Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 9: Đây Là Lần Đầu Tiên Cô Ở Gần Anh Đến Vậy




Đó là một tiệm cắt tóc ở thành Tây, người chủ tiệm cắt tóc đã tốt bụng đóng học phí giúp cô nên cô đến đây phụ việc khi không có lớp.

Lần đầu tiên đến thành Tây, khi cô đang trong cơn tuyệt vọng, bà chủ thấy cô không nhà nên đã cho cô một công việc, cho cô một chỗ ở, sau đó trả tiền học phí cho cô.

Cô vừa đi ra sau khi gội đầu cho một vị khách thì nghe thấy tiếng "chào mừng" ở cửa, ngẩng đầu lên thì đã thấy thiếu niên đang đứng trong đám người.

Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy người thiếu niên đó, ba năm hay bốn năm, cô có chút mờ mịt.

Chàng trai trước đây luôn im lặng và nghiêm nghị, khi trưởng thành trở nên cương nghị khác thường, tính tình cũng trở nên kiềm chế hơn, nhưng cô vẫn nhận ra anh trong nháy mắt.

Nước mắt nóng hổi trào ra.

Cô chưa từng nghĩ kiếp này sẽ gặp lại anh, nhưng ở Tây Thành xa xôi này, khi cô tuyệt vọng, anh lại xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng cô không có can đảm đối mặt với người bạn cũ này,

Cô quay người đi, để mặc cho nước mắt từng giọt một rơi xuống gò má.

Giờ thì muốn trốn cũng không được.

Sau khi chạy trốn, bao giờ cô mới có thể gặp lại anh?

Tiếng ồn bên ngoài đã tràn vào.

Mấy chàng trai nói: "Phí ca, đây là tiệm cắt tóc tốt nhất khu này, bà chủ khéo tay lắm."

"Bà chủ, Phí ca của chúng tôi muốn cắt tóc, bà có thể gội đầu cho anh ấy trước."

Bà chủ gọi cô: "Em gái à"

Không còn nơi nào để trốn

Cuối cùng, cô lau nước mắt, đeo khẩu trang bước ra ngoài.

Cô đẩy chiếc xe đồ nghề, cố gắng thu mình lại.

Lúc đó, cô rất may mắn khi bà chủ gọi cô là "em gái".

Lúc đi phía sau Phí Minh Nghị, toàn thân cô phát run.

Phí Minh Nghị ngồi xuống, nhàn nhạt dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nói chuyện với những người xung quanh.

Nhận thức được có người phía sau, anh liếc nhìn cô qua gương rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Tóc cô đã dài, buộc cao đuôi ngựa, không dám để anh nhận ra, cúi gằm mặt xuống. Phần lớn khuôn mặt gầy được che đi bởi một chiếc khẩu trang, đôi mắt được giấu dưới tóc mái dài..

Mặc một chiếc áo phông và quần tây bình thường, trên tay cầm một mảnh vải, cô thực sự trông giống như một cô gái gội đầu bình thường.

Nam tử bên cạnh hỏi: "Phí ca, ngày mai cậu đi sao?"

"Ừ."

"Không ở chơi vài ngày nữa sao?"

"Có gì để chơi"

Mạnh Dao cẩn thận nghe những câu đối đáp, mở tấm vải quấn quanh người anh, khi đầu ngón tay chạm vào vùng da sau gáy anh, cả người cô như bị bỏng.

Ngập ngừng một lúc lâu, cô xịt ướt tóc lần nữa và luồn ngón tay vào tóc.

Ngay lúc đó, nước mắt lại gần như rơi xuống.

Đây là người cô đã thích bấy lâu nay.

Cô đã từng đợi hàng giờ đồng hồ chỉ để được gặp anh, nhưng rồi cô không bao giờ có cơ hội để chờ nữa.

Cô nhìn tấm lưng rộng và thẳng của anh, chiếc cổ thon và trắng, nốt ruồi nhỏ bên tai mà trước đây cô chưa từng thấy.

Cô thấy tham luyến.

Vào lúc này, cô ở gần anh như vậy.

Cô thậm chí có thể chạm vào làn da của anh, vuốt ve mái tóc của anh, thậm chí ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương trên người anh.

Cô biết rằng trong cuộc đời cô, đây là khoảng cách gần nhất giữa hai người.

Nhóm bốn người đều xuất thân từ những gia đình giàu có, lời nói và hành động của họ là thứ mà cô đã từng thẩm thấu đến tận xương tủy.

