Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 2 Chương 18




Edit: Thiên Kết



Bùi Địch Thanh giơ cánh tay lên, lau mồ hôi trên trán, nhiệt độ nước lúc này làm cho anh hài lòng. Một ống tay áo đã rơi xuống mu bàn tay, anh vừa đi vừa xắn lên: “Linh Đồng, áo len của em là cái trước hay là chui đầu? Nếu như là chui đầu, anh sẽ dùng kéo cắt bỏ, nếu không sẽ khi cởi sẽ đụng vào cánh tay bị thương. Không cho phép được đau lòng, về sau em muốn bao nhiêu cái anh cũng sẽ mua cho em…”



Cái gì? Người nào?



Trong phòng trống rỗng, trà trên bàn trà vẫn còn ấm. Anh mở cửa phòng khách ra nhìn một chút, lại đẩy cửa phòng ngủ chính, đi qua thư phòng, phòng bếp và ban công…Không khí yên tĩnh dị thường.



Môi anh mấp máy, xoay người chạy ra mở cửa chính, thấy đèn báo hiệu thang máy dừng ở tầng dưới cùng, anh sửng sốt, cô gái ngốc này không biết muốn đùa giỡn kiểu gì nữa đây? Anh vội vàng mặc áo khoác, cầm theo điện thoại di động, vừa vội vàng xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, vừa nhìn thấy số điện thoại, anh liền kinh sợ.



Trì Linh Đồng không nghĩ sẽ đi ra bờ biển.



Cô không nhớ đã xem một bài báo viết ở đâu, nói đạo diễn Trung Quốc có một vấn nạn rất lớn, nữ chính trong phim nếu như cứ đau lòng quá mức, thì luôn luôn chạy đến bờ biển, hướng về phía nước biển mịt mờ mà khóc lóc nức nở, giống như kiểu nó sẽ cho hiệu quả đặc biệt tốt. Đạo diễn nước ngoài xử lý những tình huống như vậy thông minh hơn nhiều, Trong bộ phim 《Tess》*, Tess bởi vì không thể gả được cho người đàn ông mà cô thương, cô núp ở trong chuồng bò sữa khóc nức nở, điều này rất tự nhiên giống như cuộc sống bình thường. Thời điểm con người khổ sở sẽ có tâm tình đi chọn khung cảnh? Mà Trung Quốc thì làm gì có nhiều biển như vậy?



*Tess: hay Tess of the d'Urbervilles: A Pure Woman Faithfully Presented, (tạm dịch là Cô gái dòng họ d' Urberville: Người phụ nữ chung thủy hiện diện), là một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Anh Thomas Hardy, được xuất bản lần đầu vào năm 1891. Tuy chiếm một vị trí quan trọng trong nền văn học Anh quốc, nhưng khi mới phát hành, cuốn sách nhận được nhiều ý kiến trái chiều từ phía dư luận bởi có vài chỗ trong sách đi ngược lại với dòng văn hưng thịnh của Thomas. Phiên bản nguyên gốc của Tess of the d’Urbervilles hiện đang được trưng bày tại British Library với tựa "Daughter of the d'Urbervilles. Ngoài ra, Tess of the d'Urbervillesđược đề cập đến trong tập truyện ngắn kinh dị của M.R. James (1904).



Trì Linh Đồng suy nghĩ bản thân mình là một người thô tục, cô hết cách rồi, sau khi cúp điện thoai, đầu óc vô cùng mơ hồ, cô không thể ở trong phòng thêm một giây phút nào hết, Vừa ra khỏi cửa, đi xuống theo con dốc lập tức thấy được biển.



Nếu là mùa du lịch, trên đường sợ là chật kín người đi tản bộ giống như nước thủy triều. Cô đi một hồi lâu, mới có một chiếc xe từ từ chạy qua người cô.



Trì Linh Đồng vuốt mái tóc nhờn bóng của mình, dựa người vào lan can.



Thật ra thì, trong lòng cô cũng chẳng hề có sóng biển cuồn cuộn.



