Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1168: Vạn kiếp lôi trì





Nếu như vận dụng song chùy, mượn nhờ lực lượng của chùy, hắn có thể đánh ra ba kích, hoàn thành ba kích, nhưng mà, trừ kích thứ nhất hắn có thể khống chế ra, kích thứ hai, kích thứ ba, mình không cách nào nhắm chuẩn được, sau khi đánh ra ba kích, tác dụng không kém gì một quyền, Động Huyền Thần Quang sẽ bị tiêu hao hết, nhưng có một chỗ tốt, thân thể của hắn sẽ không trọng thương.

Đây chính là chỗ tốt do binh khí cường đại mang tới.

Đồng thời, hắn cũng ý thức được đây là vấn đề lớn nhất hiện giờ của mình, pháp lực không đủ.

Mà muốn gia tăng pháp lực, biện pháp tốt nhất đó là vượt qua hư không lôi kiếp, thành tựu Chân Tiên nghiệp vị, nhưng trong lòng của hắn có chút sợ hãi.

Thực sự sợ hãi, hư không lôi kiếp cũng không dễ độ như vậy, đặc biệt là hắn và Vương Xà, trên người dung hợp huyết mạch Thái Cổ hung thú, nhưng biểu hiện càng cường đại thì hư không lôi kiếp càng cường đại a.

- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, cái cổ khư đó có cái gì giúp chúng ta vượt qua hư không lôi kiếp vậy?

Nghe được Vương Xà nhắc tới vấn đề vượt qua hư không lôi kiếp, Chu Báo cũng bắt đầu không bình tĩnh.

- Ta nhận được tin tức là như thế này, trong cổ khư này có một tòa vạn kiếp lôi trì, nếu như có thể đạt được vạn kiếp lôi trì kia, như vậy...

- Vạn kiếp lôi trì? Ngươi xác định?

Ánh mắt Chu Báo lóe lên, sững sờ một chút, hắn biết rõ vạn kiếp lôi trì này, lai lịch đã được khảo chứng, không chỉ có thể trợ giúp người ta vượt qua lôi kiếp, trọng yếu nhất là, nó có thể biến thành động lực của Chí Tôn tiên khí, mà kiện Chí Tôn tiên khí này, nếu như được ghép vạn kiếp lôi trì vào, thời điểm vận dụng không cần nguyên khí của Bích Lạc Đại Thế Giới, vạn kiếp lôi trì có thể làm cho nó vận chuyển bình thường, thậm chí còn có thể mượn vạn kiếp lôi trì để phát động đại chiêu, nhưng cho tới nay, Chu Báo chỉ cho rằng vạn kiếp lôi trì chỉ là tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại từ trong miệng Vương Xà nghe được tin tức này, chuyện này đã làm cho hắn kích động.

- Không thể xác định, nhưng có khả năng!

Vương Xà nói lời này làm Chu Báo cảm thấy phiền muộn không thôi, nhưng cũng không còn cách nào, loại chuyện này đúng là không phải có được một tấm bản đồ là có thể xác định.

- Cửa vào cổ khư này đã bị ma thai chiếm đoạt làm sào huyệt, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Nhìn tấm bàn đồ này, Chu Báo từ trong cảm giác kích động bình phục lại và lâm vào trầm tư.

- Hơn nữa ma thai chiếm cứ hòn đảo này đã mấy năm ngắn ngủi, mà thứ này được truyền lưu tới nay, ngươi nói có phải là trò quỷ của Linh Tiêu Điện hay không, có phải là muốn chúng ta đi tầm bảo và lưỡng bại câu thương với ma thai, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi?

- Chuyện này có khả năng, nhưng không lớn.

Vương Xà lắc đầu, nói.

- Linh Tiêu Điện sẽ không làm chuyện này, đây không phải phong cách của bọn họ.

Nói đến đây, hắn suy nghĩ sâu xa.

- Cho dù là Ma Môn làm như vậy, Linh Tiêu Điện cũng không làm như vậy!

- Ngươi đúng là tín nhiệm lũ vương bát đản Linh Tiêu Điện đây!

Chu Báo cười nói.

- Tuy bọn chúng không phải là thứ tốt, nhưng mà...

Lời nói chưa dứt, liền ngừng lại.

- Vương gia, Chu đại nhân cầu kiến!

Thời điểm này, bên ngoài viện truyền ra âm thanh thông báo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://thegioitruyen.com

- Bảo hắn tiến vào đây!

