Thời Hạn Săn Thú

Chương 4: Huệ hợp




Khương Liễm vừa ra khỏi cửa, bị Yến Quân Tầm gọi lại, hắn cho rằng Yến Quân Tầm sẽ nói chuyện Thời Sơn Duyên, lúc quay đầu biểu tình rất ngưng trọng. Kết quả Yến Quân Tầm chỉ là gọi hắn, đưa chìa khóa xe hắn bỏ quên lại.

“Số…” Khương Liễm nhận chìa khóa xe, cố gắng thay đổi xưng hô, “Thời Sơn Duyên có thể cần…”

“Anh nói cho Phó Thừa Huy,” Yến Quân Tầm khuôn mặt dưới ánh nắng lộ ra màu trắng bệch vô nhân tính, hắn nghiêm túc nói, “Chỉ một lần này.”

Khương Liễm bày ra cử chỉ “đã hiểu”, thấp giọng nói: “Cậu có biết tối qua tại sao anh ta không chạy không? Phó Vận trước khi đi mới nói cho tôi, Hắc Báo đã cấy một con chip định vị vào cơ thể anh ta.”

“Ồ,” Yến Quân Tầm cảm thấy nước đá vừa uống cũng vô dụng, “Phó Thừa Huy chính là bán chip.”

“Tôi tạm thời sẽ không cởi khóa khống chế cho anh ta,” Khương Liễm vòng tới bên cạnh xe, hướng Yến Quân Tầm nói, “Có việc gọi IP.”

Yến Quân Tầm gật đầu, phát hiện Thời Sơn Duyên đang cách kính nhìn hắn. Hắn không thích bị nhìn chằm chằm, sẽ khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhất là bị người như Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm.

Khương Liễm điều khiển xe chầm chậm ra khỏi con đường hẹp, bỗng nhiên ngửi được mùi khói, kinh hãi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Thời Sơn Duyên đang tựa lưng, cắn một điếu thuốc không rõ lai lịch.

“Quá lâu không hút,” Ánh mắt Thời Sơn Duyên trượt qua, “Anh không phiền chứ?”

Mùi khói dần dần tràn ngập trong xe, tùy ý đùa giỡn thần kinh khẩn trương của Khương Liễm. Khương Liễm thu hồi ánh mắt, nói: “Hiểu được, tôi gặp phải vụ án khó khăn cũng thích hút thuốc.”

“Tôi thấy Yến Quân Tầm không có chuẩn bị,” Thời Sơn Duyên cười một cái, “Anh sao lại tìm hắn phá án?”

Khương Liễm xoay vô lăng, do dự vài giây giữa trả lời và không trả lời, rồi nói: “Hắn lợi hại, suy nghĩ không giống người khác.”

“Những vụ mà Yến Quân Tầm trợ giúp đều là những vụ giết người hàng loạt,” Thời Sơn Duyên gãy vào gạt tàn thuốc Khương Liễm chuẩn bị, “Hắn khá đồng cảm với những kẻ biến thái.”

Giờ này đang là giữa trưa,13 giờ, bên ngoài cửa sổ xe rất nóng, Khương Liễm muốn mở miệng, lại không biết nói cái gì. Chiếc xe ở làn đường bên cạnh bấm còi, kèm theo tiếng nói nhịp nhàng trong xe, làm Khương Liễm như ngồi trên đống lửa.

“Quân Tầm có khứu giác độc đáo, lúc xử lý vụ án có thể nhận ra một ít nguyên tố bị che chắn,” Khương Liễm làm cho vẻ mặt của mình nhìn rất bình thường, “Tôi cảm thấy điều này là do sự nhạy bén của hắn, còn có môi trường trưởng thành khác thường của hắn.”

“Một ‘bà mẹ’ Gấu Trúc?”

“Đúng vậy,” ngón cái Khương Liễm vuốt ve tay lái, “Hắn…… là do hệ thống gia đình nuôi lớn, Gấu Trúc chỉ là một phần của nó, còn có vị lão sư ‘Artemis’. Gấu Trúc phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Quân Tầm, Artemis phụ trách phụ đạo học tập. Quân Tầm đã từng nói qua, khi hắn bắt đầu suy nghĩ, sẽ nghĩ đến chiếc bảng đen khi Artemis dạy hắn, đó là gốc rễ hắn có thể chuyên tâm suy nghĩ.” Khương Liễm nhanh chóng liếc nhìn Thời Sơn Duyên một cái, “Theo phân loại hệ thống mà nói, Gấu Trúc là nhân vật “cha”. ”

Thời Sơn Duyên biểu tình trở nên sâu xa.

