Thốn Đan Thanh

Chương 7




13

Mấy ngày sau, quản gia đột nhiên tới báo có người muốn gặp ta.

Tới khi ta đi ra ngoài, mới phát hiện thì ra là hai người Diêu Thanh Uyển và Vệ Vân Lãng.

Một thời gian không gặp, Vệ Vân Lãng gầy hơn, trên má có một vết thương mới lành, nhưng biểu cảm lại vô cùng đắc ý.

Diêu Thanh Uyển khoác một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, trên tóc cài một bộ trâm tua ngọc, trông rất xa hoa.

Vừa thấy ta nàng ta liền tỏ vẻ than tiếc: “Cuộc sống của tỷ tỷ đúng là không tệ, trông thướt tha hơn nhiều.”

Nàng ta đúng là đang đánh rắm.

Bởi vì đã để lộ chuyện biết võ trước mặt Tiêu Cảnh Sách, mấy ngày nay, ta dứt khoát luyện kiếm ngay trước mặt hắn, võ nghệ ta thăng tiến đồng thời cơ bắp trên người cũng trở nên săn chắc hơn.

Nói một cách đơn giản, chính là ta có thể đánh được mười người giống nàng ta chỉ bằng một cú đấm.

Nghĩ đến đây, ta nhìn Diêu Thanh Uyển từ trên xuống dưới đánh giá, lộ ra vẻ mặt không có ý tốt:

“Xem ra cuộc sống của muội muội không tốt lắm, gầy đi nhiều như vậy, hay là thử xem có thể chịu được một quyền của ta không?”

Vệ Vân Lãng vội vàng tiến lên một bước, che Diêu Thanh Uyển ở phía sau: “Diêu Thanh Gia, ngươi chẳng qua chỉ là nữ lưu, đừng quá kiêu ngạo!”

“Ôi chao, đây không phải là Vệ tiểu tướng quân sao? Gần đây ngươi thế nào, có còn tới thanh lâu tìm kỹ nữ không?”

Mặt hắn cứng đờ, hoảng loạn liếc nhìn Diêu Thanh Uyển, lên tiếng giải thích: “Thanh Uyển, đó là do đồng liêu mời, ta gặp dịp thì chơi……”

“A, đúng đúng đúng, gặp dịp thì chơi, cũng là đồng liêu giúp ngươi chọn cô nương, đồng liêu giúp ngươi cởi xiêm y.”

Diêu Thanh Uyển cắn môi: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói như thế, dù thế nào tỷ là một nữ tử, sao có thể ăn nói thô tục như vậy?”

“Đương nhiên nàng không thể so với Diêu cô nương làm người cao khiết vô tư, không danh không phận đi theo Tam điện hạ lâu như vậy, lại không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào.”

Ta quay đầu lại, mới nhận ra không biết Tiêu Cảnh Sách đến từ bao giờ.

Hắn đi đến đứng bên cạnh ta, hơi rũ mắt xuống nhìn hai người dưới bậc thềm.

Vệ Vân Lãng đột nhiên cười lạnh một tiếng:

“Vương gia vẫn còn tưởng mình cao cao tại thượng như trước? Bản tướng quân mấy ngày trước dẫn binh đến Tây Bộ dẹp loạn, lập công lớn, được Thánh Thượng khen ngợi. Thánh Thượng đã hạ chỉ, nếu trong vòng một tháng Bình Dương Vương phủ vẫn không tìm ra người chỉ huy Bình Dương quân, hổ phù sẽ về tay ta.”



Tiêu Cảnh Sách cười:

“Vệ tiểu tướng quân lên thuyền của Tam điện hạ, nói chuyện cứng rắn hẳn, nhưng với năng lực có hạn của ngươi, chỉ sợ không chỉ huy được Bình Dương quân.”

“Bản tướng quân không được, chẳng lẽ con ma ốm như ngươi có thể?”

Cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, lao xuống tát vào mặt hai người họ mỗi người một cái.

“Diêu Thanh Gia, ngươi dám đánh ta!”

“Ta con mẹ nó muốn đánh ngươi từ lâu rồi!” Ta chửi ầm lên: “Cái thứ trên cổ ngươi chỉ để góp đủ số lượng à? Ngươi biết suy nghĩ không vậy? Diêu Thanh Uyển thật sự yếu đuối bất lực giống như ngươi tưởng mà có thể câu được Tam hoàng tử ư? Nếu ta thật sự muốn hại nàng ta thì hạ độc trong lễ vật sinh nhật các ngươi nhờ ta đưa làm gì, ta dùng một quyền đánh bay nàng ta không tốt hơn sao?”

“Ngươi xem coi bây giờ ngươi đang đứng nói chuyện ở đâu, lập được chút công trạng liền xem mình như cây hành*? Còn đòi chỉ huy Bình Dương quân, trước tiên chỉ huy thứ đồ kia của mình cho tốt, đừng suốt ngày chạy tới thanh lâu, coi chừng mắc bệnh hoa liễu!”

* Mỉa mai người ảo tưởng khả năng, vị thế của bản thân (ảo tưởng sức mạnh)

Sau đó ta trở lại bên cạnh Tiêu Cảnh Sách, lạnh lùng nói: “Quản gia, tiễn khách.”

Vào lúc này, ước mơ được đánh hai người kia cuối cùng đã thành sự thật.

Ta nghĩ hai người kia sau khi leo lên Tam hoàng tử thì bay quá cao, vậy mà dám chạy tới địa bàn của Tiêu Cảnh Sách thị uy với hắn.

Vệ Vân Lãng hùng hùng hổ hổ cùng với Diêu Thanh Uyển khóc như hoa lê dính hạt mưa cứ như vậy bị cưỡng ép tiễn ra ngoài.

Tiêu Cảnh Sách nhìn ta một lát, bỗng nhiên cười thành tiếng: “Phu nhân thật lợi hại.”

Sau khi trở về phòng, hắn nói với ta một chuyện.

Chức vị Bình Dương Vương của hắn được kế thừa từ người mẹ đã mất.

Mười năm trước, Bình Dương Vương phủ nổi bật ở kinh thành, rất được trọng vọng, đó là vì hai vạn Bình Dương quân kia.

“Bình Dương quân là đội quân do mẹ ta tập hợp sau khi chinh chiến nhiều năm. Sau khi bà qua đời, ta lại trúng kỳ độc, dần dần suy yếu, trong kinh nhất thời không có ai có thể chỉ huy quân này, quân đội liền do thuộc hạ cũ của mẹ dẫn dắt, đi về phía bắc, đóng quân ở Vạn Càng Quan. Chỉ là thời trẻ ông ấy theo mẹ ta chinh chiến khắp nơi, vết thương cũ tái phát khó chữa.”

“Mãi đến nửa tháng trước, thuộc hạ cũ của mẹ ta mất, lại vì mùa đông đến, thời tiết rét lạnh, tin tức kỵ binh Bắc Khương thường xuyên xâm phạm biên cảnh truyền vào trong kinh.”

“Nửa tháng trước?” Ta nhịn không được nói: “Vậy chẳng phải là ngày hai thích khách kia tới ám sát?”

“Phu nhân thông minh. Phần binh quyền này bị bỏ mặc đã lâu, người thèm muốn vị trí kia đã không chờ được nữa.”

Ta khó hiểu nói: “Nhưng nhiều năm như vậy, vì sao Thánh Thượng không dùng biện pháp mạnh đoạt lại hổ phù?”

“Bởi vì hắn và mẹ ta…… từng có ước định.”