Điện thoại là do Tống Dĩnh gọi tới, cô nghe được. Tống Dĩnh cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian đều là khóc, làm cho người khác thấy đau lòng. Chồng ra nước ngoài gần một năm, cô ta đột nhiên có thai. Nếu như khoa học kỹ thuật phát triển đến mức có thể tự làm cho t*ng trùng có thể vượt qua không khí đi tới tử cung, cô còn có thể cố gắng lừa gạt bản thân mình tin tưởng.



Nhà họ Bùi và nhà họ Tống đều có bối cảnh hết sức to lớn, là những gia đình giàu có lâu đời, truyền thông đều chằm chằm dòm ngó vào, nếu như chuyện này truyền ra, thì không còn gọi là chuyện xấu nữa mà đã trở thành chuyện đàm tiếu rồi.



Cô ta dĩ nhiên là sợ, cũng đương nhiên là muốn khóc, cũng tự nhiên sẽ nghĩ tới người đầu tiên mà cô ta muốn câu cứu, chính là người đã cùng cô ta vụng trộm nếm trái cấm kia.



Trì Linh Đồng không có cảm thấy ngoài ý muốn, có lẽ trong tiềm thức cô đã sớm có loại đề phòng này rồi. Cô cảm thấy buồn rầu nhiều hơn so với bị kích thích… Đó là loại đau thương chậm rãi, giống như nước ở dưới chân từ từ dâng lên qua mắt cá chân, rồi bao trùm qua đầu gối. Không phải là loại hoảng sợ giống như cơn lũ bất chợt ùa về.



Có một buổi chiều hoàng hôn mùa hè, cô nhìn thấy một đoàn làm phim đang quay ngoại cảnh. Nhân viên làm việc trong thời tiết nóng nực mồ hôi đổ ra như mưa, nam chính mặc một bộ quần áo dài, giống như một kẻ ngốc hướng về phía biển lẩm bẩm như niệm kinh. Đó là một phân cảnh, nam chính phải diễn nhiều lần. Đạo diễn không nhịn được mà nghiêm mặt, nam chính lại lập tức quay người sang chỗ khác lẩm bẩm. Sau đó cô lại thấy ở trên TV giới thiệu bộ phim này, hình ảnh cực đẹp, âm nhạc cũng hay, nam chính cũng không phải là lẩm bẩm, mà là dùng hết dũng khí nhiều năm, thổ lộ với nữ chính tình yêu trong lòng mình. Nữ chính ôm mặt khóc, Nhan Tiểu Úy nhìn thấy vậy cũng khóc, mà cô thì ôm bụng cười to.



Cái gọi là thấy tận mắt mới tin, mọi người nguyện ý tin vào hai mắt của mình, nhưng đôi mắt cũng có lúc sẽ bị lừa gạt? Chân tướng sự thật thì có mấy người biết?



Bùi Địch Thanh có thể vừa nắm tay cô, đi dưới cùng tán cây, lãng mạn, thuần khiết, xoay người một cái lại có thể cùng một người phụ nữ khác nằm chung trên một cái giường, mà người phụ nữ kia lại là chị dâu của anh.



Con người cuối cùng có bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu bẩn thỉu?



Trì Linh Đồng vỗ vỗ đầu, cô là người thông minh, nhưng cô cũng không nghĩ ra.



Có nhiều khi, yêu một người thì sẽ bị những lời ngon ngọt của đối phương làm cho cảm động, sẽ cho đó là thiên trường địa cửu, nhưng kỳ thật ngay cả chính bản thân cũng không biết giây phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.




Chân do đi nhiều đã tê dại, có mấy chiếc xe chạy ngang qua cô, mỗi một chiếc xe đi qua đều thả chậm tốc độ, chủ xe từ trong xe nhìn qua cửa kính kinh ngạc mà quan sát cô. Nếu như cô nhảy xuống biển tự vẫn thì sẽ trở thành tin tức nằm trên trang đầu của Thanh Thai, bọn họ sẽ nhất định bàn tán sôi nổi: a người phụ nữ kia, tối hôm qua tôi mới nhìn thấy, mùa đông ở Thanh Thai không quá thú vị, mà cô cũng không muốn trở thành gia vị của mùa đông này.



