Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 3: Hối hận muộn màng




Đang lúc căng thẳng thì bên ngoài cửa một cô y tá đẩy cửa bước vào nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi kính cẩn cất tiếng:

- Thiếu phu nhân, hiện tại vì em bé còn quá nhỏ nên chúng tôi không thể giữ bé quá lâu. Không còn cách nào khác chúng tôi xin phép sẽ xử lý thân thể của bé, hi vọng cô đừng quá đau buồn.

Nghe đến đây trái tim vốn đã vỡ vụn của Vương Ý Vân càng như tan ra thêm nhiều mảnh, cô cố gắng kìm nén nước mắt của chính mình nhưng lại chẳng cách nào có thể cản được. Cứ thế cô gục đầu lên vai Lâm phu nhân khóc không thành tiếng.

Thấy con dâu như vậy Lâm phu nhân và cả Lâm lão gia đều rất đỗi đau lòng nhưng lại chẳng thể làm gì khác. Sau khi nghe y tá nói xong Lâm lão gia khẽ gật đầu rồi lên tiếng hỏi:

- Khi nào sẽ xử lý?

- 3 giờ chiều nay ạ!

- Con bé ở đâu? Tôi muốn đến nhìn mặt cháu nội mình lần cuối.

- Hiện tại thân thể của bé đang được lưu giữ trong phòng lạnh đặc biệt, người nhà có thể đến thăm.

- Được rồi! Cô ra ngoài đi!

- Tôi xin phép! Xin gia đình đừng quá đau lòng!

Cô y tá nói rồi lập tức quay lưng rời đi để lại phía sau là cả một gia đình mang bầu không khí căng thẳng. Từ nãy đến giờ Lâm Hiểu Phong tuyệt nhiên chẳng nói thêm câu nào chỉ đứng cúi mặt như đang tự dằn vặt.

Thấy con trai vẫn đứng im chẳng nói gì Lâm phu nhân lên tiếng:

- Phong Nhi, con đến nhìn mặt Mẫn Nhi lần cuối đi! Chiều nay hãy đưa tiễn con bé đoạn đường cuối.

- ...

Trước lời đề nghị của Lâm phu nhân Lâm Hiểu Phong vẫn im lặng chẳng nói gì, chỉ thấy bàn tay anh khẽ đưa lên che khuất dần đôi mắt, đôi môi run rẩy khẽ mím lại hẳn là đang ân hận rất nhiều. Thấy Lâm Hiểu Phong không trả lời Lâm phu nhân lại lên tiếng:

- Phong Nhi, từ nhỏ ba mẹ chưa từng để con thiệt thòi cũng chưa từng bỏ bê con, thồ gian của ba mẹ cũng đều dành hết cho con dù ba mẹ có bận. Mẹ cứ nghĩ chỉ cần cho con thật nhiều tình thương thì sau này khi lớn lên con cũng sẽ thương con của con nhiều như vậy. Lúc Mẫn Nhi chào đời ba mẹ đã rất hạnh phúc, dù biết mối quan hệ của tụi con chẳng mấy tốt đẹp nhưng mẹ nghĩ con vẫn sẽ dành thật nhiều tình yêu cho Mẫn Nhi vậy mà...

- ...

- Mẹ từng tưởng tượng đến cảnh Mẫn Nhi lớn lên, tưởng tượng rằng con sẽ chăm lo thế nào cho con bé. Con sẽ dỗ nó ngủ, cho nó ăn, dạy nó học và cả dạy nó cách yêu thương người khác nhưng...

Nói đến đây khóe mắt của Lâm phu nhân dần đỏ lên rồi cũng ôm chặt Vương Ý Vân trong lòng rơi nước mắt. Sự ra đi của sinh mạng nhỏ bé ấy quả thật đã tạo ra quá nhiều nỗi đau mà hẳn người phải ân hận suốt đời sẽ là cha con bé.

Lặng đi một hồi Lâm lão gia lên tiếng:

- Thôi vậy! Nếu mày không đi thì để ba đi, ba muốn tiễn con bé đoạn đường cuối.

