Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng lại để lại cho Tĩnh Vy sự hụt hẫng tột cùng, câu nói không mạnh không nhẹ thành công cắm thẳng vào trái tim cô ta một vết sâu khiến nó không ngừng rỉ máu. Nghĩ rồi Tĩnh Vy cụp mắt, cô ta không còn rơi nước mắt mà thay vào đó là một nở một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười như tự giễu chính bản thân, đôi môi mấp máy khẽ khàng phát ra tiếng:
- Chỉ một câu nói lại có thể khiến người ta từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Lâm Hiểu Phong, anh đúng là rất giỏi! Rất tuyệt tình!
Những tưởng nghe những lời này Lâm Hiểu Phong sẽ tứ giận nhưng hoàn toàn ngược lại. Anh chỉ cười nhạt một cái rồi không nóng không lạnh trả lời:
- Quá khen! Lâm Hiểu Phong tôi trước giờ trên thương trường lẫn tình trường đều không có hai từ nhẫn nhịn. Người duy nhất khiến tôi phá lệ chỉ có thể là người con gái tôi yêu.
- Hahaha! Đúng là kẻ yêu nhiều là kẻ thua cuộc, tôi thua Vương Ý Vân một ván đau thật đấy. Nhưng tôi nhất định sẽ không phục, một ngày nào đó tôi sẽ thắng cho anh xem.
Lâm Hiểu Phong nghe Tĩnh Vy nói xong thì híp mắt, ánh mắt anh nhìn cô ta lộ rõ vẻ khinh thường. Đứng dậy đi lại gần Tĩnh Vy Lâm Hiểu Phong nói:
- Cô nói sai rồi! Cô mãi mãi không thể so được với Ý Vân! Tình cảm của cô càng không thể so sánh. Cô nghĩ bản thân yêu nhiều nhưng thật ra đó chỉ là sự chiếm hữu, là khát vọng chinh phục của cô chứ không phải tình yêu. Cô có biết bản thân khác với Ý Vân chỗ nào không? Chính là con người cô quá mưu tính. Cái cô yêu vốn dĩ là tiền, là quyền lực của Lâm Gia chứ không phải tôi. Cô không yêu người khác thật lòng thì mong gì người ta hồi đáp lại mình chứ. Khuyên cô một câu, gieo nhân nào gặt quả nấy. Quả báo ngày hôm nay của cô là do hạt giống trước đây cô đã gieo, đừng trách ai hết.
Nói rồi anh xoay người rời đi để lại Tĩnh Vy và Tĩnh phu nhân đang gào thét trong tuyệt vọng. Cô ta nhìn theo bóng lưng của người đàn ông với ánh mắt không cam tâm, môi thì mím chặt. Có lẽ trong lòng Tĩnh Vy rất không phục, cô ta quả thật rất đáng thương nhưng lại càng đáng trách.
Bước ra khỏi căn nhà hoang Lâm Hiểu Phong dừng lại, anh rút trong túi quần ra một hộp thuốc lá vẫn chưa khui. Mở ra lấy một điếu, Lâm Hiểu Phong vừa rít lên một hơi vừa nhìn lên bầu trời trong xanh. Có lẽ trong lòng anh đang có cảm giác thoải mái.
Đang tận hưởng bầu không khí dễ chịu thì từ phía sau Ngô Phàm vội vã chạy lại, anh ta đưa sấp văn kiện đã điều tra cho Lâm Hiểu Phong xem rồi dè dặt hỏi:
- Sếp, ngài muốn xử lý hai mẹ con Tĩnh Gia thế nào? Có nể mặt Tĩnh lão gia không?
Lâm Hiểu Phong dập tắt điếu thuốc trên tay, anh nhận lấy sấp văn kiện điều tra từ tay Ngô Phàm cẩn thận xem xét. Sau một hồi im lặng Lâm Hiểu Phong nhàn nhạt mở miệng, bờ môi anh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
- Tham ô, tú bà trá hình, ăn chặn, lừa gạt, giành mối làm ăn,… tội của hai mẹ con Tĩnh Gia đúng là nhiều thật đấy. Không cần nể mặt, có nể mặt thì Tĩnh lão gia cũng chẳng cứu hai người bọn họ được.
- Vậy ngài muốn xử trí ra sao?
- Không phải mẹ con nhà đó thích đồ tươi ngon sao? Gọi vài người tới cho họ hưởng thụ chút, nhớ quay clip lại. Sau đó cho họ ăn thật ngon, mặc đồ sửa soạn đẹp chút rồi tiễn đến hắc quán chơi đi.
Ngô Phàm đứng phía sau nghe xong thì rợn cả gai óc, ông chủ của anh quả là người có bản lĩnh. Cách xử trí thật sự khiến người ta phải khiếp sợ. Nghĩ rồi Ngô Phàm lên tiếng:
- Vâng, thưa sếp!
Dứt lời Lâm Hiểu Phong và Ngô Phàm cùng bước ra xe, bên trong xe anh chàng thư ký lại lần nữa lên tiếng hỏi:
- Ngài muốn đi đâu ạ?
Lâm Hiểu Phong lúc này đang ngã người ra sau, việc dậy sớm cộng thêm họp hành công việc mấy ngày nay khiến anh có chút mệt mỏi. Vừa nhắm mắt tịnh dưỡng Lâm Hiểu Phong vừa nhàn nhạt đáp:
- Về nhà!
Chiếc xe lại lao vun vút trên đường rồi dừng trước cổng biệt thự, ngó đồng hồ bây giờ cũng đã là 11h, thời giam đúng là trôi nhanh chẳng chịu chờ ai cả. Khoảnh khắc Lâm Hiểu Phong bước vào nhà. từ xa có một cô gái chạy từ hướng bếp lại. Vương Ý Vân vui vẻ nở nụ cười thật tươi nói:
- Anh về rồi! Em vừa nấu cơm trưa xong, toàn món anh thích thôi. Chúng ta dùng bữa chung nha.
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên gương mặt Vương Ý Vân tức khắc mọi mệt mỏi phiền lo trong Lâm Hiểu Phong đều biến mất. Anh tiến lại gần ôm eo cô gái nhỏ, khẽ hôn lên má cô anh nói:
- Được! Chúng ta ăn cơm, nghe mùi thức ăn làm anh thấy đói.
Vừa nói anh vừa đi nhanh xuống bếp mà không để ý cô gái nhỏ không bước theo kịp. Lúc tới phòng ăn xoay lại nhìn chợt phát hiện bước đi của Vương Ý Vân hơi khác lạ. Cô đi tập tễnh rất kỳ, thấy vậy Lâm Hiểu Phong nhíu mày chạy lấy đỡ lấy cánh tay cô anh hỏi:
- Chân em sao vậy? Đau ở đâu?
Nghe anh hỏi Vương Ý Vân chỉ khẽ cười, cô lắc đầu trấn an anh nói:
- Em không sao đâu mà! Chỉ là em sơ ý bị bỏng nước sôi thôi.