Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 18: Mạnh Dao Em Đừng Căng Thẳng




Ngày Tết đang đến gần, cả Ninh Thành bắt đầu rộn ràng không khí lễ hội.

Kế hoạch làm việc từ năm trước tạm thời kết thúc, Mạnh Dao cũng có chút thời gian thảnh thơi.

Các nhân viên của studio mong chờ được trở về nhà để đoàn tụ với gia đình, đây dường như là niềm mong đợi của mọi người dân Trung Quốc.

Phí Minh Nghị xuất hiện trở lại vào ngày 20/12 âm lịch, Mạnh Dao và Tiểu Điềm đang xem ảnh cưới mới đóng khung của Tiểu Điềm thì nhìn lên đã thấy Phí Minh Nghị mặc áo khoác xanh đen đẩy cửa bước vào.

Mạnh Dao hơi sững sờ, hai người không gặp lại sau hôm đó, mới có mấy ngày nhưng cô cảm giác như đã lâu lắm rồi.

Một triệu đã được chuyển vào tài khoản của cô ngay hôm sau, cô không có ý định động đến món tiền đó.

Họ không liên lạc trong thời gian này, cũng chưa bao giờ liên lạc riêng ngoại trừ cuộc điện thoại mà anh gọi cho cô đêm hôm đó.

Tiểu Điềm nhìn thấy anh đi vào thì có chút bất ngờ, chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường, hôm đó khi thấy Mạnh Dao đi ăn sáng với anh, bọn họ đều cảm thấy không bình thường.

Họ đều cảm thấy Mạnh tỷ có quan hệ không bình thường với sếp mình.

Vẻ mặt bình tĩnh, Phí Minh Nghị bước vào gật đầu với bọn họ, đặt túi xách trên tay lên quầy lễ tân, cười với Mạnh Dao: "Vừa vặn đi qua nơi này, tôi mang chút quà cho mọi người về ăn Tết."

Trong túi là mấy chai rượu vang đỏ chưa đóng gói nhưng có thể thấy giá không hề rẻ.

Có vẻ tâm tình anh rất tốt, nhìn cô cười, cả người trở nên hiền hòa.

Tóc cắt ngắn, lông mày và mắt càng rõ ràng và thâm thúy, nước da vốn đã trắng, khi khoác lên người chiếc áo khoác màu lam sẫm lại càng trắng như ngọc.

Có chút khí sắc như thời niên thiếu.

Trái tim Mạnh Dao lệch đi nửa nhịp, vừa lúc chuông điện thoại vang lên, vội vàng tránh né ánh mắt, nghe điện thoại.

"Xin lỗi." Thấy đó là một khách hàng quan trọng, cô nói và bước sang một bên.

Phí Minh Nghị lúc còn thiếu thời có vẻ ngỗ ngược như một con thiêu thân, khi trưởng thành dù đã trầm ổn hơn nhưng vẫn vô tình để lộ ra tính cách khi còn trẻ.

Bọn người Tiểu Điềm rất vui mừng, không ngờ Phí Minh Nghị lại tặng quà Tết cho họ, vì vậy họ càng tin rằng anh có mối quan hệ đặc biệt với Mạnh tỷ.

Phí Minh Nghị không giải thích, chỉ cười và trò chuyện với mọi người.

Anh không giống như một người có thể nói chuyện phiếm với mọi người, nhưng anh lại rất kiên nhẫn.

Hai nhân viên kia có việc phải làm nên sau khi nói vài câu liền bỏ đi, chỉ còn lại Tiểu Điềm đang đứng ở quầy lễ tân cất ảnh cưới.

Phí Minh Nghị nhìn thấy thì cầm lên nhìn, hỏi: "Em chuẩn bị kết hôn?"

"Vâng"

Tiểu Điềm có chút xấu hổ, kết hôn khi tuổi còn trẻ như vậy xem ra có chút không hợp lý.

"Chúc mừng." Phí Minh Nghị không có cảm giác gì, cười nói lời chúc phúc.

"Cảm ơn." Tiểu Điềm đáp lại.

