Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 1 Chương 22




Edit: Thiên Kết



Buổi tối, ở ngoài hành lang khách sạn, Trần Thần như một con ruồi không đầu chuyên gây rối.



Anh ta phiền não gãi gãi mãi tóc phải dùng rất nhiều mút mới tạo thành kiểu dựng đứng như ý muốn, cà vạt ở trước ngực thì thắt hờ hững, lại một lần nữa nhìn vào khe cửa hỏi: “Trì Linh Đồng, rốt cuộc cô đã xong chưa?”



Bọn họ không phải là khách quý của hội nghị mà chỉ là nhân vật nhỏ, cho nên không cần phải gấp gáp.



Cho đến khi cách bữa tiệc chỉ còn mười phút mà Trì Linh Đồng vẫn còn ở trong phòng mà Trần Thần thì có vẻ rất vội. Nếu như anh ta không phải là người nghĩa khí có lẽ anh ta đã bỏ mặc cô lại một mình.



“Được rồi.” Trong phòng vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ, sau đó cánh cửa rốt cuộc cũng được mở ra.



“Bà cô của tôi ơi, cô vậy…………Hả, đây mà là quần áo của cô sao?” Trần Thần ngạc nhiên nhìn bộ lễ phục màu đen quá khổ trên người Trì Linh Đồng, rõ ràng là nó lớn hơn so với người cô, hai bên vai còn có hai sợi dây thun giống như điều chỉnh cho vừa với cơ thể mà buộc lại.



Trì Linh Đồng kéo dây cột tóc ra, làm cho mái tóc đen che lại hai bên vai: “Như vậy có được không, nhìn có ổn hơn không?”



Trần Thần thành thật lắc đầu: “Không hề ổn chút nào.” Anh ta kéo hai bên vai áo xuống dưới một chút làm Trì Linh Đồng cả kinh, cuống quýt lấy hai tay che ngực rồi khẩn trương hỏi: "Lỡ rót ra thì sao?"



“Không sao. Cô không nhìn thấy các nữ minh tinh mặc lễ phục sao, đều rất là gợi cảm, còn cô mặc sao giống đồng phục học sinh quá vậy.”



Trì Linh Đồng ủ rũ cúi đầu, mặt cũng nhăn lại: “Tạm một tối nay vậy. Hết cách rồi, tôi không có lễ phục, lại không kịp mua đành mượn của Nhan Tiểu Úy một cái, cô ấy cao hơn tôi còn đầy đặn hơn tôi, cho nên……tôi thành ra như thế này.”



Trần Thần đồng tình nhìn cô một cái rồi an ủi: “Cô mặc như này cũng rất có khí chất đặc biệt, không tệ.”



“Không kỳ cục quá chứ?” Vẻ mặt Trì Linh Đồng tỏ ra đau khổ, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.



“Cô cứ ngồi bất động một chỗ, chắc cũng không có ai nhận ra đâu. Trời ơi, nhanh lên một chút, không kịp nữa rồi.”



Trần Thần vội vàng lôi kéo Trì Linh Đồng hướng về phía sảnh tiệc.



Trì Linh Đồng mang giày cao gót năm phân nên bước đi có chút lảo đảo.



Hai người vừa đi tới cửa thì đã thấy chủ tịch diễn đàn dẫn các vị Tổng giám đốc của các công ty địa ốc đi vào trong, bên trong sảnh tiệc vang lên từng hồi tiếng vỗ tay. Hai người thừa dịp không ai để ý, nhẹ nhàng dẫn nhau hòa chung vào đám nhân viên xung quanh đi tới vị trí của mình, sau khi ngồi xuống thì vỗ vỗ tim rồi nhìn nhau cười.



“Coi chừng kìa.” Trì Linh Đồng không tự chủ mà quay đầu quá mạnh làm cho sợi dây thun ở bên vai lộ ra, khi thấy Trần Thần chỉ chỉ vào vai mình thì vội vàng ngồi thẳng lên, đem tóc phủ lên chỗ cũ, ngồi im như tượng gỗ. Tầm mắt cô vừa nâng lên thì liền thấy Bùi Địch Thanh đang hướng vế phía cô mỉm cười.