“…… Thuận tiện hỏi một câu,” Khương Liễm tiếp theo thấp thỏm hỏi, “Bật lửa của cậu là từ đâu?”

“Cái này?” Thời Sơn Duyên dựng thẳng bật lửa lên, một cách thờ ơ mà ném vào gạt tàn thuốc, “Phó Vận đưa.”

* * *

Yến Quân Tầm quay trở lại nhà, Gấu Trúc đang khoan thai trong bếp để dọn đồ ăn. Đuôi nó vắt ra khỏi tấm rèm, có thể nhìn thấy hai cái chân mũm mĩm đang bận rộn. Yến Quân Tầm không gấp xem tư liệu, hắn cúi người đem bàn trà bị đẩy lệch chỉnh thẳng lại.

Đây là Thời Sơn Duyên chạm vào.

Tuy rằng chân Thời Sơn Duyên quả thật rất dài, nhưng Yến Quân Tầm trực giác anh ta là cố ý. Hành vi này dường như đang âm thầm thông báo rằng anh ta đã đến—— anh ta đã từng đến, anh ta tiến vào lãnh thổ của Yến Quân Tầm, thậm chí còn lưu lại dấu vết của mình. đam mỹ hài

Gấu Trúc bưng khay đi ra, nói với Yến Quân Tầm “Chiến tranh Nam Tuyến đã dừng lại, thịt bò ở chổ chúng ta vẫn còn đắt tiền như vậy, tôi phải suy nghĩ cẩn thận về công thức nấu ăn của tuần tới.”

Yến Quân Tầm ăn cơm trong tiếng cằn nhằn của Gấu Trúc.

“Hôm nay vị Thời tiên sinh này bộ dạng thật đẹp trai, người cũng rất lịch sự, là đồng nghiệp mới của Khương Liễm sao? Không giống lắm, anh ta trông giống như một lãnh đạo của Khương Liễm.” Gấu Trúc cảnh giác mà nói, “Yến tiên sinh xin vui lòng ăn khoai tây, chỉ ăn thịt sẽ táo bón.”

Yến Quân Tầm nhét vào miệng một miếng khoai tây, có lệ “Ừm”.

“Khứu giác của anh ta thật tuyệt vời,” Gấu Trúc tiếp tục thảo luận về Thời Sơn Duyên, “Còn nghe được ra anh mới vừa uống qua sữa bò.”

“Con người cũng thực thông minh,” Yến Quân Tầm nhớ tới tối hôm qua, “Giống như một tên tội phạm.”

Gấu Trúc bị chọc cười: “Anh hiếm khi khen người khác thông minh.”

“Anh ta lừa gạt ánh mắt của tôi,” Yến Quân Tầm ăn hai miếng cơm, “Tôi còn tưởng rằng anh ta muốn chạy.”

Thái độ của Thời Sơn Duyên đối với Phó Vận giống như muốn chấm dứt nhiệm vụ chuyển giao, những gì anh ta nói với Yến Quân Tầm cũng làm Yến Quân Tầm do dự, nhưng trên thực tế anh ta căn bản không chạy được và cũng không muốn chạy, từ lúc bắt đầu anh ta đã dựa vào thông tin của mình trong Khu Đình Bạc  không được rõ ràng trêu chọc mọi người, cho đến khi đèn tắt Yến Quân Tầm mới nhìn ra trò mèo lấy bật lửa.

Thời Sơn Duyên từ đầu tới đuôi biểu hiện quá tự nhiên, anh ta đem sơ hở của chính mình tới trước mặt Yến Quân Tầm, lại muốn Yến Quân Tầm hồn nhiên không biết mà tự tay đưa trở về. Mong muốn thao túng ghê gớm. Yến Quân Tầm quan sát anh ta, anh ta cũng ở quan sát Yến Quân Tầm.

“Nếu đó là một kỳ thi,” đặt bát rỗng trở lại vào khay, tức giận nói, “Tôi nhất định không đạt tiêu chuẩn.”