Một trong số họ đang học đại học gần đó, ba người còn lại vừa đến đây để thăm người bạn bị gia đình đưa về "miền quê" này.

Nước mắt cô lại trào ra, cô không dám lộ ra manh mối gì nên chỉ biết kìm nén.

Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.

Lặng lẽ trầm mặc

Phí Minh Nghị không nhìn cô, người bên cạnh rời đi, anh lại chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.

Anh không quan tâm tại sao cô gái phía sau lại đeo mặt nạ, không quan tâm cô gái phía sau tại sao lại không nói một lời từ đầu đến cuối.

Anh cũng không biết trái tim cô đang run rẩy, những giọt nước mắt chực rơi đã làm mờ tầm nhìn của cô gái ấy.

Mạnh Dao đau lòng muốn khóc, nhưng cô không dám khóc.

Cô thực sự muốn nói chuyện với anh.

Kể về những khó khăn, vất vả trong những năm tháng này;

Nói về những bất bình và nỗi buồn của cô trên suốt chặng đường vừa qua;

Hay là chỉ muốn nói, A Nghị, cậu có nhớ tôi không.

Cô có vô số điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cô không nói gì.

Cô dốc hết sức lực để trấn áp từng cơn sóng đang dâng lên trong lòng.

Cô ở gần anh đến mức không dám nhận ra nhau.

Cô đã từng rất thích anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất tuyệt vọng.

Gội đầu xong, cô không nhịn được nữa, bỏ khăn tắm xuống, đẩy xe sang một bên rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cô không thể ở lại thêm một giây nào nữa, cơn đau đã đến cực hạn.

Cô chạy đến một góc vắng vẻ bên ngoài cửa hàng, ngồi dựa vào tường.

Nước mắt giàn giụa.

Cuối cùng, cô lấy ảnh của anh ra nhìn, ôm nó vào ngực và khóc đến đau lòng...

...

Những ngày sau đó, mọi việc đều trôi qua như bình thường ngoại trừ việc Mạnh Dao không còn buồn bã nữa.

Dường như cô đã tìm thấy dấu vết của niềm tin, dường như có một sức mạnh nào đấy đã sinh ra trong xương cốt của cô

Cô thấy mình có đủ can đảm để tiếp tục sống.

Lúc đó, cô đã đứng trên mép vực, chỉ cần cô bước nhẹ về phía trước, cô sẽ tan thành từng mảnh.

Nhưng anh đến sau lưng cô và nhẹ nhàng kéo cô lại.

Cô biết anh chỉ vô tình, nhưng sự vô tình ấy đã cứu cô thoát khỏi vực thẳm.

Tây Thành rất xa, vậy mà anh lại đến nơi này;

Tây Thành rất lớn, vậy mà cô lại gặp được anh.

Anh vượt qua hàng ngàn ngọn núi và con sông, như thể chỉ để nhìn thoáng qua và nói với cô rằng vẫn còn một tia sáng trong thế giới này.

Thế giới của cô vẫn có anh.

Đừng bỏ cuộc, không thể bỏ cuộc, cô phải sống tốt.

Cô cần niềm tin để sống, và anh là niềm tin của cô.

Cô đã khóc rất lâu trong ngày hôm đó, bao nhiêu uất ức và đau đớn đều được trút bỏ.

Ngày đó cô một đi không trở lại, cô không còn sức lực để đối mặt lần nữa.

Cô tiếp tục cuộc sống của mình, làm việc mỗi ngày để kiếm tiền, không ngừng bận rộn mưu sinh.

Cô cũng đã đổi tên vào tháng 8 khi về Khang Thành làm thủ tục chuyển tài khoản.

Năm mười hai tuổi, bà ngoại cho rằng tên cô quá "yếu đuối" nên yêu cầu cô đổi tên, ba cô không đồng ý, giờ thì cô không thể chịu nổi nữa.

Khi nhân viên đăng ký hỏi cô muốn đổi tên gì, cô hơi ngẩn người.

Cha cô đã mất, bà cô mất, người thân đều đã ra đi, cô dường như không còn phải lo lắng về sự mất mát nữa.

Nhân viên đăng ký vẫn đang đợi câu trả lời của cô, sau một lúc im lặng, cô ấy: "Đổi thành Mạnh Dao"

"Dao" với ý nghĩa xa xôi, không thể quay lại

Cô đã từng có cuộc sống hạnh phúc và vô tư, nhưng bây giờ, tất cả những điều ấy đều trở nên xa vời.

