Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 53: Bị hạ thuốc




Sau khi thưởng thức chiếc bánh choco bạc hà thơm ngon cũng là lúc sự nguy hiểm bắt đầu. Vương Ý Vân định bụng đứng lên đi xung quanh tìm thêm đồ ăn ngon cũng sẵn dạo một vòng cho thong thả thì bỗng một cơn chóng mặt truyền tới.

Cơn choáng váng ập đến khiến cô không kịp trở tay suýt thì ngã xuống mặt đất. Cũng may Vương Ý Vân nhanh trí, cô lập tức bám vào chiếc bàn gần đó rồi dần lấy lại thăng bằng. Những tưởng chỉ là cơn chóng mặt bình thường do có thai mang lại nhưng nào ngờ không đơn giản như thế.

Dù đã đứng đó khoảng 5 phút đồng hồ tuy nhiên cơn choáng vẫn không thuyên giảm. Lúc này người Vương Ý Vân bắt đầu nóng lên, cả cơ thể rạo rực khó chịu đến ngứa ngáy. Đầu cô xoay xoay và mắt thì bắt đầu xuất hiện ảo giác. Nhận thấy tình hình bản thân không ổn Vương Ý Vân lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Hiểu Phong. Tuy nhiên trời xui đất khiến thế nào điện thoại lại hết pin gọi không được.

Thấy điện thoại hết pin Vương Ý Vân lúc này vô cùng hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. Cô quyết định tự thân vận động đi tìm chồng. Đi được nửa đường bỗng từ đâu một người phục vụ tiến lại, nhìn mặt người này Vương Ý Vân vẫn nhớ, anh ta là kẻ đã đưa bánh ngọt cho cô. Anh chàng phục vụ đến gần Vương Ý Vân rồi đưa tay ra đỡ lấy tay cô nói:

- Lâm thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Chắc cô quá sức nên mệt rồi, để tôi đưa cô vào phòng nghỉ. Tôi sẽ thông báo cho thiếu gia sau.

Vương Ý Vân nghe vậy thì hoảng, cô lắc đầu nguầy nguậy nhất quyết không chịu. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện nãy giờ thì dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra bản thân đang bị gài bẫy. Trông tình huống ấy ai mà dám đi với người hại mình cơ chứ. Thấy cô nhất quyết không chịu người phục vụ đành ngậm ngùi cắn răng rời đi, anh ta trước khi đi còn để lại cho cô một ánh mắt sắc lạnh ghê rợn.

Ngay lúc này Lâm Hiểu Phong cũng chạy đến, vừa nhìn thấy anh Vương Ý Vân lập tức ngã xuống. Cơ thể cô lúc này vô cùng khó chịu nhưng vẫn gắng gượng, cả thân người như bị hàng trăm con kiến chi chít bò vào vô cùng ngứa ngáy. Thấy vợ ngã xuống trước mặt mình làm trái tim Lâm Hiểu Phong như hẫng đi một nhịp, anh sợ mỗi lúc cô xảy ra chuyện vô cùng thế nhưng lần nào cô cũng gặp chuyện xấu.

Nằm trong vòng tay của chồng Vương Ý Vân cố gượng cười để anh yên tâm đôi chút, mặt cô lúc này đã đỏ bừng lên, cơ thể nóng hầm hập như lửa đốt. Nắm lấy áo Lâm Hiểu Phong Vương Ý Vân khẽ ghé sát vào tai anh thủ thỉ:

- Hiểu Phong, em khó chịu! Mau đưa em ra khỏi đây đi.

Lâm Hiểu Phong nghe vậy thì nào còn tâm trí tiếp khách tiệc tùng gì nữa, anh bế bổng vợ lên rồi xoay lưng nói với Tuyết Cầm:

- Mẹ, Ý Vân không khỏe nên con xin phép đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước.

Tuyết Cầm đứng phía sau thấy vậy cũng hối gả đi lại, bà đến gần khẽ nhìn Lâm Hiểu Phong rồi gật đầu nói:

- Mau đưa vợ con đi đi! Ở đây có ba mẹ là được rồi.

Dứt lời Lâm Hiểu Phong xoay lưng đi thẳng lên lầu về phòng ngủ. Căn phòng anh ở là phòng VIP dành riêng cho người có địa vị. Căn phòng này không phải có tiền là ở được mà phải phụ thuộc vào địa vị và quyền lực. Khỏi phải nói cũng biết giá cả căn phòng một đêm lên đến mấy chục triệu đồng tuyệt không phải là một con số nhỏ.



Vừa vào phòng Lâm Hiểu Phong đã vội đặt Vương Ý Vân lên giường ngủ, anh lại gần đỡ lấy cơ thể cô để cô dựa vào người anh rồi hỏi:

- Ý Vân, em sao thế? Sao đột nhiên lại không khỏe?

Vương Ý Vân nãy giờ dù rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng gượng, cô không muốn khiến Lâm Hiểu Phong và ba mẹ chồng mất mặt. Tuy nhiên sau khi chỉ có hai người ở cùng nhau trong một căn phòng thì bao sự mệt mỏi bất an của cô đều như được trút hết. Vương Ý Vân xoay người áp sát cơ thể vào người Lâm Hiểu Phòng, bàn tay cô không thể tự chủ mà vuốt ve cơ thể anh nói:

- Em cũng không biết! Sau khi ăn xong chiếc bánh phục vụ mang đến em liền cảm thấy đầu xoay mòng mòng cả cơ thể lại nóng rực rất khó chịu bức rức.

Lâm Hiểu Phong nghe vậy thì cau mày, vừa nghe sơ qua cũng đã đủ để anh biết vợ mình bị người khác hãm hại. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong thở dài nói:

- Sao em lại ăn bánh người lạ mang tới?

- Không phải bánh đó là do anh chuẩn bị riêng cho em sao?

Câu hỏi tưởng chừng đơn giản của Vương Ý Vân nhưng thực chất lại khiến Lâm Hiểu Phong sửng sốt. Anh kinh ngạc trợn tròn hai mắt nói:

- Anh không có!

Nghe đến đây khỏi nói cũng tự khiến cả hai hiểu ra rằng mình đã bị người ta hãm hại, nếu lúc đó Lâm Hiểu Phong không đến kịp thì chẳng biết Vương Ý Vân đã xảy ra chuyện gì. Giả sử nếu lúc đó cô tin tưởng rồi đi theo người phục vụ thì chẳng ai lường trước được kết quả. Nó quả thật là ghê rợn đến không dám tưởng tượng.

Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong cúi đầu nhìn Vương Ý Vân, anh lặng lẽ xoa xoa má cô rồi nhẹ nhàng nói:

- Ý Vân, có lẽ em bị hạ xuân dược rồi! Xin lỗi nhưng em ráng chịu một chút, anh sẽ giúp em thoải mái ngay.

Dứt lời Lâm Hiểu Phong kề sát môi mình vào môi Vương Ý Vân, một nụ hôn dịu dàng nhanh chóng được trao đến cho cô để xoa dịu đi cơn khát. Cứ thế đêm hoan ái đằng đẵng bắt đầu.