Trì Linh Đồng cũng hơi cong cong môi.



Bùi Địch Thanh cùng với Nhạc Tĩnh Phương ngồi ở chính giữa bàn chủ trì, còn Trì Linh Đồng và Trần Thần ngồi ở một bàn khác.



Chủ tịch diễn đàn là một người đàn ông hài hước tầm năm mươi tuổi, đứng lên phát biểu khai mạc, sau đó giơ cao ly rượu lên ý muốn nói bữa tiệc chính thức bắt đầu.



Buổi tối này tụ họp toàn tinh anh của giới bất động sản, Trần Thần vì đã từng gặp qua một hai vị mà cảm thấy tự hào, liền chỉ vị này chỉ vị kia giới thiệu cho Trì Linh đồng.



Trì Linh Đồng ngồi đang trang ưu nhã một chỗ, thỉnh thoảng cũng nói chuyện, chào hỏi những người cũng bàn.



Đây là khách sạn cao cấp năm sao của làng du lịch, tất cả những đồ dùng ở đây đều rất xa hoa, mỗi món ăn ở đây cũng chính là mỹ vị.



Đáng tiếc, đối với thức ăn ngon nhưng không có ai có thể tận hưởng trọn vẹn, mời rượu chúc tụng mới chính là chủ đề thật sự của bữa tiệc này. Thức ăn vừa mới lên, nhưng người ngồi chung bàn dù quen hay không cũng trở thành người một nhà, ta mời ngươi……….ngươi mời ta. Có một nhân vật quan trọng trên bàn khách quý cũng đã rời khỏi bàn tiến hành màn mời rượu.



Nơi đầu tiên anh ghé chính là bàn của Trì Linh Đồng cùng với Trần Thần.





Trì Linh Đồng vội vàng đứng dậy vô tình tà váy kẹt vào khe ghế, cô cố gắng kéo thì liền nghe thấy tiếng của sợi thun cột vai áo văng ra ngoài, cả người đổ mồ hôi lạnh ngắt. Đúng lúc này hai vai của bộ lễ phục trở nên một cao một ngắn, cô cảm thấy lúc này đúng là hết cách cứu vãn rồi.



“Tôi là Bùi Địch Thanh của Hằng Vũ, rất vinh hạnh được biết các vị.” Một thân hình cao lớn đúng lúc đứng chắn trước mặt cô, che kín tầm mắt của người khác.



“Cảm ơn Tổng giám đốc Bùi.” Mọi người đều giơ ly lên, hướng về phía anh mà cạn sạch ly.



“Cái cô này cô mặc lễ phục kiểu gì vậy? Kiểu so le?” Nhạc Tĩnh Phương đứng ở phía bên kia, tiến tới liếc xéo Trì Linh Đồng một cái, rồi nói khẽ vào tai.



Mặt Trì Linh Đồng đỏ bừng lên: “Có lẽ là trào lưu mới của năm nay.”



Nhạc Tĩnh Phương nhướng mày: “Cái này sao giống áo cà sa của tăng nhân Tây Tạng hay khoác vậy?”



Trì Linh Đồng cảm thấy thất bại khóc không ra nước mắt.



Mấy vị khách khác sau khi mời rượu một vòng cũng quay trở về bàn mình tiếp tục chinh chiến.




Trì Linh Đồng liếc trộm thấy không có ai nhìn về phía này mới đi nhanh về phía toilet.



“Linh Đồng.” Mới ra khỏi sảnh tiệc đã có người ở sau lưng nhỏ giọng kêu tên cô.



Cô quay đầu lại thì thấy Bùi Địch Thanh mỉm cười hướng về phía cô quơ quơ sợi dây thun ở trong tay: “Còn cần cái này không?”



Cô xấu hổ quay người lại, nhắm mắt nói cảm ơn.