Tiêu Cảnh Sách vừa ho vừa nói cho ta, mẹ hắn năm đó dẫn binh lập chiến công hiển hách, được phong là Bình Dương Vương, đồng thời có một thánh chỉ khác hứa hẹn trong mười năm tới, chỉ cần Bình Dương Vương vẫn còn trên đời thì sẽ không cưỡng chế thu hồi binh quyền.

“Thời hạn mười năm sắp tới, trữ quân chưa định, ai cũng muốn nắm được lợi thế lớn này trong tay mình.”

Nếu lúc trước Tiêu Cảnh Sách không trúng độc, với tài năng xuất chúng của hắn, thì thanh danh và quyền thế của Bình Dương Vương phủ cũng không sẽ suy yếu đến mức này.

Hơn nữa không chỉ việc Tiêu Cảnh Sách trúng độc, Bình Dương Vương tiền nhiệm, mẹ của Tiêu Cảnh Sách cũng chết rất kỳ lạ.

Nghĩ đến đây, ta nhịn không được hỏi ra miệng.

Tiêu Cảnh Sách thấp giọng nói: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”

“Nếu không phải mẹ ta quyết đoán, đừng nói là Bình Dương Vương phủ, ngay cả tính mạng của ta cũng không chưa chắc giữ được.”

Vài từ ít ỏi nhưng đủ để khiến người ta run sợ.

Trong phòng an tĩnh một lát, ta nhìn Tiêu Cảnh Sách chăm chú. Đôi mắt sáng như sao trời của hắn phản chiếu bầu trời đang dần tối đi ngoài cửa sổ, đèn ngoài hành lang, ánh nến trong phòng.

Ánh sáng được điểm xuyết trong mắt, sáng tối không đồng nhất, gần như khiến lòng người ý loạn thần mê.

Ta ngẩn ngơ một lát, bỗng nhiên phản ứng lại: “Mục đích thật sự mà chàng muốn cưới ta chính là cái này?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Cảnh Sách đi đóng cửa sổ, ngăn cách tiếng tuyết rơi rất khẽ và tiếng gió ở bên ngoài, chỉ một thoáng, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Đôi mắt trong veo của hắn giống như một chiếc gương, ta dần dần không che giấu được nữa, từ đôi mắt ấy ta thấy được những khao khát đã bị chôn vùi từ lâu của chính mình.

Lớp tuyết dày đọng trong lòng ta dần dần tan đi, hạt giống phủ đầy bụi bặm từ dưới đất chui lên, đâm chồi nảy lộc.

Không chỉ riêng ta, đó là tham vọng nguyên thủy nhất mà nữ tử đã phải đè nén trong hàng ngàn năm qua.

“Sau khi ta bị trúng độc nằm triền miên trên giường bệnh, mới biết được lòng nghi ngờ của quân vương đã đến mức không thể vãn hồi nữa.”

“Mấy năm nay, ta vẫn luôn âm thầm tìm kiếm một người có thể thống lĩnh Bình Dương quân, nhưng nhiều năm không có kết quả, cho đến khi danh tiếng của nàng bị Vệ Vân Lãng truyền khắp kinh thành. Thanh Gia, ta biết nàng có sức lớn hơn người, cũng có chí lớn, có tâm lập nghiệp, tuyệt đối không nên sống trong lời chỉ trích của những kẻ ngu dốt trong kinh, lại càng không nên bị giam hãm trong một góc ở hậu viện.”

“Những ngày ấm êm đáng quý sau khi thành thân này là sự tham luyến ích kỷ của ta. Bây giờ thời cơ đã đến, ta sẽ không để nàng bị nhốt trong hậu trạch nữa.”

Hắn nhẹ nhàng ôm ta, đặt một khối hổ phù lạnh lẽo vào trong tay ta.

“Đây là mục đích ta hỏi cưới nàng —— ta muốn nàng thống lĩnh Bình Dương quân đi tới biên quan, chinh chiến ở Bắc Cương, trở thành nữ tướng quân lưu danh sử sách của nước Sở.”