Ngừng một chút, cô bé không kìm lòng được, cẩn thận hỏi: "Phí tiên sinh, Mạnh tỷ của chúng tôi có quan hệ gì với anh?"

Phí Minh Nghị nhướng mắt, không ngờ cô lại hỏi như vậy, cười một tiếng: "Cô cảm thấy thế nào?"

Tiểu Điềm như hiểu ra nên hỏi: "Vậy anh với Mạnh tỷ đến dự đám cưới của tôi được không? Nếu không Mạnh tỷ sẽ đến một mình..."

Phí Minh Nghị không trả lời, bởi vì Mạnh Dao đã đi ra từ phòng làm việc.

Nhìn thấy Phí Minh Nghị và Tiểu Điềm đang đứng nói chuyện, Mạnh Dao hơi kinh ngạc.

Tiểu Điềm mở miệng: "Mạnh tỷ, em hỏi Phí tiên sinh có thể cùng chị đến dự đám cưới của em không..."

Cô bé hơi lo lắng, cảm thấy mình có chút lỗ mãng.

Mạnh Dao cũng hơi ngẩn ra, không nghĩ Tiểu Điềm lại hỏi một câu như vậy.

Cô đương nhiên biết ý của Tiểu Điềm, đám cưới rất náo nhiệt, cô bé muốn có người đi cùng để Mạnh Dao không thấy lạc lõng.

Tiểu Điềm đến từ một thị trấn nhỏ ngay tỉnh bên cạnh, những nhân viên khác ở quá xa không thể đến nên chỉ có một mình Mạnh Dao có thể dự.

Phí Minh Nghị nhìn thấy ánh mắt của cô thì giật mình hỏi Tiểu Điềm: "Khi nào thì kết hôn?"

Tiểu Điềm nói: "Mùng tám Tết."

Phí Minh Nghị nói: "Để tôi xem, nếu rảnh hôm đó tôi sẽ đến dự."

Vừa nói, anh vừa nhìn Mạnh Dao một lần nữa.

Anh cũng không nói gì quá mức, chừa đường lui cho mọi người.

Chỉ là ý vị muốn tham dự của anh quá mạnh.

Mạnh Dao không ngờ anh sẽ đáp ứng, quai hàm nghiến chặt, cuối cùng không nói gì, chỉ đưa USB trong tay cho Tiểu Điềm, nhờ cô chuyển phát nhanh cho khách.

Phí Minh Nghị đứng một lúc rồi đi, nói rằng có hẹn với ai đó.

Mạnh Dao không trả lại đồ cho anh, cũng hiểu anh sẽ không nhận.

Cô không giỏi đưa đẩy xã giao.

Sau khi anh đi, cô chỉ chia rượu cho nhân viên.

Cô không biết mục đích lần này của anh đến thăm là gì, giống như anh chỉ mang theo vài chai rượu và nhờ cô tặng lại cho nhân viên.

Có vẻ như đó không phải là điều gì đáng cho anh để tâm, nhưng anh vẫn làm.

Mạnh Dao hoàn toàn không nhìn ra Phí Minh Nghị đang nghĩ gì, mơ hồ không rõ.

Đến cùng cô cũng không biết phải đối phó với anh thế nào.

Sau mấy ngày Phí Minh Nghị vẫn biến mất, không gọi điện, không xuất hiện, Mạnh Dao cũng không quan trọng, cứ sống như bình thường.

Tiểu Điềm và các nhân viêc khác đã về quê rồi, cô ở lại studio một mình, tiếp tục làm việc từ sáng đến tối.

Hương vị của năm mới càng ngày càng đậm, nhưng thế giới bên ngoài náo nhiệt thế nào cũng không liên quan gì đến cô.

Ngày 30 Tết, cuối cùng cô cũng tự cho mình một ngày nghỉ, từ chối lời mời của vài người bạn gọi về quê ăn Tết, cô trở về nhà sớm.

Cô thuê một phòng gần studio, là khu cộng đồng lâu đời, giá thuê cũng tương đối rẻ.

Cô cũng không ở đây nhiều, ngày nào cũng đi sớm về muộn, lại thường xuyên không về ban đêm.

