Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 61: Em không ngủ được!




Sau bữa trưa vì có việc cần làm nên Lâm Hiểu Phong lên thẳng phòng làm việc, anh ngồi vào chiếc bàn chất đống giấy tờ và bắt đầu giải quyết. Không những thế Lâm Hiểu Phong còn phải vừa xử lý giấy tờ vừa mở cuộc họp trực tuyến từ xa để lãnh đạo dự án mới.

Sau khi Vương Ý Vân có thai nói đúng hơn là sau khi trọng sinh Lâm Hiểu Phong đã tự động cắt giảm công việc của mình lại một nửa. Anh muốn dành thời gian chăm sóc vợ và con mình cũng như học cách làm ông bố hoàn hảo mà kiếp trước bản thân không thể. Đặc biệt sau vụ việc bắt cóc lần trước thì ý định đó càng được Lâm Hiểu Phong ưu tiên lên hàng đầu. Nếu không có việc gì quá gấp anh sẽ túc trực bên vợ 24/24 tuyệt không rời nửa bước.

Có lẽ vì cảm nhận được tình cảm và sự thay đổi của chồng nên Vương Ý Vân cũng dần dần thu hẹp khoảng cách. Cô không còn khách sáo hay ngượng ngùng mà thay vào đó vô cùng thoải mái. Nếu là lúc trước Vương Ý Vân chắc chắn sẽ im lặng chịu đựng mọi thứ nhưng dạo gần đây cô đã ỷ lại vào Lâm Hiểu Phong hơn thậm chí nũng nịu nhõng nhẽo với anh từng li từng tí. Cảm giác này khiến Lâm Hiểu Phong phấn khích vô cùng, cũng vì thế mà ngày càng không muốn rời xa vợ.

Quay lại với Vương Ý Vân, trong lúc Lâm Hiểu Phong đang bận tối mặt tối mày thì cô nàng cũng chẳng rảnh rang hơn là mấy. Cũng như chồng mình từ sau khi có thai Vương Ý Vân quyết định tạm gác việc đến công ty lại. Cô giao lại quyền điều hành chính cho bố mình là Vương lão gia còn bản thân thì chỉ điều hành từ xa các dự án nhỏ. Vương Ý Vân muốn an tâm ở nhà dưỡng thai đợi sinh em bé xong thì mới đi làm lại.

Ngay lúc này khi Lâm Hiểu Phong đang đầu tắt mặt tối thì Vương Ý Vân cũng đang xử lý công việc. Dự án gần đây nhất cô nhận điều hành từ xa xảy ra chút sơ sót nhỏ nên cần đích thân lãnh đạo cấp cao như cô giải quyết. Chính vì thế sau khi dọn dẹp bát đũa xong cô nàng ngay tức khắc ngồi vào vàn làm việc.

Tích tắc tích tắc

Sau tầm 1 giờ đồng hồ cuối cùng mọi việc cũng được thu xếp ổn thỏa. Tuy nhiên đó chỉ là phía Vương Ý Vân thôi chứ còn Lâm Hiểu Phong thì vẫn còn đang làm việc. Sợ chồng làm việc mệt mỏi cô gái nhỏ liền mở tủ lạnh bưng ra một bát chè lạnh đã được nấu sẵn rồi đặt lên khay sau đó hí hửng mang lên lầu cho người đàn ông thưởng thức.

Đứng trước cửa phòng Vương Ý Vân nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa gỗ ba cái rồi cất tiếng:

- Hiểu Phong, em vào được chứ?

Người đàn ông bên trong đang tối mặt tối mày nghe tiếng gọi nhẹ nhàng từ bên ngoài liền lập tức tươi tỉnh. Vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh ngay tức khắc biến mất thay vào đó là nét mặt hớn hở, hàng chân mày đang chau lại nhăn nhó cũng được thay bằng một nụ cười tỏa nắng. Đưa tay gặt bớt đống giấy tờ sang một bên Lâm Hiểu Phong cất giọng đáp:



- Em vào đi!

Nhận được sự cho phép lúc bấy giờ cô gái nhỏ mới đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô đầu tiên là khung cảnh người đàn ông đang ngồi với đống tài liệu chất cao như núi. Sợ bản thân làm phiền anh cô vội nói:

- Xin lỗi anh! Có phải em làm phiền anh rồi không? Em không biết anh lại bận rộn với nhiều giấy tờ như thế.

Lâm Hiểu Phong nghe xong chỉ cười xòa, anh đứng dậy tiến đến gần Vương Ý Vân, một tay anh cầm lấy khay gỗ đang đựng chén chè tay còn lại xoa xoa đầu cô nói:

- Phiền gì chứ. Em vốn là vợ anh mà, vợ chồng thì sao lại phiền được.

- Thật sự không phiền?

- Không phiền! Nếu phiền cũng là anh tự nguyện chịu.

Nói rồi Lâm Hiểu Phong cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Vương Ý Vân. Anh đặt khay gỗ xuống bàn giây sau liền đi đến đỡ ngay thắt eo chả Vương Ý Vân vừa dìu cô lại ghế ngồi vừa nói:

- Giờ này trưa rồi, sao em không ngủ đi?

Vương Ý Vân vừa ngồi xuống chiếc ghế vừa đưa tay xoa xoa chiếc bụng bầu đã nhô cao của mình đáp:

- Em vừa giải quyết xong công việc của tập đoàn nên chưa ngủ. Thấy anh còn làm việc em sợ anh mệt. Với lại…



- Với lại thế nào?

- Em ngủ một mình không quen! Gần đây có anh ngủ cùng đã quen rồi, giờ ngủ một mình thấy giường trống trãi nên em khó ngủ.

Nghe đến đây Lâm Hiểu Phong khẽ cười, nói qua nói lại ra là muốn cùng anh ngủ. Biết Vương Ý Vân dễ ngại Lâm Hiểu Phong liền lên tiếng trêu chọc:

- Ra là Ý Vân nhớ hơi anh à?

Vương Ý Vân nghe xong thì ngượng chín mặt, bàn tay cô khẽ đánh nhẹ vào vai anh một cái. Anh mắt lườm khẽ qua gương mặt điển trai nói:

- Anh đừng tưởng bở! Là do em bé nhớ hơi bố thôi.

Lâm Hiểu Phong nghe xong thì cười lớn, anh cúi đầu hôn xuống chiếc má đang ửng hồng vì ngại của mình rồi nói:

- Ra là vậy! Vậy xem ra em bé này không giống mẹ rồi.

Nói rồi Lâm Hiểu Phong ngồi khụy xuống trong tư thế nửa quỳ, bàn tay anh đặt lên chiếc bụng tròn ủm của Vương Ý Vân vừa xoa vừa nói:

- Con à, mẹ con chẳng thương bố như thế đâu, chẳng bao giờ nhớ bố cả. Thế nên con phải nhớ thay phần mẹ đấy nhé.