Chu Báo thản nhiên nói ra.

Chu Sẹo đã trở thành cường giả Cửu phẩm, so với mấy năm trước, hắn trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn hắn lúc này, cũng có vài phần tư thái và tín niệm của kiêu hùng, nhưng hắn ở trước mặt Chu Báo, loại tư thái và tín niệm kiêu hùng này thu liễm đi rất nhiều.

- Hắc hắc, Vương gia, đại sự a!

- Đại sự, cái gì đại sự?

Chu sẹo liếc nhìn Vương Xà, trên mặt lộ ra vài phần do dự.

- Đừng chú ý tới hắn, nói đi, chuyện ngươi biết, Vương thủ tọa lại không biết sao?

- Hắc hắc!

Chu sẹo xấu hổ cười cười, từ trong lòng móc ra một vật, nâng lên trước mặt Chu Báo.

- Vương gia, nơi này có một phần địa đồ, nghe nói có quan hệ đến một chỗ cổ khư thời Thượng Cổ, bên trong tồn tại thiên đại chỗ tốt, hình như có thứ đồ vật gọi là vạn kiếp lôi trì!

- Cái gì?

Vương Xà và Chu Báo đều sững sờ, hai người cũng không nghĩ tới, không ngờ Chu sẹo lại mang tới tin tức này, hơn nữa trên tay cũng có một phần bản đồ.

Chu Báo nhiếp tấm bản đồ đó vào trong tay, trực tiếp mở ra, ánh mắt hai người nhìn vào, sắc mặt đều biến thành cổ quái, đặc biệt là Vương Xà, lộ ra vẻ buồn bực, bộ dáng có chút không ý tứ, chuyện này cũng hiểu được, vốn cho rằng mình có thiên đại bí mật muốn chia sẻ với Chu Báo, không thể ngờ chỉ trong chớp mắt, cái bí mật tuyệt đối này lại rơi vào trong tay thủ hạ của Chu Báo, hơn nữa còn có cả bản đồ.

- Ngươi từ nơi nào đạt được bản đồ này?

- Từ một tiêu cục đưa tới đây!

Chu Sẹo nói ra, đem chuyện này nói giảng lược lại, thì ra phần bản đồ này được một nhân vật thần bí đưa cho đệ nhất tiêu ở Giang Châu vận chuyển hàng hóa, giao một số tiền lớn, số tiền kia có thể nói là có khả năng so với toàn bộ số tiền mà cho tiêu cục làm được suốt hai trăm năm thành lập, đương nhiên không dám lãnh dạm, bọn họ cũng không dám lãnh đạm, đương nhiên khiến cho bên ngoài chú ý, Vũ Dương Đạo không có đạo phỉ, nhưng địa phương khác lại có, mà tiêu cục này không dám nói là mình sẽ không bị cướp.

Mà tiêu cục cũng không phải một nhà làm, trải qua một phen tranh giành, cuối cùng bị người của An Viễn Đường âm thầm cầm lấy, nhưng mà, khi An Viễn Đường cầm lấy, lúc này nghe được lời đồn đãi xôn xao, chính là tin tức về vạn kiếp lôi trì, đạt được tin tức này, Chu Sẹo đương nhiên không dám lãnh đạm, hắn nhanh chóng trở về Vũ Dương Lĩnh, đem đồ vật đưa tới, không thể ngờ là Vương Xà và Chu Báo đang bàn luận chuyện này!

Bất động thanh sắc nghe Chu sẹo giảng thuật, Chu Báo khoát khoát tay, ý bảo hắn xuống dưới, quay đầu nhìn Vương Xà hỏi.

- Ngươi thấy thế nào?

- Là bẩy rập!

Vương Xà có chút nhụt chí nói ra.

- Hoặc là nói, đây là mồi nhử, dùng vạn kiếp lôi trì làm mồi nhử, dẫn chúng ta đi tới tòa hoang đảo đó!

Chu Báo thản nhiên nói ra.

- Có lẽ bên trong cổ khư thật sự có thứ mà chúng ta muốn thì sao?

- Ý ngươi là...

- Đi xem a, dù sao cũng không có lỗ lả gì.

Chu Báo cười nhạt một tiếng.

- Động tĩnh đã lớn như vậy, nếu chúng ta không đi, chẳng phải làm người ta thất vọng sao?

- Như vậy, lúc nào lên đường?