Đẩy cửa bước vào, bên trong vắng tanh, không một tiếng cười nói sum họp.

Yên tĩnh đến đáng sợ.

Chìa khoá đặt ở tủ giày bên trên bàn pha lê, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Mạnh Dao dường như đã thành thói quen, chỉ là yên lặng đổi giày, đặt máy ảnh xuống

Căn nhà không lớn, đồ đạc trong nhà cũng rất đơn giản, ngoại trừ những thứ lúc đầu chủ nhà mua, cô cũng không mua quá nhiều thứ, như thể sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Những năm tháng phiêu bạt ấy đã quá sâu đậm, việc không có ý định ở một nơi cố định dường như đã khắc sâu vào xương tủy.

Cô cũng muốn có một ngôi nhà, nhưng nhà của cô ở đâu?

Cô bắt đầu dọn dẹp, lau cửa sổ, lau bàn, lau sàn, giặt giũ khăn trải giường, từ trong ra ngoài, giống như bất kỳ gia đình nào đón năm mới.

Sau khi mọi việc xong xuôi thì cũng đã hai giờ chiều, cô tắm rửa rồi đi siêu thị gần đó mua đồ để đón giao thừa một mình.

Cuộc gọi của Phí Minh Nghị đến khi cô đang xếp hàng thanh toán, giọng nói của anh từ đầu dây bên kia vang lên giữa tiếng nhạc nền ồn ào.

Cô không lưu số của anh, nhưng vẫn nhận ra nó trong nháy mắt.

Anh hỏi cô: "Ở đâu?"

Cô trả lời: "Trong siêu thị."

Anh lại hỏi: "Siêu thị nào?"

Cô cho biết tên siêu thị, anh nói: "Tôi sẽ đến đón em."

Anh dường như đang lái xe, xung quanh là dòng xe cộ ồn ào đang bóp còi inh ỏi.

Mạnh Dao không biết anh định làm gì, chỉ tiếp tục xếp hàng chờ thanh toán hóa đơn.

Thanh toán xong, cô thấy xe của Phí Minh Nghị đã đậu sẵn ở lối ra.

Anh dựa vào trước xe, hơi cúi người, đang nói chuyện điện thoại, trên người mặc một chiếc áo khoác mới, chỉnh tề, thẳng tắp, cả người rất có khí chất.

Anh cao ráo, đẹp trai, nơi này lại có rất nhiều người qua lại, tự nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý, dường như anh đã quen với việc đó, không quan tâm chút nào, chỉ chăm chú nghe điện thoại.

Di động của Mạnh Dao đúng lúc vang lên, là cuộc gọi của anh.

Phí Minh Nghị dường như cũng ý thức được, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy cô đứng ở cửa, hai mắt sáng lên, nở nụ cười.

Ánh sáng bừng lên xung quanh anh, chói lọi đến lóa mắt.

Trong tình huống này, thực sự chẳng khác gì bạn trai chờ đón bạn gái.

Mạnh Dao cảm thấy hơi ngượng ngùng, cúi đầu tắt cuộc gọi rồi đi về phía trước.

Đương nhiên, một số người chú ý đến cô, họ thấy ghen tị.

Tuấn nam tịnh nữ, thật sự bắt mắt.

Phí Minh Nghị bước lên, cầm lấy chiếc túi trên tay cô nói: "Mạnh tiểu thư, sợ là tối nay em phải về ăn cơm giao thừa với tôi rồi."

Mạnh Dao đang suy nghĩ xem có nên lấy lại túi xách từ tay anh không, nghe đến đây liền khựng lại.

Phí Minh Nghị hai mắt sáng ngời, nhưng nhìn không ra sắc thái.

Mạnh Dao có chút tỉnh táo lại, cô vốn tưởng rằng chỉ là gặp mặt sau Tết, không ngờ lại phải cùng nhau đi đón giao thừa.

Nhưng cũng không có gì khác biệt.

"Vậy chở tôi về thay quần áo đi." Vì đã hứa sẽ diễn một màn kịch cùng anh nên cô đành đồng ý.