Trì Linh Đồng co rút khóe miệng, cô từ từ tăng tốc lên dốc đi ra đường lơn, khi đi tới đường Lâm Hải, liền phất tay bắt một chiếc taxi: “Đi tới Mỹ thực quán.”



Lúc này, Mỹ thực quán vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.



Trì Linh Đồng đi vào bên trong, giống như là ở giữa một nơi yên tĩnh quá lâu, cô có chút không thích ứng với môi trường huyên náo. Một người phục vụ dẫn cô đi vào phòng quản lý của Tiêu Tử Hoàn. Quần rượu mùa đông bông bán rất chậm, Tiêu Tử Hoàn rảnh rỗi, cho nên thời gian liền dư dả hơn.



“Ách, hôm nay chưa ăn no sao?” Tiêu Tử Hoàn vừa nhìn thấy Trì Linh Đồng liền vui vẻ.



Trì Linh Đồng trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đang ước mỗi người đến đây đều là thùng cơm, như vậy anh sẽ phát tài rồi. Mùi trong bệnh viện quá khó chịu, tôi chịu đủ rồi, liền muốn đi ra ngoài. Anh chứa chấp tôi một đêm, đưa tôi về đường Quế Lâm hay chỗ của Yên Nhiên đều được.”



Tiêu Tử Hoàn nheo mắt lại, chiếc bông tai trên tai phát ra ánh sáng dưới ánh đèn: “Đã xảy ra chuyện gì?”



“Anh là cảnh sát sao? Nếu như anh cảm thấy không có tiện, tôi sẽ đi.” Cô sẽ tự mình đi về nhà trọ của cô, nhưng chỉ sợ là Bùi Địch Thanh lúc này đã sớm ở đó đợi. Anh chắc chắn đã chuẩn bị một đống lý lẽ, tối nay cô không có tâm tình để nghe.



“Ah, em thật là chuyện bé xé ra to. Anh có gì mà không tiện, nha đầu Yên Nhiên làm sao mà chăm sóc nổi em, anh dẫn em về đường Quế Lâm. Để anh gọi cho dì Trương một cuộc điện thoại, cho dì ấy chuẩn bị phòng khách cho em. Em gái, bộ dạng này của em nhìn giống như một con mèo hoang nhếch nhác.”



Trì Linh Đồng không có phản bác, bởi vì Tiêu Tử Hoàn nói không có sai, cô hiện tại thật sự không có nơi để về giống như một con mèo hoanh. Nhà họ Tiêu, bởi vì cô đến mà đánh động tất cả mọi người.




Tiêu Tử Hoàn hỏi thăm tình trạng sức khỏa, dì Trương đi chuẩn bị phòng khách, lại giúp đỡ cô tắm gội.



Tâm nguyện chiều nay của cô coi như đã đạt thành, chỉ là người giúp cô không phải là Bùi Địch Thanh mà đổi thành dì Trương.



“Em gái.” Mẹ Tiêu cũng nhớ cô, cô tắm xong ngồi ở bên bàn đang uống sữa nóng thì mẹ Tiêu đi tới, vẻ mặt lo lắng: “Dư chấn bên ngoài rất mạnh sao? Có nhiều đồng chí bị thương không?”



Trì Linh Đồng cẩn thận từng li từng tí trả lời: “Cũng may, trước mắt chỉ có một mình cháu thôi.”



Mẹ Tiêu gật đầu một cái, rồi quan sát cánh tay cô, nhìn vô cùng cẩn thận, đột nhiên lông mày bà nhíu lại: “Đưa phim chụp đây, tôi coi một chút.”



“Mẹ, phim chụp một lát nữa con đưa cho mẹ, mẹ về phòng trước đi, có được không?” Tiêu Tử Hoàn nháy mắt với dì Trương.



Ánh mắt tĩnh lặng của mẹ Tiêu đột nhiên trở nên trấn tĩnh: “Không , cánh tay này được băng bó không đúng cách, nếu như không băng bó lại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”



Tiêu Hoa đi tới: “Di Phương, em cảm thấy có vấn đề thật sao?”