Ngày nhận được chứng minh thư mới, lòng cô hơi trống trải.

"Mạnh Dao"

Trên đời này sẽ không còn Mạnh Thời Yên nữa.

...

Vào tháng 9, cô cuối cùng đã bước vào khuôn viên trường và bắt đầu cuộc sống của sinh viên đại học. Cô theo học ngành quảng cáo, một chuyên ngành có triển vọng việc làm rất lớn.

Những người trẻ tuổi từ khắp nơi tụ tập lại với nhau, khuôn viên trường đầy náo nhiệt, cô không tham gia, chỉ vùi mình tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình.

Cô vẫn rất bận rộn, học ban ngày, làm việc ban đêm, quay cuồng mưu sinh trong kỳ nghỉ.

Cô một mình bước đi trong thế giới, không dám đến quá gần người khác.

Một người bạn ở ký túc xá hỏi cô: A Dao, sao cậu bận rộn suốt ngày vậy?

Cô không trả lời.

Một người bạn ở ký túc xá hỏi cô: A Dao, bố mẹ cậu sống ở đâu?

Cô cũng không trả lời.

Cô chưa bao giờ nói với ai về gia cảnh của mình, cũng không ai biết rằng cô đang mang một món nợ lớn trên vai.

Dường như mọi thứ vẫn còn rất khó khăn, nhưng có sự kiên định trong lòng, cô không còn hoảng sợ nữa.

Dường như cuối cùng cũng rút ra khỏi vũng lầy, trong lòng cô cũng dần bình an, cầm lấy chiếc máy ảnh đã xếp xó bấy lâu nay.

Cô không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào kể từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng cô thực sự thích chiếc máy ảnh mà cha đã tặng khi cô mười sáu tuổi.

Chỉ là mọi thứ đã thay đổi sau đó, và tất cả những sở thích kia đều bị mắc kẹt.

Vẫn còn đó những dấu ấn trên chiếc máy ảnh, những bức ảnh chụp năm xưa vẫn được lưu giữ trong đó.

Nhiều bức ảnh lộn xộn, mây mù trên trời, người đi lại, con mèo trên đường phố, hay khuôn mặt ngây thơ khi cười khi giận của những người bạn thơ ấu.

Mọi thứ đều lộn xộn, nhưng tất cả những năm tháng đó đều được ghi lại.

Ảnh của Phí Minh Nghị ở trên cùng, luôn được giữ nguyên vẹn.

Mạnh Dao lại bắt đầu chụp ảnh, giữa mỗi lần dừng chân sau khi vội vã, giữa mỗi khi nghỉ ngơi sau khi kiệt sức.

Cảnh hoàng hôn lộng lẫy cắt ngang những tòa nhà cao tầng, ánh đèn neon giữa đám đông, đám đông băng qua cầu vượt, hình ảnh phản chiếu của người phụ nữ mặc váy đỏ cầm ô đen đi trong mưa, tất cả đều trở nên những khoảnh khắc mà cô ghi lại.

Cô không còn cô đơn, như thể cô có một ai đó để dựa vào.

Những lúc rảnh rỗi, cô cũng lướt qua nhiều diễn đàn nhiếp ảnh khác nhau và âm thầm tiếp thu kiến ​​thức.

Thú vui đó dần dần biến thành tình yêu.

Cô cũng đăng ký ID trong một diễn đàn nhiếp ảnh nghiệp dư và đăng tải những bức ảnh mình chụp.

Dần dần, giới nghiệp dư đều biết có một người tên là "Yao" với những bức ảnh luôn rất đặc biệt.

Ảnh của cô có linh khí.

Cô không có nhiều kỹ năng chụp ảnh, nhưng nhãn quan và khả năng bắt hình độc đáo của cô đủ khiến mọi người kinh ngạc.

Mạnh Dao có năng khiếu, cô hay chụp theo bản năng nhưng luôn thổi hồn vào từng bức ảnh.

Nhiều năm qua, cô đã trải qua quãng đường tăm tối nên trái tim cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Có người nhắn cho cô một tin nhắn muốn kết bạn, nhưng cô không trả lời, có người mời cô tham gia gặp mặt offline, cô cũng không đồng ý. truyện kiếm hiệp hay

Cô trốn trong lớp vỏ của mình như một loài nhuyễn thể khép kín, chỉ dám thò những chiếc xúc tu của mình ra một chút để chạm vào thế giới bên ngoài.

