Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 28: Trong Những Năm Qua Mạnh Dao Đã Xem Anh Như Một Chỗ Dựa




Chiếc xe lao vun vút trên đường.

Tối qua, Mạnh Dao bất tỉnh nên được đưa đến bệnh viện, hiện cô vẫn đang hôn mê và sốt cao.

Không có ai đi cùng, bệnh viện liên lạc với cảnh sát, sau khi cảnh sát hỏi thăm cũng không tìm ra người nhà để liên hệ khẩn cấp, không có người nhà, cuối cùng họ điện thoại cho nhân viên studio.

Tiểu Điềm nhận được cuộc gọi lúc ba giờ sáng, vội vàng chạy đến bệnh viện, Mạnh Dao đang nằm trên giường bệnh nặng, bất tỉnh.

Cô luôn biết rằng Mạnh tỷ cô đơn và không về nhà trong những ngày lễ, nhưng cô không bao giờ biết rằng gia đình Mạnh Dao không còn một ai.

Phí Minh Nghị đến bệnh viện lúc 1 giờ 30 phút chiều, sau bốn tiếng rưỡi đồng hồ lái xe.

Bệnh viện quá đông đúc và hỗn tạp.

Một đám cháy bất ngờ đã làm gián đoạn nhịp sinh hoạt của nhiều người.

Giới truyền thông và người nhà nạn nhân đổ xô đến, cảnh sát cùng các nhân viên y tế bận tới lui.

Tiểu Điềm thấy anh đến, hai mắt đỏ hoe.

Vào buổi sáng, hai người già bên cạnh đã chuyển đến từ một bệnh viện khác cũng đã kể lại sự việc xảy ra đêm qua.

Mạnh Dao vẫn hôn mê, nhưng các chỉ số sức khỏe đã có dấu hiệu ổn định. Tuy vậy cơn sốt của cô cứ vẫn không hề thuyên giảm.

Các bác sĩ và y tá bận rộn không thể trả lời cô, Tiểu Điềm không biết phải làm thế nào.

Phí Minh Nghị nghe xong không nói gì, nhìn Mạnh Dao một cái thật sâu, sau đó đi ra ngoài, gọi điện thoại.

Bên ngoài, phóng viên cùng cảnh sát đang tranh cãi, bệnh nhân cùng người nhà hò hét, hiện trường vô cùng hỗn loạn, vô cùng ồn ào.

Đây là bệnh viện trực thuộc tỉnh gần nhất sau vụ cháy, hiện đã trở nên quá tải.

Nửa tiếng sau, một chiếc ô tô từ bệnh viện quân khu đến, Mạnh Dao được đưa lên xe cấp cứu

Tiểu Điềm và một nhân viên khác lái xe để theo kịp.

Khoa chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện quân khu Ninh Thành đã được chuẩn bị sẵn sàng, các bác sĩ cũng đã sắp xếp từ lâu.

Khi Mạnh Dao được đẩy vào, các bác sỹ bắt đầu kiểm tra tổng quát, thay thuốc, trải qua rất nhiều xét nghiệm.

Phí Minh Nghị vẫn luôn đợi ở bên ngoài.

Đến khi mọi việc xong xuôi cũng đã trải qua hơn một tiếng đồng hồ.

Các dấu hiệu tạm thời ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sốt vẫn tái phát, cần theo dõi tiếp.

Phí Minh Nghị nghe xong, trái tim cũng thả lỏng.

Tiểu Điềm lau nước mắt, cũng cảm thấy bớt lo lắng đôi chút.

Khi Phí Minh Nghị chưa đến, cô hoảng sợ không biết phải làm sao, nhưng khi Phí Minh Nghị ở đây, cô cảm thấy mọi thứ đều sẽ ổn.

Cô biết thực lực của bệnh viện quân khu, nếu Mạnh tỷ có thể chuyển đến đây thì chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt hơn.

"Cô về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại đây là được rồi."

Tiểu Điềm và một nhân viên khác đang dọn đồ cho Mạnh Dao thì Phí Minh Nghị lên tiếng.