“Để tôi giúp cho.” Anh nhìn tổng thể bộ lễ phục của cô một cái rồi dẫn cô đi vào gian phòng dùng để hút thuốc, bên trong phòng vắng lặng, trên tường có một chiếc đèn treo tường màu vàng nhạt đang tỏa ánh sáng ngọt ngào khắp gian phòng.



“Xoay người lại.” Anh nắm lấy bả vai cô, cho cô quay mặt ra ngoài.



“Ừm.” Cô không được tự nhiên mà xoay người, cảm giác cả khuôn mặt nóng như lửa.



Anh nhìn cẩn thận từng chút rồi đem tóc cô kéo qua một bên, rồi không biết làm như thế nào đã tạo thành một chiếc nơ bướm ở sau lưng, đến cả sợi dây thun cũng quăng đi không cần dùng đến: “Tại sao lại không mặc đồ phù hợp với bản thân mình?”



Giọng nói của anh ấm áp phả lên cổ cô: “Được rồi.”



Lòng cô vô cùng thấp thỏm, từ từ xoay người lại, sau đó nâng làn váy lên ngắm nghía một chút cái bóng trên tường: “Anh cho là tôi muốn như này sao.”



“Ai, có thể thiết kế nhà cửa đẹp như thế mà lại không thể chỉnh sửa trang phục cho mình.” Anh nhẹ nhàng thở dài mà không hề biết vẻ mặt mình lúc này lại vô cùng dịu dàng.



“Tôi cũng không phải là thiên tài.” Trì Linh Đồng ngượng ngùng bẽn lẽn: “Cảm ơn Tổng giám đốc Bùi, vậy tôi……….về trước đây.”



“Nếu như không quá mệt thì buổi tối……..đi tản bộ ở bờ biển không?” Trong lòng anh không thể nào kiềm chế được sự kích động, không suy nghĩ nhiều mà đã thốt lên. Phía dưới làng du lịch chính là biển, vì là ở trong núi cho nên vào ban đêm nhiệt độ cũng giảm dần, đi bộ ngoài bãi biển sẽ vô cùng mát mẻ.



“Anh không phải xã giao cùng với các Tổng giám đốc khác sao?”



Anh khẽ mỉm cười: “Cái đó tôi tự có biện pháp. Sau khi tiệc tan đừng tắm vội, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”



“Ừm.” Cô nháy mắt, đi tới cửa, quay đầu lại dí dỏm khoát khoát tay với anh.



Bùi Địch Thanh cười cưng chiều một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay mình, lúc nãy giúp cô chỉnh trang lại lễ phục anh vô tình chạm vào da thịt mềm mại của cô, trên ngón tay cảm thấy vô cùng nóng bỏng, nơi cổ họng cũng cảm thấy mặc kẹt một cái gì đó mà hô hấp không thông.




Cô vẫn chỉ là một cô bé, anh còn chưa đến mức đó chứ?



Anh bật cười lắc đầu, từ trong túi móc ra một hộp thuốc, rồi rút ra một điếu để đốt, mặc cho khói thuốc quẩn quanh lấy mình, làm cho người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này.



Lúc Trì Linh Đồng quay trở lại thì có vài món ăn nữa đã được đưa lên, cô cầm đôi đũa gắp một khối gạch cua, Trần Thần ngồi bên cạnh thì khoe khoang hồi nãy vừa mới được bắt tay và kính rượu một kiến trúc sư nổi tiếng.



“Cô xem, cô xem, người kia.” Anh ta đẩy đẩy cùi chỏ Trì Linh Đồng.



Đôi đũa của Trì Linh Đồng run lên làm cho gạch cua rơi đầy ra bàn, cô tức giận nghiêng đầu qua bên anh ta: “Anh không có nhìn thấy tôi đang ăn cái gì sao?”



Trần Thần há miệng, mắt cũng trợn tròn nhìn về phía cửa: “Linh Đồng, đây…….đây mới đúng thật sự là mỹ nữ nha.”