Khi ra ngoài, cô ăn mặc giản dị, áo len, quần tây ống rộng, áo khoác ngoài, chân đi một đôi giày bệt, trông rất giản dị.

"Không cần." Phí Minh Nghị cười đáp, chỉ là mở cửa xe cho cô vào.

Mạnh Dao hơi sửng sốt.

Phí Minh Nghị lái xe vào trung tâm thành phố và đưa cô thẳng vào một trung tâm mua sắm.

"Tôi chưa mua quần áo nữ bao giờ, Mạnh tiểu thư tự mình chọn đi." Anh liếc nhìn cửa hàng thời trang rực rỡ rồi cười nói.

Mạnh Dao dừng lại, cuối cùng bước vào một cửa hàng.

Quần áo của cô thật ra không hề rẻ, trong ngành này, cô không phải là người duy nhất để ý đến bản thân, chỉ là cô rất ít khi mua những món đồ xa xỉ phẩm cao cấp, một phần do đã trải qua những ngày cùng khổ nên cô không dám lãng phí.

Bây giờ Phí Minh Nghị đưa cô đến đây, đều là cửa hàng sang trọng bậc nhất.

Cửa sổ trong cửa hàng sáng sủa, sạch sẽ, trang nhã cao cấp, Mạnh Dao chọn một bộ rồi vào phòng thử đồ.

Phí Minh Nghị ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi.

Mạnh Dao thay quần áo liền đi ra, đó là một chiếc váy màu vàng nhạt với một chiếc áo len bó sát cùng màu khoác bên ngoài, áo len nhét vào trong váy, lộ ra vòng eo thon thả, đường cong hoàn mỹ.

Cô cũng thay một đôi giày cao gót, để lộ bắp chân thon thả, đẹp đến không thốt nên lời.

Mạnh Dao rất ít khi đi giày cao gót nên sự phong tình của cô đều được che đi.

Mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, mặc gì cũng đẹp và có gu riêng.

Mạnh Dao lấy một chiếc áo khoác khác cùng màu mặc vào, thắt lưng buộc lại, cả người trở nên nho nhã, trang nghiêm.

Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của buổi gặp mặt hôm nay.

Người hướng dẫn mua sắm lấy thêm hai bộ để cô mặc thử, Mạnh Dao không muốn nhưng Phí Minh Nghị lại gật đầu bảo cô thử lại.

Mạnh Dao đành phải thử lại.

Khi bộ cuối cùng thử xong, Phí Minh Nghị cuối cùng cũng gật đầu.

Anh đứng dậy ra quầy thanh toán bằng thẻ.

"Anh muốn bộ vừa rồi sao?" Người thu ngân hỏi.

"Tất cả những bộ vừa thử." Phí Minh Nghị đáp.

Mạnh Dao đang định cất quần áo, nghe đến đây liền khựng lại.

Cô cho rằng Phí Minh Nghị cho rằng lựa chọn của mình là không phù hợp.

"Bạn trai của cô thật tốt với cô." Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh không khỏi ghen tị nói.

Mạnh Dao mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.

Lúc nãy khi đứng trước gương, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Phí Minh Nghị sẽ cùng cô đi mua quần áo.

Mạnh Dao thay bộ trang phục cuối cùng, một chiếc váy ôm, được thiết kế tinh tế và đắt tiền hơn.

Cô xách một chiếc túi trên tay và đi một đôi giày cao gót.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng, trên tay Phí Minh Nghị xách đầy túi.

"Chờ tôi một chút." Mạnh Dao nói với anh một lần nữa khi lên đến tầng một.

Sau đó, cô đến khu mỹ phẩm.

Khi bước ra ngoài, cô đã đánh son môi, trang điểm đậm hơn trước một chút.

Lên xe về thì đã năm giờ, trời cũng tối.

Thời gian dường như đã quá muộn.

Phí Minh Nghị không có nổ máy ngay mà móc ra một cái túi.

Bên trong chiếc túi là một chiếc hộp, khi anh mở nó ra, bên trong có một cặp nhẫn.

Phí Minh Nghị lấy một chiếc nhẫn nam đeo cho mình, sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn nữ khác, nhìn Mạnh Dao nói: "Mạnh tiểu thư, đã diễn thì phải thật."