Cô đã đến từ 4 giờ sáng cho đến giờ, đang cảm thấy rất mệt.

Tiểu Điềm lo lắng cho Mạnh Dao, nhưng nhìn Phí Minh Nghị một lúc thì thấy an tâm, nói: "Được, tôi sẽ quay lại sau."

Cô định mua thêm một số vật dụng cá nhân cho Mạnh Dao, sau đó về studio lấy quần áo Mạnh Dao còn để ở đó.

Vốn dĩ cô muốn mang theo cùng khu đến đây, nhưng sau đó bận rộn nên không kịp chuẩn bị.

Tiểu Điềm và đồng nghiệp nhanh chóng lui ra ngoài, cửa phòng đóng lại, mọi thứ trở nên im lặng.

Trên giường bệnh, Mạnh Dao đã được các nhân viên y tế thay quần áo sọc xanh trắng, cả người càng gầy hơn.

Xung quanh là nhiều dụng cụ theo dõi lớn nhỏ khác nhau, cô nằm lặng lẽ nhắm mắt như đang ngủ, mái tóc dài lòa xòa, khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi, công hiệu của thuốc đã giảm đi đôi chút nên cơn sốt có vẻ đang quay lại.

Cả người cô gầy đến khó tin.

Phí Minh Nghị đứng ở dưới chân giường, vén chăn bông ra, lộ ra đôi chân của cô.

Chân cô vốn dĩ rất đẹp và thon, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm những vết sẹo.

Hình ảnh trong tâm trí anh là khi cô bị lính cứu hỏa khiêng lên xe cứu thương, mái tóc dài buông xõa, chân để trần.

Bên tai còn vang lên câu nói của Tiểu Điềm:

"Mạnh tỷ do cứu hai ông bà bên cạnh nên mới phải lên xuống cầu thang nhiều lần..."

"Mạnh tỷ không có gia đình."

Anh nắm nhẹ bàn chân cô, dùng ngón tay vuốt ve mu bàn chân, rõ ràng là cô đang sốt, nhưng chân lại rất lạnh.

"Cơ thể cô ấy yếu đến mức giống như bị kiệt sức. Tuổi còn trẻ sao có thể như vậy được."

Vừa rồi, bác sĩ đã nói như vậy.

Tiểu Điềm cùng chồng mang theo đồ ăn quay lại bệnh viện lúc sáu giờ.

Mạnh Dao vẫn chưa tỉnh.

Tiểu Điềm định ở lại một đêm, nhưng Phí Minh Nghị nói bọn họ đi về.

Anh đã mang đồ vệ sinh cá nhân và quần áo thay ra, sẵn sàng ở lại đây để chăm sóc cho cô.

Tiểu Điềm không biết nói gì, đành phải rời đi.

Phòng chăm sóc đặc biệt có giường cho người chăm sóc bệnh nhân, Phí Minh Nghị nghỉ ở bên cạnh.

Anh chăm sóc Mạnh Dao cả đêm.

Anh cũng mang máy tính đến, không dám làm phiền cô nên anh chỉ trả lời các cuộc gọi bằng cách gõ văn bản.

Hết lần này đến lần khác, anh lấy khăn lau cho cô.

Cô vẫn sốt, tái đi tái lại, không có dấu hiệu thuyên giảm.

Sau nửa đêm, nhiệt độ tăng vọt lên bốn mươi độ, cô bắt đầu nói mê sảng.

"Ba, ba, đừng bỏ con..."

Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Bà ơi, con sẽ ngoan..."

"Con sẽ ngoan, bà đừng đi..."

Cuối cùng anh nghe thấy:

"A Nghị..."

"A Nghị..."

Cô lần lượt gọi tên từng người một.

Rất buồn.

Y tá liên tục quan sát, Phí Minh Nghị ở bên cạnh nắm tay cô.

