Lâm Hiểu Phong nhờ làm nũng nên cũng được vợ chiều chuộng, gương mặt anh tỏ vẻ khoái chí thấy rõ. Cái miệng hơi nhếch lên tạo thành đường cong, đôi mắt lấp lánh như tìm thấy kho báu. Chỉ vừa mới nghe lời hứa của Vương Ý Vân thôi anh đã như vậy nếu tình trạng này cứ kéo dài sợ rằng bé con của hai người thật sự sẽ không còn sữa ăn.
Vương Ý Vân nhìn người đàn ông trước mặt cũng chỉ biết thở dài, lúc trước rõ ràng Lâm Hiểu Phong không phải như thế. Anh là người ngoài lạnh trong nóng phân biệt rạch ròi thế mà sao bây giờ lại biến thành ngày càng giống con nít cũng không biết. Tuy nhiên dù nghĩ như vậy Vương Ý Vân vẫn thấy dáng vẻ này của chồng mình rất đỗi dễ thương, hình ảnh anh cứ quấn lấy cô không buông khiến cô thấy rất hạnh phúc. Từ trước đến giờ có lẽ đây là khoảnh khắc khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Đang suy nghĩ miên man thì bàn tay của người đàn ông nào đó lại tiếp tục hành sự, anh vuốt ve xuống bụng rồi tới bên dưới của Vương Ý Vân. Thấy vậy cô nàng cũng rất phối hợp, cô dùng hai tay giữ lấy mặt Lâm Hiểu Phong rồi nhóm người trao cho anh một nụ hôn sâu nồng cháy. Tưởng chừng mọi việc sẽ tiếp tục nhưng như chợt nhớ ra điều gì bàn tay Lâm Hiểu Phong bất ngờ dừng lại. Hành động này làm Vương Ý Vân khá ngạc nhiên không hiểu vì sao chồng mình lại ngừng lại.
Khẽ đưa mắt nhìn anh, Vương Ý Vân tiếp tục đưa bàn tay vuốt ve trên gương mặt anh rồi nhẹ giọng hỏi:
- Sao thế? Sao anh lại dừng?
Lâm Hiểu Phong nghe vợ hỏi thì không nói gì, anh rút tay trở về rồi ôm lấy vòng eo của Vương Ý Vân. Vùi đầu vào cổ cô Lâm Hiểu Phong đáp:
- Ý Vân, quả thật khi được em chủ động như vậy anh rất thích. Nhưng anh chợt nhớ là em vừa mới sinh con xong không thể sinh hoạt vợ chồng được.
Vương Ý Vân nghe vậy thì mỉm cười, thì ra người đàn ông trước mặt này là đang lo lắng cho cô. Nghĩ vậy cô ôm lấy Lâm Hiểu Phong thật chặt, đặt lên trán anh một nụ hôn Vương Ý Vân nói:
- Em rất vui vì anh lo lắng cho em nhưng em không muốn anh phải chịu đựng, anh đừng lo em rất khỏe nên sẽ không sao đâu.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong khẽ cau mày, anh nhéo nhẹ chiếc eo mảnh khảnh của Vương Ý Vân rồi trầm giọng dạy dỗ:
- Sao lại không sao? Anh không thích em vì anh mà tổn hại sức khỏe bản thân như thế. Ý Vân, em phải biết tự yêu thương mình chứ. Dù là anh hay bất kỳ ai cũng không có quyền bắt ép em làm điều em không thích, hiểu chưa?
Tuy bị mắng yêu một trận nhưng Vương Ý Vân lại thấy rất thích thú, cô vui vẻ trả lời:
- Nghe rồi ạ! Em sẽ không vì người khác mà để bản thân chịu thiệt đâu.
Nói rồi Vương Ý Vân và Lâm Hiểu Phong cùng nhìn nhau bật cười, cuộc sống hạnh phúc này đối với Vương Ý Vân thật sự quá viên mãn rồi. Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả sự hạnh phúc của mình ngay lúc này. Nếu có thì chắc là từ ảo, đôi khi niềm hạnh phúc này đến bất ngờ đến nỗi Vương Ý Vân không tin nó là thật. Cô sợ một ngày nào đó tỉnh dậy sẽ phát hiện tất cả đều chỉ là mộng ảo, lúc đó sẽ đau khổ biết bao chứ.
Đang suy nghĩ miên man thì lại một lần nữa tiếng gõ cửa vang lên kéo Vương Ý Vân trở về thực tại. Nghe tiếng gõ cửa Lâm Hiểu Phong cũng vội xuống giường đi ra mở cửa. Cách cửa bật mở đằng sau là một cô y tá, cô y tá bế trên tay bé con của hai người thừ từ bước vào bên trong. Thấy bé con của mình Vương Ý Vân phấn khích lắm, dường như tất cả mong đợi từ nãy đến giờ đều được xí xóa. Nhìn thấy con mà nước mắt cô cứ rưng rưng, Vương Ý Vân không kìm lòng được mà rơi nước mắt.
Thấy vậy Lâm Hiểu Phong liền tiến lại gần ôm lấy vai cô vỗ về, anh mỉm cười nhìn Vương Ý Vân nói:
- Em xem con còn không khóc nhè thế mà em lại khóc. Nếu để con nhìn thấy sẽ cười em cho mà xem.
Nghe vậy Vương Ý Vân đang xúc động cũng phải bật cười, cô tựa đầu vào vai Lâm Hiểu Phong nói:
- Bé con này thật sự mà của chúng ta, em không tin là mình lại có thể bình an sinh ra con bé.
Cô y tá sau khi bước vào thì ôm em bé đặt xuống chiếc lồng bằng kính được chuẩn bị sẵn kế bên giường. Nhìn em bé say giấc trong lòng kính cô y tá mới đứng dậy rồi dặn dò Vương Ý Vân:
- Phu nhân, con cô chúng tôi đã tắm rửa sạch sẽ và cho ăn no rồi, hiện tại bé con đang ngủ khoảng một lát nữa sẽ thức. Cô nhớ chú ý canh chừng thời gian, khoảng 2 em bé sẽ đói bụng, khoảng 3 tiếng sẽ phải thay tã.
Vương Ý Vân nghe vậy thì gật đầu rồi nhẹ giọng cảm ơn cô y tá. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cô y tá cũng rời khỏi phòng để lại không gian riêng cho gia đình nhỏ. Vương Ý Vân và Lâm Hiểu Phong nhẹ nhàng tiến lại gần nôi, nhìn bé con nhỏ xíu nằm gọn trong lòng làm trái tim cả hai hẫng mất một nhịp. Bé con của hai người thật sự quá đáng yêu rồi! Chỉ thấy Lâm Hiểu Phong nhẹ nhàng nhất em bé lên, anh trao bé con sanh cho Vương Ý Vân rồi nói:
- Em bế con đi! Có lẽ con bé nhớ mẹ lắm!
Nhìn đứa bé bản thân đang ôm trong lòng Vương Ý Vân bỗng có một loại cảm xúc khó nói. Cô hôn nhẹ lên trán con rồi nói:
- Co bé rất giống anh đấy.
- Cũng rất giống em nữa.