Nói rồi, chờ Mạnh Dao chưa kịp phản ứng, anh đã mỉm cười nắm lấy tay cô, đeo nhẫn vào.

Mạnh Dao nhìn anh đeo nhẫn cho mình mà cả người sững sờ.

Chiếc nhẫn không lớn hay nhỏ, chỉ là hoàn hảo.

Một vòng tròn trơn đơn giản, khép trên ngón tay mảnh mai của cô, vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.

Phí Minh Nghị nhìn cô một cái, sau đó buông tay cô ra, quay người khởi động xe, nói: "Đã muộn rồi, trở về ăn cơm đi."

Chiếc xe khởi động, quay đầu xe và đi về phía con phố đông đúc.

Mạnh Dao vuốt ve ngón tay đang đeo nhẫn của mình, vẫn chưa kịp định thần lại.

Ngày xưa, cô cứ mơ thấy A Nghị của cô là hoàng tử Charming, cô là công chúa mà hoàng tử Charming thích, rồi một ngày nọ, hoàng tử Charming cưỡi ngựa trắng đến, quỳ xuống cầu hôn cô. Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi...

Đó là một giấc mơ thô tục, nhưng nó làm cô đắm mình trong giấc mộng ấy rất lâu.

Sau này, khi giấc mộng tan vỡ, cô không còn dám hy vọng nữa.

Không ngờ có một ngày, anh thực sự đeo nhẫn cho cô.

Đôi mắt cô hơi đau nhưng cô không thể nói tại sao.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng chậm lại, hỏi lại: "Vậy thì tôi cần nói gì, tôi nên giới thiệu bản thân như thế nào?"

Vì anh đã làm rất tốt, cô cũng nên hợp tác tốt hơn.

Phí Minh Nghị liếc cô một cái, cười đáp: "Không cần giới thiệu."

Anh đem mọi trách nhiệm ôm về phía mình.

Lái xe chừng mười phút, xe rẽ vào khu ven hồ rợp bóng cây phồn hoa nhất trung tâm thành phố.

Lái thêm năm phút nữa, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại sau khi đi vào một cánh cổng.

Phí Minh Nghị xuống xe mở cửa cho cô, Mạnh Dao cũng theo sau xuống xe, nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Trước mắt là một biệt thự nổi tiếng của Ninh Thành.

Biệt thự ven hồ số 8, dựa vào núi, ở cạnh sông, là tư gia của tập đoàn Trường Hằng.

Cô đã từng chụp rất nhiều bức ảnh ở công viên đối diện hồ, không biết bao nhiêu lần cô đã nhìn nó qua hồ nước rợp bóng cây.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đây là nhà của Phí Minh Nghị.

"Minh Nghị trở lại! Minh Nghị đã trở lại!"

Người ở cửa biệt thự vừa nhìn thấy đã hét lên.

Phí Minh Nghị mỉm cười, nhìn người bên cạnh nói: "Đi thôi."

Cửa biệt thự vừa mở, bên trong đã có rất nhiều chạy ra chào đón, có vẻ như việc Phí Minh Nghị trở lại là một điều vô cùng bất ngờ.

Mạnh Dao căng thẳng khi nhìn rất nhiều người liên tục xuất hiện trước mặt mình.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ mình đi theo Phí Minh Nghị về nhà gặp bố mẹ anh, hoặc ông bà nội, ông bà ngoại hoặc một vài người thân khác.

Họ có thể giàu có, nhưng họ sẽ không làm cô thấy ngoài ý muốn.

Nhưng cô không ngờ rằng mình đang phải đối mặt với một gia đình giàu có, hào môn thế gia, mấy chục nam nữ trước mặt.

"Đừng căng thẳng." Giọng Phí Minh Nghị lại truyền đến.

Cô định thần lại, mới phát hiện tay mình đã bị Phí Minh Nghị nắm chặt.

Lòng bàn tay ấm áp truyền đến, cô không khỏi nghĩ, Phí Minh Nghị làm sao có thể tùy tiện tìm người "diễn xuất" trong một dịp trọng đại như vậy.