Sau khi suy nghĩ đắng đo một hồi Vương Ý Vân quyết định đợi Lâm Hiểu Phong dậy cùng giải quyết. Dù cô có tin tưởng chồng mình thế nào thì vẫn cần phải có được một lời giải thích. Lâm Hiểu Phong tuy là có tin đồn trăng hoa nhưng trong lòng Vương Ý Vân vẫn luôn biết anh chưa bao giờ yêu những người phụ nữ đó. Có thể nói niềm tin của cô với anh là vô đối, nghĩ cũng thật hết cách, không biết nên nói Vương Ý Vân quá mức cả tin hay là ngốc nghếch nữa.
Khoảng thời gian đợi chờ quả thật chẳng hề dễ chịu, Vương Ý Vân ngồi trên chiếc ghế tựa phía ngoài ban công. Ánh mắt cô nhìn ra hướng xa xăm thi thoảng lại quay vào để ý người đàn ông đang nằm ngủ. Cô không muốn đánh thức Lâm Hiểu Phong, không phải vì cô yêu chồng mù quáng hay sợ hãi né tránh mà là vì Vương Ý Vân muốn dành thời gian yên tĩnh ấy để suy nghĩ.
Thú thật khi nghe được cuộc điện thoại đó cô như chết lặng, trái tim đập mạnh từng hồi không cách nào kiềm chế. Nghĩ cũng phải, làm gì có người phụ nữ nào thấy chồng ngoại tình mà vẫn có thể bình tĩnh được chứ. Nhưng với Vương Ý Vân, một tiểu thư xuất thân danh môn thế gia như cô khiến cô không cho phép mình được mất bình tĩnh. Theo quan điểm của Vương Ý Vân thì cách giải quyết tốt nhất là một cuộc nói chuyện trong yên bình.
Có lẽ cũng chính vì cái tính nhường nhịn này nên cô nàng vẫn luôn là người chịu thiệt. Khi nhỏ đã không ít lần vì tính nhẫn nhịn quá mức ấy mà khiến Vương Ý Vân suýt bị oan uổng không biết bao nhiêu mà nói. Tuy nhiên những lần ấy cũng may cô luôn được mọi người tin tưởng lại kèm theo ba mẹ yêu thương nên thoáng chốc mọi việc đều được ba mẹ cô giải quyết hết. Tuy nhiên lớn lên thì làm gì được như thế nữa cơ chứ? Lớn lên Vương Ý Vân vẫn giữ nguyên cái tính cách giỏi chịu đựng như vậy nhưng khác là bây giờ lại chẳng còn ba mẹ bên cạnh.
Khi lớn Vương Ý Vân nhận ra rằng bản thân nên tự lập, tất cả những khó khăn cô gặp phải đều không còn muốn chia sẻ cùng ba mẹ nữa. Cô sợ họ sẽ lo lắng! Lần đó trong một bữa tiệc lớn của Lâm Gia, người phụ nữ lúc ấy Lâm Hiểu Phong quen đã thẳng tay tát vào mặt Vương Ý Vân trước ánh nhìn của bàn dân thiên hạ với một lý do hết sức nhảm nhí là cô dám có ánh mắt khinh thường với ả. Nghe qua có vẻ nực cười nhưng lại từng là sự thật trong quá khứ. Buổi tiệc hôm đó đến tận bây giờ Vương Ý Vân vẫn chẳng sao quên được, cái tát hôm đó như nỗi đau in sâu trong lòng cô khiến cô ám ảnh.
Cái tát ấy diễn ra trước mặt tất cả mọi người và đương nhiên lúc đó Lâm Hiểu Phong cũng có mặt. Tuy nhiên vì muốn thị uy ra vẻ trước mặt vợ phần lại muốn củng cố tin đồn để đẩy nhanh quá trình ly hôn nên anh cũng mặc kệ. Chính hành động vờ như không thấy ấy đã để lại cho Vương Ý Vân nỗi đau rất lớn trong lòng. Một khoảng thời gian dài Vương Ý Vân tự nhốt mình trong phòng không đi đâu hay gặp gỡ bất kỳ ai cả. Mỗi đêm khi nhớ đến ấy cô đều sẽ khóc đến ướt gối, thế nhưng những việc ấy người đàn ông kia nào biết.