Mãi đến 5 giờ sáng Mạnh Dao mới ngủ yên giấc, cơn sốt giảm dần, yên tĩnh trở lại, nhưng khóe mắt rưng rưng, ​​hai bên thái dương cũng đẫm lệ.

Sáng sớm hôm sau khi Tiểu Điềm đến thì thấy anh đang ngủ bên giường Mạnh Dao, một tay ôm cô.

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh tỉnh dậy.

"Phí tiên sinh" Tiểu Điềm lên tiếng.

"Ừ." Phí Minh Nghị đáp, đứng dậy, lại đặt tay xuống dưới chăn bông.

Anh quay đầu lại nói: "Cô không cần mang đồ đến đây, tôi có thể mua ở bệnh viện."

Tiểu Điềm mang hộp thức ăn, đang lấy điểm tâm bên trong ra.

"Không sao đâu," Tiểu Điềm đáp, cô biết bệnh viện đều có bán, nhưng tự mình làm thì tốt hơn.

"Mạnh tỷ thế nào?"

Phí Minh Nghị sờ trán: "Đêm qua lại phát sốt, hiện tại đã giảm."

"Ừm. Anh có muốn về nghỉ ngơi không? Chuyện ở đây cứ giao cho tôi." Tiểu Điềm lại hỏi.

Có vẻ như anh đã không ngủ cả đêm.

"Không sao." Phí Minh Nghị nhẹ giọng đáp.

Tiểu Điềm ngồi một lúc rồi rời đi, trong studio vẫn còn một số khách hàng cần liên hệ, thông tin nạn nhân cũng đã được công bố, mọi người có thể thu dọn đồ đạc và xác minh tài sản.

Mặc dù ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ khu nhà nhưng một số đồ đạc vẫn được bảo quản, các hộ dân bắt đầu thu dọn hiện trường.

Mạnh Dao hôn mê nên Tiểu Điềm phải đến giúp cô.

Đám cháy bắt đầu từ phòng khách ở tầng dưới, chiếc xe cân bằng chạy bằng pin lithium được sạc ở nhà, bên cạnh chứa đầy vật liệu dễ cháy nên khi bị chập mạch và bốc cháy, lửa đã lan nhanh chóng. Đêm hôm trước gió lớn, thêm vào đó đường dây điện trong cộng đồng đã cũ nên toàn bộ tòa nhà bị cháy ngay lập tức.

Đến trưa thì Tiểu Điềm lại đến, trên tay cầm một chiếc túi đựng máy ảnh và một chiếc hộp bị cháy một góc.

Hôm đó, Mạnh Dao để chiếc túi máy ảnh trên tủ giày khi bước vào cửa, lửa thiêu rụi gần hết ghế sofa trong phòng khách, nhưng tủ giày bên ngoài may mắn không bị hư hại nhiều.

Túi máy ảnh đặt trên đó cũng được giữ nguyên.

Tiểu Điềm biết tầm quan trọng của chiếc máy ảnh này đối với Mạnh Dao nên đã mang nó theo.

Về phần chiếc hộp, cô đã nhìn thấy nó khi kiểm tra phòng ngủ, phần lớn phòng ngủ đã bị đốt cháy, chỉ một phần của chiếc áo choàng còn sót lại, chiếc hộp này nằm ở phần trong cùng của tủ quần áo nên may mắn chỉ bị cháy một góc.

Cô mở ra xem, bên trong có một số tài liệu, cùng một số di vật của người quá cố.

Cô không dám mở ra, chỉ đóng lại và mang theo.

Cô mang phần tài sản còn lại đến studio.

Tiểu Điềm đưa hết mọi thứ cho Phí Minh Nghị. Phí Minh Nghị cất chiếc hộp đi, đặt túi máy ảnh lên tủ đầu giường của Mạnh Dao.

Tiểu Điềm thu dọn đồ đạc rồi ra về.

Đến chiều, cô gọi cho Phí Minh Nghị: "Một số bạn bè của Mạnh tỷ biết chuyện của Mạnh tỷ nên muốn đến thăm chị ấy."