“Có gì mà phải ngạc nhiên, hiện tại đi ngoài đường chỗ nào không gặp được mỹ nữ?” Trì Linh Đồng mặc kệ anh ta, giơ đôi đũa lên chuẩn bị gắp đồ ăn nữa.



“Cái này không giống, kìa………….nhìn đi.” Trần Thần lại gọi cô.



“Anh……” Trì Linh Đồng tức giận chau mày lại rồi ngẩng đầu lên.



Không chỉ là Trần Thần mà mọi khách khứa bên trong phòng tiệc cũng đều bị cô gái ở ngoài cửa hấp dẫn, vóc người cao gầy, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ngũ quan đẹp đẽ, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều hết sức phong tình. Bộ đầm dạ hội màu bạc được may khéo léo khoe tấm lưng trần gợi cảm, càng làm nổi bật lên thân hình trắng noãn của cô ta.



“Rất đẹp, có phải không?” Trần Thần lại hỏi.



Trì Linh Đồng không biết “Rất đẹp” là thể hiện cho mức độ nào, cô để ý cô gái đó ưu nhã đi về phía chủ tịch diễn đàn rồi đưa bàn tay ngọc thon thả nói: “Thật xin lỗi, máy bay bị trễ.”



Cô nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ta thì run lên, nó được làm bằng bạch kim 18k, trên mặt được khảm kín hồng ngọc còn viền thì được viền bằng kim cương. Trên mặt đồng hồ chỉ có bốn con số la mã. Nhìn qua có thể đoán được đây là đồng hồ Cartier phiên bản giới hạn cả thế giới chỉ có hai mươi chiếc, có được nó hẳn là một điều rất vinh dự.



Lúc Nhan Tiểu Úy nhìn thấy chiếc đồng hồ này thì liền nói với Trì Linh Đồng: “Tớ mà không ăn không uống, mỗi tháng bán hai mươi căn hộ thì cũng phải mười năm mới có thể tự mua cho mình một cái như vậy.”



Tóm lại chiếc đồng hồ này rất quý giá.



Các vị Tổng giám đốc tranh nhau bắt tay cùng mỹ nữ, mà vị mỹ nữ này lại có vẻ không yên lòng, đảo mắt quanh phòng một vòng rồi ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.




Rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên khi nhìn về phía hành lang.



Trì Linh Đồng nhìn theo ánh mắt của cô ra, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ, giống như chế giễu lại có vẻ giống như đã hiểu rõ.



“Địch Thanh, lâu lắm không gặp.” Cô gái cười đến động lòng người, chỉ là trong nụ cười đó có mang theo một chút hồi hộp.



“Sao cô lại tới đây?” Bùi Địch Thanh liếc nhìn Trì Linh Đồng một cái, biểu cảm có chút cứng ngắc.



“Chủ tịch Hàn mời em tới.” Nụ cười của cô ta không giảm: “Công việc ở Đại lục rất vất vả sao? Địch Thanh, nhìn anh có vẻ gầy hơn so với trước đây.”



“Tôi không thấy vậy.” Bùi Địch Thanh nhàn nhạt lên tiếng, giống như không có hứng thú với đề tài này.



Cô ta cúi đầu che giấu cảm giác mất mát ở trong mắt, nhẹ nhàng thở dài, lầm bầm hỏi khẽ: “Anh vẫn không thể tha thứ cho em?” Những lời này cô ta nói với Bùi Địch Thanh.



Trì Linh Đồng cùng với Trần Thần đều không nhìn được mặt của cô ta nữa thì mới thu hồi ánh mắt.



“Trai tài gái sắc trên tivi làm cho người ta cảm thấy không thật, bây giờ xuất hiện trước mắt mới biết, thật sự là rất đẹp mắt.” Trần Thần thở dài nói.




“Cái gì?” Trì Linh Đồng hỏi.



“Người có tài đều có mỹ nhân ôm trong ngực.” Trần Thần hâm mộ miêu tả.