Khóe mắt Lâm lão gia cũng đã ửng hồng, ông vốn là người điềm tĩnh ít nói, trước giờ chưa từng bộc lộ cảm xúc nhiều vậy mà giờ lại rơi nước mắt. Chỉ cần nhìn bấy nhiêu ấy thôi cũng đủ hiểu rằng ông yêu thương đứa cháu nội này biết mấy.

Vừa dứt lời Lâm lão gia lập tức đứng lên định đi về phía cửa thì bị Lâm Hiểu Phong ngăn lại. Anh không ngẩn đầu nhìn ông mà chỉ khẽ lên tiếng:

- Để con đi! Con muốn gặp con bé!

Giọng nói Lâm Hiểu Phong lúc này khàn khàn có lẽ là đang cố gắng kìm nén, quả thật không sai vừa bước ra hành lang anh đã không còn cách nào chấp nhận được mà ngồi thụp xuống ghế. Hai tay anh khẽ đưa lên che mặt rồi cứ thế ngồi đó trong một khoảng thời gian.

Sau khi đã trấn tỉnh bản thân Lâm Hiểu Phong mới từ từ đi đến phòng Mẫn Nhi đang được lưu giữ. Đứng trước cửa một hồi nhưng sao anh lại chẳng có dũng khí bước vào, khẽ hít một hơi thật sâu Lâm Hiểu Phong đẩy cửa đi vào để gặp mặt con gái mình lần cuối.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là một thân thể bé xíu xiu nằm gọn trong chiếc chăn trên giường bệnh rộng lớn, hơi lạnh phà vào làm Lâm Hiểu Phong phải rùng mình rồi bất chợt nước mắt anh rơi không kiểm soát. Chỉ vừa mới hôm qua anh vẫn còn nghe tiếng khóc của con vậy mà giờ nằm đây chỉ còn là một thân thể lạnh lẽo.

Cảnh tượng này làm Lâm Hiểu Phong chẳng có cách nào chấp nhận được, anh bất lực đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ xíu của bé con ngồi gục xuống sàn gào lên trong tuyệt vọng đau đớn. Có lẽ giờ phút này chính là giây phút anh ân hận nhất trên đời, chỉ vì vài phút sai lầm của anh mà bé con của anh ra đi mãi mãi. Giờ khắc này Lâm Hiểu Phong dằn vặt lắm, anh chẳng hiểu sao mình lại ghét bỏ sinh linh nhỏ bé này cũng chẳng hiểu sao lại chưa từng ôm con vào lòng dù chỉ một cái.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên thân thể lạnh lẽo của bé con cứ thế anh ôm Mẫn Nhi trong lòng tự trách.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu một cô y tá bước vào, nhìn thấy anh cô y tá khẽ lên tiếng:

- Thiếu gia, đến giờ đưa bé con đi rồi! Xin ngài hãy giao lại em bé cho tôi!

Lời nói của cô y tá vang vọng trong chiếc phòng rộng lớn trống không làm trái tim Lâm Hiểu Phong càng thêm đau đớn. Cái giây phút cô y tá bế Mẫn Nhi khỏi tay anh trái tim anh như hẫng đi một nhịp. Lâm Hiểu Phong vội vàng đứng dậy đi theo sau cô y tá, anh theo y tá đưa bé con của mình đến một khu đất trống rồi tận mắt chứng kiến cảnh tượng con ra đi. Nó mới thật đau đớn không thể tả!

Sau khi đặt thân thể Mẫn Nhi vào một chiếc hộp cô y tá nói:

- Thiếu gia, ngài có gì cần nói với bé con nữa không?

- Có!

Nói rồi Lâm Hiểu Phong bước đến gần Mẫn Nhi, anh cuối người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con lần cuối cùng nghẹn ngào nói:

- Mẫn Nhi, con hãy ra đi thật bình yên và tiếp tục sống thật hạnh phúc ở một nơi mới nhé! Nếu có kiếp sau hãy tiếp tục trở lại làm con của ba, ba hứa sẽ yêu thương con bù cho cả kiếp này nữa. Ba yêu con!

Nói xong anh đứng lên lùi về phía sau gật đầu ra hiệu với y tá rồi cứ thế đứng nhìn con mình dần chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh cửu.