Nắng sáng xuyên qua cửa sổ kính trên trên tường chiếu rọi những ánh dương lấp lánh vào bên trong căn phòng bệnh. Cô gái nhỏ nằm trên giường cũng vì bị ánh sáng ấy chiếu mà chợt giật mình tỉnh dậy, cô khẽ nhíu mày rồi chầm chậm mở hờ đôi mắt. Nhận ra bản thân đang ở một căn phòng khác lạ chứ không phải căn phòng quen thuộc ở nhà làm cô hoang mang. Cố nhắn nhớ lại những gì đã xảy ra thì nguyên nhân lại khiến Vương Ý Vân giật mình thêm lần nữa.
Trong đầu cô hiện lên vô vàng hình ảnh vào khoảnh khắc kinh hoàng ấy. Vào lúc đó Vương Ý Vân chỉ nhớ được rằng cô đang ngồi trong xe vui vẻ cười đùa với Lâm Hiểu Phong thì nghe một tiếng rầm rất lớn. Phải mất khoảng vài phút sau cô mới kịp định thần và nhận ra rằng bản thân đang gặp nguy hiểm. Ngay khoảng khắc sinh tử ấy, khi ranh giới giữa sự sống và cái chết hiện ra Vương Ý Vân thấy một cánh tay vòng qua ôm lấy cả cơ thể cô, bao quanh bảo vệ cô bằng một cơ thể cường tráng. Sau đó Vương Ý Vân ngất đi và không còn nhớ gì nữa.
Bàng hoàng hồi tỉnh sau những ký ức cuối cùng khiến Vương Ý Vân rất sợ hãi, hiện giờ cô đang ở bệnh viện và đã an toàn nhưng Lâm Hiểu Phong thì sao? Anh có bị sao không? Có đang ổn không? Có bị thương không? Còn sống hay đã chết? Những câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại làm Vương Ý Vân vô cùng bận lòng, ngay lúc này cô không muốn bất cứ thứ gì chỉ cần gặp chồng mình là được. Đang hoang mang như sực nhận ra điều gì làm Vương Ý Vân khựng lại, cô chầm chậm đưa tay chạm xuống bụng mình và nhận ra nó phẳng.
Lúc này Vương Ý Vân thật sự rất hoang mang, cơ thể cô run lên bần bật, tâm trí và đầu óc xoay vòng vòng như có thể phát điên bất cứ luca nào. Tại sao lại như vậy? Bé con của cô đâu? Sao chiếc bụng này không nhô lên mà lại bằng phẳng như thế? Vương Ý Vân đưa hai tay lên bịt chặt đầu mình lại, cô cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn nhưng không thể. Đầu óc cô bây giờ đau nhức kinh khủng, tâm trạng và cơ thể cũng đau đớn khó chịu lạ thường. Ngày hôm qua cô vẫn còn vui thế mà sao hôm nay mọi thứ lại đột ngột biến mất? Vương Ý Vân không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, tại sao không có ai ở bên nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì vậy? Vương Ý Vân mất bình tĩnh và hét lớn, âm thanh vang vọng khắp căn phòng.
Nghe thấy tiếng la Lâm Hiểu Phong vừa đi lấy thức ăn về bỗng giật mình, anh hoảng hốt chạy lại căn phòng vợ mình đang nằm và thẳng tay bật mở tung cả cánh cửa. Nhìn thấy Vương Ý Vân đang ngồi trên giường bệnh, hai tay ôm đầu không ngừng la hét Lâm Hiểu Phong lập tức thấu rõ mọi chuyện. Anh chạy lại ôm chầm lấy cô gái nhỏ vào lòng, bàn tay anh vuốt ve bả vai và tấm lưng đang run lên của cô, giọng nói nhẹ nhàng trấn an:
- Ý Vân, đừng sợ! Không sao, có anh đây rồi!
Vương Ý Vân đang đắm chìm trong sự tuyệt vọng nghe được tiếng nói của Lâm Hiểu Phong lập tức như được giải thoát. Cô mở to hai mắt nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông đang ôm mình, đầu cô từ từ ngẩng lên cao nước mắt giàn giụa nhìn thật kỹ người trước mặt. Ngay khi xác nhận đúng là chồng mình Vương Ý Vân thật sự như được cứu rỗi, tảng đá đang đè nặng trong lòng khiến cô đau đớn cũng tự nhiên vỡ tan tành không chút dấu vết.
Níu lấy tay Lâm Hiểu Phong Vương Ý Vân gục đầu lên vai anh òa khóc nức nở, cô cứ khóc như thế mặc cho Lâm Hiểu Phong có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Hiểu được cảm nhận và nỗi sợ của vợ Lâm Hiểu Phong cũng rất kiên nhẫn, anh ôm cô vào lòng xoa dịu vỗ về trấn an đủ kiểu. Nhìn thấy Vương Ý Vân khóc làm lòng anh nhói lên từng cơn, Lâm Hiểu Phong tự trách mình không chu đáo. Trước khi Vương Ý Vân tỉnh anh vẫn luôn ở bên cạnh giường cô nhưng vừa nãy đột nhiên có điện thoại từ mẹ nên anh ra ngoài nghe.
Trong điện thoại Tuyết Cầm nói đã chuẩn bị cháo bà cơm cho anh và Ý Vân nên bảo anh xuống lấy. Kết quả vừa đi được vài phút cô liền tỉnh dậy, nếu lúc đó Lâm Hiểu Phong có thể ở đó thì đã không xảy ra chuyện rồi. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong hôn lên má Vương Ý Vân, bàn tay anh vẫn dịu dàng ôm cô, giọng nói ôn nhu an ủi:
- Không sao rồi, em đừng khóc nữa! Em vừa mới sinh xong khóc nhiều sẽ hại sức khỏe đó.
Nghe đến đây Vương Ý Vân khựng lại, cô đã khóc đến khản cổ nhưng nước mắt vẫn không ngừng thế mà vừa nghe câu nói kia xong cô liền nín bặt. Vương Ý Vân hướng mắt lên nhìn Lâm Hiểu Phong, ánh mắt đỏ hoe của cô nhìn vào Lâm Hiểu Phong làm lòng anh đau nhói. Vương Ý Vân khẽ nuốt nước bọt một cái cho bình tĩnh rồi cố gắng giữ giọng không run hỏi:
- Bé con sao rồi? Con của chúng ta thế nào rồi anh?
Nghe đến đây Lâm Hiểu Phong biết vợ mình đã bình tĩnh, chỉ cần nói cho cô biết con vẫn bình an là cô sẽ bình tĩnh nên Lâm Hiểu Phong cũng không giấu giếm. Anh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bàn tay anh vén nhẹ mái tóc cô sang hai bên rồi chậm rãi nói:
- Đừng lo, con vẫn ổn! Con dù sinh thiếu tháng nhưng rất khỏe mạnh, em đừng lo! Hôm qua anh đã rất lo lắng khi em hôn mê bất tỉnh, anh nghĩ rằng mình đã mất cả em lẫn con nhưng may sao ông trời thương xót. Chẳng những cho em bình an mà con cũng ra đời khỏe mạnh. Bây giờ bé con đang được chăm sóc trong phòng dành cho em bé, em đừng lo!
Nghe đến đây Vương Ý Vân thở phào nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười hạnh phúc rạng rỡ. Nụ cười của Vương Ý Vân và Lâm Hiểu Phong cũng giống như mặt trời ngày hôm đó, đều tỏa sáng rạng rỡ.