“Không đúng.” Trì Linh Đồng không đồng ý với quan điểm của anh ta. Tại sao các Tổng giám đốc khác cũng giàu có, cũng tài giỏi nhưng mỹ nữ kia lại chỉ đối xử đặc biệt với Bùi Địch Thanh: “Nếu như Ngũ đại lang* không đi bán bánh hấp, nếu như anh ta có học thức, có nhiều tiền bạc, chỉ là bề ngoài hơi bình thường thì Phan Kim Liên* sẽ bị Tây Môn Khánh* đoạt đi sao?”



Mỹ nhân chân chính sẽ không chỉ ái mộ tài năng, cũng như chỉ đam mê sắc đẹp.



Trần Thần sững sờ: “Vậy………..cô phải đi hỏi Ngô Thừa Ân** đi.”



“Ngô Thừa Ân?”



“Không, không đúng, hắc hắc, là Thi Nại Am***, đối với văn học tôi không quá rành.”



Trì Linh Đồng liếc anh ta một cái: “Anh đúng là đem bộ mặt của người Trung Quốc vứt đi rồi, bốn tác phẩm kinh điển vậy mà anh lại lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia. Nếu như là bốn mươi tác phẩm thì không biết anh còn làm sao nữa?”



“Chớ có đánh trống lảng, chúng ta đang nói về đề tài trai tài gái sắc.”



“Cái này phải là trai tài mạo song toàn đi cùng với mỹ nữ thì mới tính là một cặp đẹp đôi.”



Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên phát hiện Bùi Địch Thanh cùng với cô gái kia đã đi tới một góc nói chuyện với nhau, hai người sóng vai, đồng hồ khảm kim cương dưới ánh đèn cùng nhau sáng rạng rỡ.



“Mau ăn đi, đồ ăn cũng đã nguội rồi.” Thời gian trôi qua rất nhanh cuối cùng thì món tráng miệng cũng đã được đưa lên.



“Mọi người nói ăn xong sẽ đi karaoke.” Trần Thần nói.



“Anh đi đi, tôi hát dở lắm, tránh để cho mọi người khỏi bị dọa. Tôi sẽ đi về phòng ngủ.”



“Cô lại kiếm cớ trốn tránh, không phải lần trước hát hay lắm sao.”



“Biết là lấy cớ còn hỏi. Chẳng lẽ tôi mặc nguyên bộ đồng phục học sinh này đi hay sao?” Trì Linh Đồng trợn mắt nhìn Trần Thần.



“Tôi.” Trần Thần vùi đầu xuống ăn tiếp: “Ngày mai trong buổi họp còn phải phát biểu, cô không đi vậy tôi cũng không đi.”



“Tùy anh.” Trì Linh Đồng nhanh chóng ăn xong món tráng miệng, khóe mắt để ý thấy Bùi Địch Thanh đang nhìn sang hướng này, cô làm bộ không nhìn thấy.



Lúc trái cây vừa lên, mọi người cũng đã ăn no nê, ai nấy tự do đi làm việc của mình. Trì Linh Đồng cùng Trần Thần tới muộn nhưng lại ra về sớm nhất.



Về đến trước cửa phòng, Trần Thần muốn nói chuyện với Trì Linh Đồng thì cô đã không lưu tình đóng cửa lại. Cô mở tivi lên, lấy áo ngủ ra đi tắm. Vì đây là khách sạn năm sao cho nên bồn tắm cực kỳ lớn, sau khi tắm xong cô bò lên giường thoải mái đi ngủ.



Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì trong đầu lại hiện lên lời hẹn của Bùi Địch Thanh. Nhưng lại có sự việc phát sinh đột ngột chắc Bùi Địch Thanh sẽ không trách cô thất hứa.



*Ngũ đại lang, Phan Kim Liên, Tây Môn Khánh: Nhân vật trong bộ truyện Thủy Hử



**Ngô Thừa Ân: Tác giả của bộ truyện Tây Du Ký



***Thi Nại Am: Tác giả bộ truyện Thủy Hử