Bắc lay cô, “Cậu còn chưa trả lời mấy câu hỏi của tớ nữa!”

Anh ấy tên Mộ Cảnh Thời, có đẹp trai hay không thì cô không biết, nhưng chắc chắn anh là người đẹp nhất trong lòng cô, hiện giờ anh ở đâu cô cũng không biết, việc làm thì….ắt hẳn anh đã trở thành bác sĩ rồi, cô chú ý đến anh từ hôm nghe anh thổi Harmonica, đến cả cô cũng chẳng hay mình bắt đầu thích anh từ bao giờ, cô chỉ biết, đợi đến lúc cô giật mình phát hiện thì cô đã thật sự, thật sự thích anh lắm rồi. Nhưng không biết anh…có từng thích cô không nữa, hay chí ít là có chút cảm tình nào với cô không?

Diệp Bắc Bắc chờ mãi mà không nghe được câu trả lời thì thất vọng mất một lúc lâu, cô nàng xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, còn tiện tay mang theo điện thoại.

Diệp Nam Sơ đang nằm trên giường nghe đài phát thanh phát lại chuyên mục của Trì Thư Ý, Thời Cảnh…..

Thời Cảnh rồi sẽ phai tàn theo thời gian.

Ngày mai là sinh nhật cô rồi, nghĩ thế, khóe môi Diệp Nam Sơ cong lên.

Thông báo tin nhắn mới vang lên.

Anh mở mắt, tìm rồi mở điện thoại, người gửi đến là Tiểu Bắc.

“Anh hai!!! Thất Thất vừa nói với em là cậu ấy có người mình thích thầm rồi đấy!!! Cậu ấy còn bảo mình chỉ xem anh như anh trai tốt thôi.”