Sau đó, trường tổ chức một cuộc thi ảnh, khi thấy giải thưởng là 5.000 tệ, cô cũng cố gắng chọn ra ba bức ảnh và gửi vào hộp thư.

Cô giành ngôi nhất toàn đoàn không chuyên và được ban giám khảo đánh giá rất cao.

Mạnh Dao không đi nhận giải, cô vẫn chưa quen đứng trước mọi người.

Hơn nữa, những gì cô ấy nhìn thấy lúc đầu chỉ là tiền thưởng.

Sau đó, cô gặp Tạ Toàn.

Hôm đó, khi cô đang chụp ảnh trong khuôn viên trường, Tạ Toàn đến bảo cô cho anh ta xem qua máy ảnh và nói: "Em rất có thiên phú, em có muốn học nhiếp ảnh với tôi không?"

Cô không trả lời.

Cô đương nhiên biết Tạ Toàn, anh ta là giáo viên bộ môn nhiếp ảnh, một nhân vật có tiếng trong ngành nhiếp ảnh, sở dĩ khoa nhiếp ảnh của trường nổi tiếng như vậy là bởi vì sự tồn tại của anh ta, thậm chí cô còn xem rất nhiều tác phẩm của anh ta khi cô đang đi học.

Anh ta là một trong những giám khảo quan trọng nhất trong các cuộc triển lãm nhiếp ảnh trước đây.

Nhưng cô vẫn không đồng ý.

Chi phí cho bộ môn nhiếp ảnh quá xa sỉ so với khả năng của cô.

Hơn nữa, cô luôn cảnh giác với lòng tốt đột ngột từ người xa lạ.

Tạ Toàn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc mà thường xuyên xuất hiện trước mặt cô những ngày sau đó.

Như thể anh ta không đành để lãng phí một tài năng tốt như vậy, anh ta dạy cho cô kiến ​​thức nhiếp ảnh chuyên nghiệp từng chút một.

Trước đây, Mạnh Dao cũng tự mày mò, nhưng dưới sự chỉ dạy của Tạ Toàn, cô nhận ra mình chưa bao giờ thực sự chạm ngưỡng nhiếp ảnh.

Có một khoảng cách giữa nhiếp ảnh nghiệp dư và nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Tạ Toàn nắm tay cô bước vào cánh cửa nhiếp ảnh chuyên nghiệp.

Trong thời gian đó kỹ năng chụp ảnh của cô tiến bộ nhanh chóng. Tạ Toàn nhìn sự tiến bộ đáng kinh ngạc của cô cũng chỉ biết thở dài.

Cuối cùng anh ta nói: "Em không cần đổi khoa, có thể học hỏi từ tôi trước, tôi sẽ không tính phí. Thật tiếc khi em không học nhiếp ảnh, vì em thật sự có tài."

Khi đó, cô cũng biết trình độ của mình so với một người chuyên nghiệp cách xa đến mức nào, cho nên dưới sự mời mọc liên tục của Tạ Toàn, cô đã bước vào lớp của anh ta.

Cô thích nhiếp ảnh và muốn học nhiếp ảnh một cách nghiêm túc, lúc đó tuy vẫn giữ khoảng cách với Tạ Toàn nhưng cô đã rất biết ơn rồi.

Nhưng ngay sau đó, mọi thứ đổ vỡ.

Cô rời lớp học của anh ta một năm sau đó và không bao giờ nhìn lại.

Những năm tháng ấy, cô ấy đã rất vất vả, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng khiến cô lao đao mất phương hướng.

Cô tưởng như khó khăn lắm mới tìm được chút ánh sáng, nhưng không ngờ đằng sau ánh sáng là bóng tối vô tận.

Cô quay lại học chuyên ngành quảng cáo, chuyện năm đó ở bộ phận nhiếp ảnh giống như chưa từng xảy ra.

Cô cũng vẫn chụp ảnh khắp nơi, nhưng không còn được học hành chuyên nghiệp gì nữa.

Hai năm đó, cô ngừng làm những công việc bán thời gian lặt vặt và bắt đầu tìm một công việc liên quan đến nhiếp ảnh, vừa kiếm tiền, vừa tích lũy kinh nghiệm chụp ảnh cho riêng mình.