Mặt mẹ Tiêu bỗng sưng lên, giống như một cô gái giận dỗi, thân thể quay ngoắt một cái bỏ đi.



“Cha, cha thật sự tin lời mẹ?” Tiêu Tử Hoàn cười.



Tiêu Hoa nghiêm mặt nói: “Mẹ con chính là y tá trưởng khoa ngoại, đã tham gia không biết cuộc giải phẫu. Linh Đồng, ngày mai bác dẫn con đi chụp phim khác, Tử Thần cũng có một người bạn học chuyên khoa chỉnh hình, để cho cô ấy khám cẩn thận cho con một lần.”




Trì Linh Đồng nhìn cánh tay phải một chút: “Đây chỉ là gãy xương bình thường, sẽ không bị sao chứ?”



“Khám lại một lần nữa, không có việc gì thì càng tốt.”



Đúng vậy, Trì Linh Đồng gật đầu một cái, sau đó dì Trương dẫn cô trở về phòng ngủ cho khách.



Lời của mẹ Tiêu cô không để ở trong lòng, cánh tay bị thương này cô đã sớm không để ý tới, giờ phút này, nơi thật sự bị thương chính là tim của cô.



Phòng khách nhà họ Tiêu ở lầu hai, giường kê sát vào cửa sổ. từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ảo.



Cô lật người, hít vào một ngụm khí lạnh. Chỗ cánh tay, nhói lên một cơn đau.



Cô cắn răng, ra lệnh cho bản thân nhắm mắt lại. Đi cả đêm, cộng với mệt mỏi quá mức, thân thể cũng đã có mấy phần buồn ngủ.



Đột nhiên, thân thể trầm xuống, thật nhanh rơi xuống một cái vực sâu không đáy, cái gì cũng không nhìn thấy, cô muốn lên tiếng nhưng không thể, muốn nắm lấy cái gì đó để cho thân thể đừng rơi xuống, nhưng cánh tay lại không động đậy được.



Trong lòng vô cùng đau khổ, nước mắt vô thức chảy ra, cô mở mắt ra đã nhìn thấy tia sáng mặt trời.



Thì ra là mơ, cô thở phào một cái thật dài, một nửa bên gối đều đã ướt.



Tối qua Tiêu Tử Hoàn cũng ở lại nhà, sau khi ăn điểm tâm xong anh ta liền mang Trì Linh Đồng về bệnh viện, sau đó sẽ đi gặp bạn học Tiêu Tử Thần. Tối hôm qua Tiêu Hoa đã gọi điện thoại hẹn trước.



Trì Linh Đồng yên lặng ăn điểm tâm, một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: “Có thể để hai ngày nữa hay không, em chưa chuẩn bị xong.” “ Không cần lo lắng, bạn học của anh cả là người có chuyên môn giỏi, em cứ yên tâm.”



“Không phải em không tin y thuật của người đó, mà là…mấy ngày nữa đi.”



Tiêu Hoa nhìn cô một chút: “Được, nhưng không thể kéo dài, bỏ lỡ thời cơ thì sẽ phiền toái.”



Trì Linh Đồng gật đầu một cái.



Tiêu Tử Hoàn lái xe đưa cô đến bệnh viện, cô chỉ để anh ta đưa tới dưới lầu.



“Này. Anh có việc phải đi, nếu có chuyện cứ gọi điện thoại, anh dù bận cũng sẽ có thời gian cho em.” Tiêu Tử Hoàn không nói nhiều, sờ sờ đầu của cô rồi lái xe đi.



Trì Linh Đồng còn chưa đi lên bậc thang thì nhìn thấy một bóng người giống như phát điên từ bên trên lao xuống, một tay bắt lấy cánh tay trái của cô.



Cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú trước mắt giống như cả đêm mất ngủ, dưới mí mắt có một quầng đen, trong mắt vằn vện tia máu, đầu tóc rối bời không thành hình.



“Tìm một chỗ nào đó đi, Bùi Địch Thanh, chúng ta cần nói chuyện.” Cô nhắm mắt lại, giọng nói không mang theo bất cứ một tia cảm xúc nào.