"Ừ." Phí Minh Nghị không từ chối, chỉ nhẹ giọng đáp lại.

Mạnh Dao hôn mê, mọi công việc đều ngưng trệ.

Y tá lau người cho Mạnh Dao rồi mở màn bước ra ngoài.

Phí Minh Nghị cất điện thoại di động, bước vào phòng sau khi nghe nhân viên công ty báo cáo, anh thấy sắc mặt Mạnh Dao trở nên tốt hơn một chút.

Những chiếc cúc trên cổ áo không được cài đúng cách, vì vậy anh đưa tay ra cài lại cho cô.

Hình như lại có chút mồ hôi trên trán, anh vặn khăn lau mặt cho cô, vừa muốn đứng dậy đi thay chậu nước nóng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cánh cửa được đẩy ra, Nguyễn Minh bước vào.

Phía sau là Tạ Duật Thành.

Ba người nhìn nhau, có chút sững sờ.

Nguyễn Minh nhìn người đàn ông cao ráo, khôi ngô tuấn tú trong phòng. Anh mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm chậu rửa mặt, chớp mắt không biết là ai.

Phí Minh Nghị nhanh chóng lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Vào đi, cô ấy còn chưa tỉnh."

Nói rồi anh cầm chậu rửa mặt bước vào phòng tắm.

Nguyễn Minh như hiểu ra điều gì đó.

Lần trước cô từng hỏi Mạnh Dao: "Trong lòng cô đã có người chưa?" Mạnh Dao không trả lời, bây giờ xem ra cô đã thực sự đoán đúng.

Cô nhìn Tạ Duật Thành lúng túng, ngược lại, Tạ Duật Thành vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã đoán được từ lâu.

Nguyễn Minh không biết phải nói gì.

Tạ Duật Thành lúc trưa hỏi cô xem Mạnh Dao có phải sống ở chung cư Hương Cách không, anh thấy tin tức về vụ hỏa hoạn lại không liên lạc được với Mạnh Dao.

Sau khi xác nhận, anh vội vã đến thăm cô ngay khi buổi biểu diễn kết thúc.

Anh không lường trước rằng có người khác ở đây.

Phí Minh Nghị bưng nước ra, đặt ở đầu giường, giũ khăn lau mặt cho Mạnh Dao.

Thấy vậy, Nguyễn Minh lấy khăn trên tay anh và nói: "Để tôi làm."

Mạnh Dao nằm trên giường ngủ mê man, cô xem mà không nén nổi nước mắt.

Cô không biết mình có thể làm gì, chỉ muốn chăm sóc tốt cho Mạnh Dao.

Những năm gần đây, cô không giao du với quá nhiều người, làm việc trong giới thời trang làm cô ngày càng thu mình lại.

Nhưng cô luôn quan tâm và đối xử tốt với Mạnh Dao.

Tạ Duật Thành đặt giỏ hoa và trái cây trên bàn đầu giường, liếc Mạnh Dao một cái, lui sang một bên.

Phí Minh Nghị kéo một cái ghế: "Ngồi đi."

Tạ Duật Thành cám ơn nhưng cũng không ngồi xuống.

Phí Minh Nghị cũng đứng một bên

Đứng sang một bên, một tay đút túi quần, tay kia vặn bật lửa bạc, anh nhìn Nguyễn Minh lau mặt cho Mạnh Dao, mắt anh lặng đi, không biết đang nghĩ gì.

Anh cao hơn Tạ Duật Thành nửa cái đầu, đều là mỹ nam, nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.

Phí Minh Nghị im lặng trầm mặc, không hề tỏ ra tự mãn, nhưng khí chất của anh gây áp lực với người đối diện.

Tạ Duật Thành hướng nội ôn hòa, đã từng du học mấy năm, có tri thức lại khiêm tốn.

Nhưng những phẩm chất này, Phí Minh Nghị đã từng có.

Mười ba năm trước, số phận đã quay lưng lại với anh, tất cả những điều bình yên và hạnh phúc của cuộc đời anh đều bị xóa sạch.