Cô làm trợ lý cho một tiệm chụp ảnh cao cấp, đi theo mọi người để học kỹ thuật chụp và trau dồi kỹ năng của mình.

Vì có năng khiếu, cô nhanh chóng thăng chức thành thợ chụp ảnh cưới.

Đến khi ra trường, cô đã trở thành một nhiếp ảnh gia đám cưới có tiếng.

Chỉ là cô không ở lại thành Tây nữa, sau khi thực tập xong, cô đã chuyển đến Dung Thành.

Cô dường như không thể ở quá lâu một chỗ, qua một thời gian sẽ đến một nơi xa lạ khác để làm lại từ đầu.

Lần đầu tiên cô làm việc cho một tạp chí thời trang ở Dung Thành, thiết kế và copywriter, chỉ hai tháng sau, cô trở thành nhiếp ảnh gia toàn thời gian cho tạp chí.

Ban đầu cô chỉ phụ trách ảnh tĩnh vật, sau đó lại phụ trách chụp người mẫu ảnh, cuối cùng thì mọi người bắt đầu liên hệ riêng với cô để nhờ chụp album.

Những bức ảnh của cô mang phong cách mạnh mẽ, những bức hình giản dị nhưng lại đầy sức nặng đánh vào lòng người.

Cô còn đặc biệt có thể nắm bắt được vẻ đẹp của mọi người, dưới ống kính của cô, mọi người đều trở nên đặc biệt.

Lúc đó, dường như cô cuối cùng đã tìm ra một con đường, một con đường mà cô đã từng nhận ra nhưng chưa bao giờ xác định được.

Cô bắt đầu lui tới studio của người khác để kiếm việc làm. Sau một năm, cô tích lũy được một số mối quan hệ nhất định và rời Dung Thành để mở một studio chụp ảnh của riêng mình ở Ninh Thành phồn vinh hơn.

- MY Photography.

MY: Meng Yao

Cô không quảng cáo, tất cả các khách hàng của cô đều dựa trên truyền miệng từ những khách hàng trước, nhưng lịch trình làm việc của cô luôn kín trước vài tháng.

Cô làm mọi thứ, áp phích, tạp chí, ảnh quảng cáo, chụp ảnh cưới, ảnh cá nhân, tất cả đều nhận.

Mức thù lao của cô không hề rẻ nhưng cô ấy luôn cố gắng tạo ra cho mình một tác phẩm có giá trị hơn rất nhiều so với số tiền khách hàng bỏ ra.

Mệt không? Rất mệt.

Nhiếp ảnh không chỉ là cầm máy ảnh và nhấn nút chụp. Các vật dụng cần được bày trí và cần ánh sáng, nhân vật cần quần áo và trang điểm, đến địa điểm chụp ảnh cần mang theo tất cả các loại thiết bị nặng, khi chụp ảnh cưới cần làm việc hơn mười giờ một ngày, thậm chí có thể không thể uống một ngụm nước...

Nhưng cô đã đi suốt quãng đường mưa gió, mệt mỏi này một mình.

Mười năm trước, cô rời Bắc Thành trong tình trạng tha hương cầu thực;

Sáu năm trước, cô nhìn bà mình ra đi mà hoàn toàn không có gì;

Sau đó, cô vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy với tia sáng cuối cùng, bước từng bước về phía trước, trả dần từng món nợ cô đã mượn;

Khi đó, cô không biết mình có thể trả hết những món nợ này trong đời hay không, nhưng về sau, cô thực sự đã trả hết nợ.

Hai năm sau khi studio "MY" được thành lập, cô đã gạch sạch số tiền nợ cuối cùng được ghi trong cuốn sổ năm đó.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô như có một viên đá rơi xuống đất.

Cô không khỏi rơi nước mắt, từ mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, đã mười năm.

Không ai biết được nỗi cay đắng của cô.

Nhưng bây giờ, dù mùa đông có vất vả đến đâu, cô cũng đã hoàn thành, và dù con đường có khó khăn đến đâu, cô vẫn luôn bước tới.

...

Xe khách vẫn đang phi nước đại trên đường, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng lướt qua, giống như những năm đó.

Mạnh Dao ngửa đầu thở ra một hơi.

...

Bên trong phòng triển lãm, một chiếc Mercedes-Benz màu đen cũng dần lái ra khỏi bãi đậu xe.