“Không cần nhụt chí,” Gấu Trúc an ủi hắn, “Chúng ta phải nhìn vào vấn đề với một cái nhìn tích cực, tổng vẫn là có thu hoạch.”

“Thu hoạch gì?”

“Một bằng hữu,” Gấu Trúc mở ra móng vuốt, “Một bằng hữu đẹp trai.”

“A,” Yến Quân Tầm càng tức giận hơn, “Tôi rất vui vẻ.”

* * *

Ngày hôm sau mặt trời rất gay gắt, Yến Quân Tầm đậu xe cửa cục thanh tra, hắn còn chưa rút chìa khóa ra, liền nghe thấy có người đang gõ cửa sổ xe của hắn. Yến Quân Tầm hạ cửa sổ xe xuống, đối mặt với một cặp kính râm.

Thời Sơn Duyên không chỉ thay áo sơ mi mới, mà còn cắt tóc, nếu không phải anh ta còn mang khóa khống chế, thì ai cũng sẽ nghĩ anh là tinh anh của cục thanh tra. Anh kéo kính râm xuống một chút, không nhìn ra là vui hay không vui, nói: “Cậu không quá đúng giờ.”

Yến Quân Tầm quay mặt lại, trả lời: “Đây là giờ làm việc của tôi.”

Khi Thời Sơn Duyên lên xe, Tiểu Quất Long lúng túng giơ hai bàn chân trước và nói với anh: “Hoan nghênh anh Thời tiên sinh, anh có yêu cầu gì về chỗ ngồi không?”

“Hơi hẹp,” Thời Sơn Duyên điều chỉnh dáng ngồi, “Được rồi, cảm ơn.”

“Hệ thống trong xe hướng dẫn,” Tiểu Quất Long thử hỏi, “Yến tiên sinh cần một chút âm nhạc nhẹ nhàng?”

Yến Quân Tầm gật gật đầu, dẫm xuống chân ga, làm Thời Sơn Duyên cảm nhận được tốc độ của chiếc xe.

* * *

Yến Quân Tầm đậu xe trước cột điện ở góc phố Tiểu Khu Huệ Hợp, lúc xuống xe thấy trên cột điện dán quảng cáo lộn xộn, còn có mấy thông báo truy nã không thấy rõ mặt.

Thời Sơn Duyên đem kính râm khóa lên đầu Tiểu Quất Long, đóng cửa xe nhìn chung quanh.

Đây là một khu phố cổ, tứ phía nhà lầu như là bếp lò than, góc cạnh hoàn toàn bị tróc sơn. Tất cả các hộ gia đình đều phơi quần lót trên ban công nhỏ đơn sơ của nhà mình, cửa sổ hộ gia đình thấp tầng bị lưới sắt chặn lại, chỉ có thể thò những thanh ra khỏi lưới sắt để chiếm vị trí đi lại một cách tùy tiện. Khu vực này thông gió không tốt, trời nắng nóng bốc mùi mồ hôi và nước thải, người hầm hập như bị hầm.

Vừa xuống xe không bao lâu Yến Quân Tầm liền đổ mồ hôi, hắn cầm bình nước đá chuẩn bị trong xe, đi vào Tiểu Khu, tìm số nhà.

“Bên trái đi,” Thời Sơn Duyên nghiêng đầu, “Tòa nhà số 4 ở bên này.”

Hành lang của tòa nhà cũ rất bẩn, vách tường đã sớm biến thành tấm graffiti, Thời Sơn Duyên không quên đánh giá những tác phẩm nghệ thuật này khi lên lầu. Mấy cái cơ thể khoa trương bị kéo thành vòng cung, đường nét của nữ nhân thản nhiên bị bao phủ bởi đủ loại dấu tay, trên mặt lại như là giỡn chơi mà bị họa thêm râu quai nón.

Nạn nhân số 1 Lưu Hâm Trình sống trên tầng ba, các bức tường của tầng này không chỉ có graffiti, mà còn có một số tin nhắn.

Cưỡng hiếp!

Công việc tốt.

Fuck!

Từ “Fuck” được viết rất lớn, được vẽ một cách tỉ mỉ trong một vòng tròn và được sơn màu đỏ đậm.