"Tôi đã suy nghĩ về hình mẫu người đàn ông mà cô ấy giữ trong lòng suốt thời gian qua. Khi gặp anh, tôi biết rằng người cô ấy thích phải là người như thế này."

Tạ Duật Thành đột nhiên mở miệng.

Phí Minh Nghị ánh mắt chuyển động.

Tạ Duật Thành nhìn Mạnh Dao trên giường bệnh, thở dài: "Cô ấy thật sự là người rất tốt, đáng tiếc, cô ấy chưa từng cho tôi cơ hội."

Tay Phí Minh Nghị đang mở bật lửa chợt dừng lại.

Tạ Duật Thành từng dự đoán mối quan hệ của Mạnh Dao với anh sẽ không kéo dài bao lâu, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng mình chưa bao giờ được trao cơ hội.

"Tôi hi vọng anh có thể trân quý cô ấy." Tạ Duật Thành nhìn Mạnh Dao, lại nói.

Mạnh Dao chưa bao giờ nói với anh rằng cô đã có người khác trong lòng, nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả.

Họ hẹn ăn tối, đi xem phim và cùng nhau dạo phố như bao cặp đôi khác.

Mạnh Dao luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong mắt cô chưa bao giờ có bóng hình anh.

Anh biết cô rất tốt bụng, dịu dàng và ân cần, nhưng chưa bao giờ có ý muốn lại gần ai đó.

Anh cũng biết rằng cô sẽ không thích anh.

Ít nhất, không phải hiện tại.

Vì vậy, việc cô nói lời từ chối với anh vào hôm đó là điều anh dự đoán được.

Anh từng nghĩ nếu cô vẫn tiếp tục độc thân trong tương lai thì anh vẫn còn cơ hội.

Anh đã quen với cuộc sống một mình này nhiều năm, hàng ngày chỉ có luyện tập và biểu diễn.

Nhưng rõ ràng, anh không có cơ hội.

Nguyễn Minh và Tạ Duật Thành ở lại một lúc rồi rời đi.

Trước khi đi, Nguyễn Minh thì thầm vào tai Mạnh Dao: "Mau dậy đi, được không? Ở đây có một anh đẹp trai thế này mà cô không nói cho tôi biết, nếu biết sớm tôi đã không cố gắng giúp cô xem mắt."

Cô đã hiểu vì sao Mạnh Dao không thích một ai. Một người đàn ông tuyệt vời như Phí Minh Nghị, có bao nhiêu người có thể thay thế nổi?

Tạ Duật Thành rất tốt.

Mặc dù xứng đôi vừa lứa, nhưng so sánh hai người thì quả thật Tạ Duật Thành không phải mẫu đàn ông Mạnh Dao thích.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Mạnh Dao còn đang ngủ, bác sĩ đến kiểm tra và yêu cầu y tá đổi lọ thuốc.

Cơn sốt của Mạnh Dao đã xuống đến ba mươi chín độ, tuy rằng vẫn còn tái phát, nhưng cũng không nguy hiểm như lúc ban đầu.

Phí Minh Nghị trả lời một số cuộc gọi trong khoảng thời gian này, rời đi hai ngày, công việc bị dồn lại.

Mặt trời dần lặn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống gương mặt Mạnh Dao, tạo nên một tia sáng yên bình.

Phí Minh Nghị lại kéo rèm cửa, sợ cô chói mắt.

Buổi chiều, nhân viên trong studio của Mạnh Dao đến thăm, sợ làm phiền Phí Minh Nghị đang làm việc, họ trông chừng một lúc rồi rời đi.

Người của công ty anh cũng đến đây, qua nhiều năm đầu tư, kinh doanh xuất nhập khẩu, anh đã xây dựng được một công ty lớn và kiếm được rất nhiều tiền, công việc của anh vô cùng bận rộn.

Lúc này mới có thời gian nghỉ ngơi, cũng đã 5 giờ rưỡi chiều.