Trên ghế lái, Phí Minh Nghị yên lặng lái xe, không nói lời nào.

Người phụ nữ bên ghế phụ nhìn sơ qua anh, trong lòng càng ngày càng bất an.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, trước đây anh vốn là người hiền lành lễ độ nhưng đột nhiên lại lãnh đạm đến mức khiến người ta không dám lại gần.

Suy nghĩ một hồi, cô ngập ngừng hỏi: "Minh Nghị, tâm trạng anh có vẻ không được tốt, có chuyện gì vậy?"

Giọng cô ấy nhẹ nhàng, trong mắt lộ rõ ​​sự lo lắng.

Phí Minh Nghị liếc cô ta một cái, không nói gì.

Trái tim người phụ nữ chùng xuống.

Cô ấy nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó, nhưng vẫn không thể hiểu tại sao.

Có phải vì bức ảnh đó không?

Nhưng bức ảnh không có gì đặc biệt.

Hoặc là bởi vì anh không hài lòng với sự thân mật của mình đối với anh.

Suy nghĩ một hồi, cô lại nhẹ giọng hỏi: "Minh Nghị, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Phí Minh Nghị vẫn không trả lời.

Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại trước một nhà hàng.

Thấy vậy, người phụ nữ có chút vui mừng, điều này cho thấy sự khó chịu của anh không phải là do mình gây ra.

Phí Minh Nghị xuống xe, người phụ nữ vội vàng chạy theo.

Phí Minh Nghị cũng không có đi vào ngay mà dựa cửa xe châm một điếu thuốc.

Cách anh châm thuốc rất đẹp, lưng hơi cong và mắt cụp xuống, chiếc bật lửa khiến đôi mắt đen của anh ta trở nên nửa sáng nửa tối.

Ngón tay cầm điếu thuốc rất thanh nhã, các lóng tay rõ rệt, mảnh mai và mạnh mẽ.

Người phụ nữ hơi ngạc nhiên, không biết tại sao anh lại dừng lại.

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng đàn ông, "Văn Quân?"

Người phụ nữ quay đầu lại, sắc mặt liền thay đổi.

Một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi đang đứng bên cột đá cạnh nhà hàng, tay cầm điện thoại di động nhìn cô ta với vẻ khó tin.

"Văn Quân, đó có phải là lý do em chia tay với anh không?" Người đàn ông hỏi.

Phí Minh Nghị đặt điếu thuốc trong tay xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Khi người phụ nữ nhìn thấy, cô ta lập tức hoảng sợ.

Phí Minh Nghị liếc cô một cái, cười nhẹ nói: "Tần tiểu thư, tự mình giải quyết đi."

Nói xong, anh dập điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, mở cửa xe ngồi vào.

Chiếc xe nổ máy và phóng đi thật nhanh, người phụ nữ mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt đau rát.

Hai tháng trước, cô được giới thiệu cho Phí Minh Nghị với tư cách là phiên dịch viên tiếng Pháp, sau khi biết được lý lịch thực sự của anh, cô ta đã chia tay bạn trai lâu năm dù anh ta không hề làm gì sai.

Cô ta biết rằng điều này là không tốt, nhưng thế giới phồn hoa như vậy, cô chỉ muốn tranh giành nhiều hơn một chút.

Để không bị anh coi thường, cô ta đã cố gắng hết sức để làm một người phụ nữ thông minh, ấm áp và rộng lượng.

Cô ta nghĩ rằng mình đã làm đủ tốt, nhưng không ngờ, anh đã biết tất cả.

Sau đó, khi cô ta không chuẩn bị trước, Phí Minh Nghị đã giáng cho cô một cái tát vào lòng tự tôn.

"Tần tiểu thư, hãy là chính mình."

"Tần tiểu thư, tự mình giải quyết đi."

Cô ta cứ nghĩ sớm muộn gì cũng chiếm được anh, hoàn toàn quên mất có người đã nhắc nhở cô:

"Phí đại thiếu gia tâm tư kín đáo, cô phải cẩn thận!"

...

Bên trong xe, Phí Minh Nghị tiếp tục lái về phía trước.

Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi, "Lão đại, anh xem chưa?"

"Đã xem."

"Được rồi, lão đại, anh đang bận, cứ gọi em khi anh có việc cần."

"Ừm."

Cuộc gọi nhanh chóng được dập máy, Phí Minh Nghị nhìn con đường phía trước, ánh mắt càng lạnh hơn.