Nói thật ra cũng từng có lúc trong lòng Vương Ý Vân hận chồng mình lắm, cô đã dành cả thanh xuân tuổi trẻ chỉ để được ở bên cạnh chăm sóc lo lắng cho anh thế nhưng Lâm Hiểu Phong đã làm gì? Anh từ chối thậm chí chối bỏ tất cả công sức cô đã bỏ ra. Anh không mảy may quan tâm hay xem trọng cảm xúc của Vương Ý Vân ấy vậy mà người phụ nữ như cô lại cứ cố chấp không chịu buông bỏ.
Đỉnh điểm là cái ngày cô phát hiện mình mang thai Mẫn Nhi, khi nhìn thấy biểu cảm và thái độ của anh Vương Ý Vân đã hoàn toàn đánh mất hi vọng. Đôi mắt rực rỡ vui mừng cũng bị dập tắt và thay bằng ánh nhìn ảm đạm. Tối hôm đó Vương Ý Vân đã suy nghĩ rất nhiều, cô chẳng biết mình đã ngồi thẫn thờ bao lâu hay rơi bao nhiêu giọt nước mắt trước quyết định lớn lao nhất đời mình. Tuy nhiên cô vẫn chọn làm theo những gì lý trí mách bảo, mặc dù con tim cô đang gào thét một cách đau đớn nhưng cô vẫn mặc kệ.
Quyết định ly hôn được đưa ra ngay trong đêm và thậm chí giấy ly hôn Vương Ý Vân cũng đã ký sẵn. Thế nhưng người tính lại không bằng trời tính! Sáng hôm sau Lâm Hiểu Phong như biến thành một người khác, anh ân cần dịu dàng và nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến. Giọng nói anh run run như thế đang sợ hãi thứ gì và đặc biệt hơn là ánh mắt âu yếm trước nay chưa từng có. Dù đã dặn lòng không được phép lại rung động nhưng cuối cùng cô vẫn là bị lung lay mất.
Lời xin lỗi của Lâm Hiểu Phong hôm đó đã làm người con gái mũi lòng, cộng thêm những sự quan tâm chăm sóc của anh sau này hoàn toàn làm Vương Ý Vân ngã gục. Cô không còn cách nào kiềm chế cảm xúc sâu trong lòng mình và chấp nhận việc tha thứ cho Lâm Hiểu Phong. Vương Ý Vân hi vọng rằng sự tha thứ của cô sẽ giúp cô có được những trái ngọt. Có lẽ điều đó đúng! Kết quả ngày hôm nay đã khiến cô quá mức mãn nguyện và có lẽ cũng chính vì điều này làm Vương Ý Vân buông lỏng cảnh giác. Cô thả lỏng cho Lâm Hiểu Phong quá mức nên mới dẫn đến sự việc ngày hôm nay. Dù chưa biết ai đúng ai sai nhưng chắc nịch một điều rằng cô cần phải được nghe lời giải thích.
Nhìn người đàn ông đang say giấc trên giường Vương Ý Vân khẽ thở dài, sao cuộc đời cô lại gian nan thế không biết? Nếu có ai hỏi cô hối hận khi lấy và tha thứ cho Lâm Hiểu Phong không thì câu trả lời của cô vẫn chưa từng thay đổi. Cô không hề hối hận! Vương Ý Vân cho rằng định mệnh mỗi người đều là những sợi dây và duyên nợ được liên kết. Chính vì thế cô trân trọng mọi mối quan hệ.
Đang thẫn thờ suy nghĩ thì trong phòng người đàn ông ngồi dậy, anh tiến ra phía ban công tìm Vương Ý Vân và khẽ gọi:
- Ý Vân!
Nghe tiếng gọi Vương Ý Vân giật mình, cô nhìn sang người đàn ông rồi thở dài một hơi bình tĩnh nói:
- Anh ngồi xuống đi! Em có chuyện cần nói.