Có giọng nói từ bên ngoài truyền đến, một giọng là Tiểu Điềm, giọng còn lại thì khá lạ.

Tưởng rằng bạn của cô đến, Phí Minh Nghị bật dậy khỏi ghế.

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Tiểu Điềm bước vào cùng một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi.

Nữ nhân dáng người hơi đầy đặn, nhìn ra được phong thái kiêu ngạo.

"Đây là chị Triệu, bạn của Mạnh tỷ."

"Đây là Phí tiên sinh, bạn của Mạnh tỷ."

Tiểu Điềm giới thiệu họ với nhau.

Phí Minh Nghị gật đầu chào.

Triệu Sơ nhìn anh, đột nhiên nói: "Anh không phải là người trong ảnh sao?"

Phí Minh Nghị khựng lại.

"Là anh, đúng là anh." Chị Triệu càng chắc chắn

"Anh đến tiệm hớt tóc của tôi. Để tôi nhớ xem, khoảng bảy năm trước hay tám năm trước."

Chị Triệu chính là cô chủ tiệm cắt tóc ngày đó.

Chị Triệu lại thất kinh, hiện tại trong lòng có chút hoang mang.

"Chuyện gì vậy?" Tiểu Điềm có chút bối rối.

Phí Minh Nghị cũng có chút khó hiểu.

Chị Triệu vỗ đầu, cuối cùng nhớ ra, "Bảy năm trước, ở Tây Thành, anh và các bạn đến tiệm cắt tóc của tôi. Năm đó Mạnh Dao vừa học đại học, làm việc trong tiệm của tôi."

Phí Minh Nghị nghe xong, sững sờ.

Vào một buổi tối cách đây bảy năm, chị Triệu đang bận rộn thì thấy cô gái nhỏ nhân viên của mình đột nhiên chạy ra ngoài.

Chị ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc đó chị đang bận nên không thể quan tâm đến bất cứ điều gì.

Kết quả là sau khi bận rộn một ngày vẫn không thấy Mạnh Dao về nên đã ra ngoài tìm kiếm.

Chị Triệu tìm thấy Mạnh Dao ngồi xổm trong góc, đang khóc rất đau lòng.

Chị chưa bao giờ thấy người nào khóc thương tâm như thế này, rất buồn, rất bất lực, như thể từng sợi dây trong tim cô gái nhỏ bị đứt ra.

Khi bước tới, chị thấy cô đang ôm chặt một tấm ảnh trên tay.

Bức ảnh hóa ra là một cậu bé đến cửa hàng lúc nãy.

Có rất nhiều chàng trai đến cửa hàng của chị mỗi ngày, nhưng chị vẫn để ý đến người vừa rồi.

Cậu thanh niên mặc quần tây, rất ưa nhìn, nhưng vẻ mặt luôn thờ ơ, những người khác xung quanh cậu đều là những đứa trẻ xuất thân không bình thường nên chị biết chắc cậu thanh niên này thân phận cũng rất đặc biệt.

Chỉ là chị không ngờ rằng mình sẽ gặp anh ở đây.

Chị hỏi Mạnh Dao: "Cậu thanh niên đó có phải là người mà em quen biết không?"

Cô gật đầu trong nước mắt.

Chị hỏi cô: "Em thích cậu ấy lắm à?"

Mạnh Dao không trả lời, nhưng nước mắt rơi từng dòng.

"Sao em không nhận cậu ấy?"

Cô rơi nước mắt hồi lâu, cuối cùng đáp lại như rút hết sức sống của mình: "Thời gian thay đổi rồi, em không dám nhận cậu ấy."

Thời gian trôi qua, hoàn cảnh cũng thay đổi khiến cô không dám nhận anh, không thể nhận anh.

Ngay cả khi đứng rất gần, cô chỉ dám đeo khẩu trang và tỏ ra không quen biết anh.

Chị biết Mạnh Dao có rất nhiều những câu chuyện trong quá khứ, nhưng cô không bao giờ kể nên chị cũng không bao giờ hỏi.

Chị biết mặc dù hoàn cảnh hiện tại của Mạnh Dao rất khó khăn, nhưng cũng có thể nhìn ra hoàn cảnh gia đình trước đây của cô rất khá giả.

Nhưng bây giờ, Mạnh Dao chỉ có thể đứng sau lưng anh, lặng lẽ nén nước mắt, gội đầu cho anh.

Sau đó cậu thanh niên kia không xuất hiện nữa, Mạnh Dao cũng không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.

Tiếng khóc đó giống như bị thời gian hoàn toàn vùi lấp.

Chị Triệu nhìn cô đi học, nhìn cô rời cửa hàng, nhìn cô từng bước thành công trên con đường nhiếp ảnh, nhìn cô từng bước tiến bộ hơn, nhìn cô không còn tăm tối và vô vọng như ngày xưa.

Chị chưa bao giờ quá nhiệt tình với Mạnh Dao, nhưng lại luôn quan tâm đến cô suốt những năm qua.

Chị đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp chàng trai trong bức ảnh năm đó nữa.

Nhưng chị không ngờ rằng chàng thanh niên đó lại xuất hiện ở phòng bệnh này.

Triệu Sơ nói chuyện một hồi mới rời đi.

Phí Minh Nghị nghe rất lâu, tâm trạng vẫn chưa hồi phục.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, y tá đi ra đi vào, Phí Minh Nghị chỉ chậm rãi bước đến bên giường, lần nữa rút túi máy ảnh đã để trên bàn đầu giường từ khi nhận được.

Khóa kéo ngoài cùng mở ra, để lộ một bức ảnh và một sợi dây chuyền.

Chiếc vòng cổ là do anh tặng cho cô, còn bức ảnh...

Trong bức ảnh, thiếu niên nhìn vào máy ảnh với ánh mắt lạnh lùng.

Chính là anh của mười năm trước.

"Cô ấy luôn mang theo tấm ảnh đó bên mình, lúc đầu cô ấy để trên người, sau đó cô ấy cất trong túi máy ảnh, mang bên mình đi bất cứ nơi đâu."

Vừa rồi Triệu Sơ đã nói như vậy.

Phí Minh Nghị một tay siết chặt tấm ảnh, một tay ấn chặt vào tường, cúi đầu, nghiến chặt quai hàm, tim như bị trúng đạn.

Cô luôn thờ ơ và giữ khoảng cách với anh. Anh luôn nghĩ rằng cô không còn thích mình nữa.

Anh đi đến Tây Thành, cũng đi ngang qua tiệm cắt tóc ngày xưa anh từng ghé.

Anh nhớ rằng mình đã từng cắt tóc ở đây, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng cô là người đã đứng sau lưng anh lần đó.

Anh từng chú ý đến cô gái nhỏ ngày hôm đó nhưng cô ấy đeo mặt nạ và hơi cúi đầu nên anh không thể nhìn rõ.

"Cô ấy đã rất khó khăn trong suốt những năm qua. Mạnh Dao đã làm việc và trả nợ không ngừng. Cô ấy không có người thân, luôn luôn cô đơn..."

"Trong những năm qua, Mạnh Dao đã xem anh như một chỗ dựa..."

Cô lấy anh làm chỗ dựa.

Nhưng khi anh đứng trước mặt cô

Cô không nói gì cả.

Cô hoàn toàn không nói gì với anh.

"A Nghị..."

"A Nghị..."

Ngay cả trong mơ, cô vẫn gọi anh bằng cái tên ấy.

"Mạnh tiểu thư, cô đã từng có bạn trai chưa?"

"Chưa từng"

- A Nghị, tôi vẫn sẽ thích cậu.

Luôn luôn thích cậu.

***************************************************************************************

Chào các chị em, mình nhận được nhiều tin nhắn trên Fb hỏi xem khi nào có thể update truyện tiếp tục, bên mình mới 7AM nhưng thấy mọi người chờ mong quá nên mình lật đật post để mọi người có thể giải trí cuối tuần.

Enjoy!!!