Lưu Hâm Trình năm nay 48 tuổi, từng là trưởng bộ phận tài chính cao cấp tại nhà máy thép Hoành Hưng Khu Đình Bạc  mười năm trước, sau đó bị kết án bốn năm tù vì tội tấn công tình dục một thực tập sinh cùng nơi làm việc, ngay lúc đó bồi thường cho nạn nhân 70 vạn. Bốn năm sau ra tù cùng vợ ly hôn, chuyển đến Tiểu Khu Huệ Hợp sống một mình, ở chỗ này canh đêm cho tiệm mạt chược ở cửa Tiểu Khu.

Tối ngày 6 tháng 3, Lưu Hâm Trình không đến quán mạt chược làm việc, ông chủ cho rằng hắn lại đi uống rượu, chờ đến ngày hôm sau lại dùng máy phát IP liên hệ, nhưng không ai nhận. Phản ứng đầu tiên của ông chủ là do nợ tiền thuê nhà chạy trốn, lập tức liên lạc với bạn bè của mình trong khu vực này để bắt người, cuối cùng người không bắt được, ngược lại ở trong cống rãnh bắt được bộ phận cơ thể Lưu Hâm Trình.

Yến Quân Tầm dùng chìa khóa Khương Liễm đưa mở cửa nhà Lưu Hâm Trình, hơi nóng oi bức trong nhà đột nhiên tràn ra. Yến Quân Tầm giơ tay nhẹ quạt một cái, không có che miệng mũi.

Không gian trong nhà rất bức bách, phòng khách chính là phòng ngủ, Lưu Hâm Trình dùng mấy cái tấm nhựa làm vách ngăn, bên trong là phòng vệ sinh. Cửa sổ không mở, rèm cửa cũng không kéo, nhà rất ngột ngạt, nhưng bất ngờ là không có quá nhiều mùi hôi thối của cuộc sống.

Yến Quân Tầm đẩy ra vách ngăn bị niêm phong ở phòng bếp, thấy trong phòng bếp chỉ có bát đĩa đều nhét vào trong tủ không có cửa, bếp chỉ có tro tích tụ trong ba tháng qua.

Thời Sơn Duyên cái gì cũng không chạm vào, chỉ là quét qua dưới bàn, có một thùng rác không có túi nhựa.

Yến Quân Tầm đột nhiên hỏi: “Anh có ngửi thấy gì không?”

Thời Sơn Duyên thoải mái mà đáp: “Ngoại trừ tro bụi cái gì cũng không có.”

* * *

Yến Quân Tầm lại cảm thấy căn phòng này mang theo cảm giác bất đồng mãnh liệt. Hắn rời khỏi nhà bếp và tiếp cận vách ngăn nhựa. Bức tường phía sau tấm vách ngăn bằng nhựa phủ đầy những trang tạp chí màu vàng bên trong. Lưu Hâm Trình đã cắt đầu của những người phụ nữ và dán những bức ảnh đầu đen trắng thô ráp của các nạn nhân trên báo về vụ tấn công tình dục của hắn.

Vách ngăn màu hồng nhạt tục tĩu đã được sử dụng trong một thời gian dài, các cạnh đã được chạm vào màu nâu vàng, nửa dưới bẩn thỉu không thể chịu nổi.

Yến Quân Tầm lùi lại hai bước.

Thói quen đi vệ sinh của Lưu Hâm Trình rất xấu, hắn còn thích đứng ở chỗ này tự sướng. Nước tiểu bắn tung tóe trên vách ngăn nhựa, lâu dần không chỉ có mùi hôi mà còn biến các vết nước tiểu và các vết tinh dịch biến thành cặn bẩn cũ.

Hắn có một lối sống luộm thuộm như vậy, nhưng căn phòng rất sạch sẽ.

Thời Sơn Duyên đứng trước rèm cửa, muốn xuyên qua khe hở nhìn về phía đối diện, kết quả phát hiện trên cửa sổ dán đầy những bức ảnh đen trắng mà Lưu Hâm Trình từng chụp.

“Ừm——” Thời Sơn Duyên thoáng ngửa người lại, giống như bị những bức ảnh này đánh tới, anh nhíu mày, nói, “Đây là một tên khốn vẫn ghi hận phán quyết”

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh