Thông Thiên Đại Thánh

Chương 292: Hôm nay (Hạ)





Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt dữ tợn của Lý Tam Bảo toát ra một tia sát khí như thiêu đốt, quay người rời khỏi phòng.

- Đại nhân, chúng ta tiến vào Đoạn Long Than rồi!

Chiến thuyền rẽ nước tiến lên, Tiểu Báo Tử ngồi trên bảo tọa, rốt cục cũng tiến vào dòng chảy của Lạc giang, ở giữa lòng sông xuất hiện nhiều còn đất, ở ngay trước mặt.

- Mấy chiếc thuyền phía trước, là của Lý Tam Bảo sao?

- Đúng vậy!

Phía trước là ba chiếc thuyền nhỏ, dưới tốc độ nước chảy xiết, tốc độ cực nhanh, giống như trực tiếp xuyên thẳng qua dòng sông.

- Người đến dừng lại, nơi này là Đoạn Long Than, nếu tiến lên nữa, đừng trách chúng ta không khách khí.

Trên ba chiếc thuyền nhỏ này có khoảng mười người, nhưng trong tay của mười người này đều có cầm cung tiễn, mũi tên đã lên dây cung, đầu mũi tên trực chỉ chiến thuyền của Tiểu Báo Tử.

- Đại nhân.

Nhìn thấy người trên ba chiếc thuyển nhỏ kia, thần sắc Vương Thành biến đổi, đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhìn thấy dưới sông lóe lên tia lửa, hơn mười người xuất hiện ở bên cạnh thuyền, một người có thân hình cao lớn, diện mục dữ tợn, mặc lên người áo khoát màu đen, trong ngọn lửa, cười lạnh nhìn bọn họ, chính là thủ lĩnh thủy phỉ Đoạn Long Than Lý Tam Bảo, mà bên cạnh Lý Tam Bảo, cũng có một đám cung thủ, khác với người trên ba chiếc thuyền nhỏ là, những cung thủ này kéo căng hỏa tiễn trên dây cung.

- Vương thống lĩnh, ta với thủy quân Giang Thành của ngươi, nước sông không không phạm nước giếng, ngươi tới Đoạn Long Than của ta, có chuyện gì sao?

Lý Tam Bảo cười lạnh, lúc nhìn thấy Tiểu Báo Tử ngồi trên bảo tọa chỉ cách bãi cát chỉ ba mươi trượng mà thôi, khoảng cách như vậy, đối với cao thủ Tam Tứ phẩm mà nói, đã có thể nhìn thấy đối phương rất rõ ràng.

Lý Tam Bảo nhìn Vương Thành, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, chẳng qua khi khóe mắt của hắn liếc nhìn qua Tiểu Báo Tử đang nằm trên bảo tọa, ánh mắt của hắn mất tự nhiên.

- Vương thống lĩnh, xem ra ngươi và Lý Tam Bảo rất quen thuộc a?

- Chưa nói tới quen thuộc, đã từng quen biết thì bỏ đi!

Vương Thành nói ra.

- Lắm miệng hỏi một câu, ta giết hắn, sẽ kết thù với ngươi không?

- Đương nhiên là không!

Tinh quang trong mắt Vương Thành lóe lên, nói:

- Đại nhân muốn giết Lý Tam Bảo?

- Không chỉ là hắn!

Tiểu Báo Tử từ trên ghế đứng dậy, dù tuổi hắn không lớn, nhưng thể thể đã phát dục hoàn toàn, còn cao hơn Vương Thành đứng bên cạnh không ít, mà tiểu Độc cũng đứng lên, cũng không biết là cố ý hay vô tình, một cổ khí thế cuồng bạo từ trên người một người một sói phát ra, làm cho tất cả chiến thuyền, kể cả mặt nước chung quanh kêu lên "Lạp lạp lạp", mặt nước như sôi lên.

Gió cũng mang theo hơi nóng, giống như gió trong sa mạc, thổi qua mặt nước, làm cho Lý Tam Bảo đứng trên bãi cát nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng biến đổi.

- Đáng chết, thực lực tiểu tử này còn hơn Tam phẩm rất xa!

Cảm giác được khí thế trên người Tiểu Báo Tử, lại nhìn Ngân Lang yêu dị bên cạnh hắn, sắc mặt Lý Tam Bảo càng khó xem.

- Bắn tên!

Hắn quát lạnh một tiếng, lúc hắn ra lệnh, mười tên cung tuyển thủ đứng trên ba chiếc thuyền nhỏ đã bắn tên, bắn về phía chiến thuyền của Tiểu Báo Tử.

- Gào..

Tiểu Độc gầm lên một tiếng, thân thể lao nhanh về phía trước, không thèm để ý tới cung tên đang bay tới, lao thẳng về bãi cát trước mặt, mà Tiểu Báo Tử, nhìn cung tiễn đang bay tới thì cười lạnh, đưa tay trái lên, ba đoàn tiểu hỏa diễm từ nắm đấm hắn xuất hiện, xoay tròn quanh cổ tay của hắn, trong mắt chớp động quang mang kim sắc.

- Vương thống lĩnh, ngươi đứng nhìn là được rồi!

Tiểu Báo Tử nói với Vương Thành, khí thế nhàn nhạt bức thẳng về phái trước.

- Hôm nay, ta tới để giết người!

Lúc này hắn mới vừa đến Giang Thành, cho nên Tiểu Báo Tử muốn xâm nhập và lý giải xem những thủy phỉ ở đây hung hăng càn quấy đến thế nào, làm như vậy còn để cho bọn chúng biết, mình làm tân nhậm thống lĩnh thủy quân cũng không phải là trứng *** mềm.

Đương nhiên Tiểu Báo Tử cũng biết, trong thủy quân của mình nhất định là có tay mắt của thủy phỉ, cũng biết bọn chúng nhất định sẽ đem tin tức mình muốn tiêu diệt truyền ra.

Nhưng hắn không để ý, cũng không cần quan tâm.

Hắn cũng không cần nhờ vào tay của đám thủy quân dưới trướng tiêu diệt thủy phỉ giúp mình, sỡ dĩ đem toàn bộ thủ hạ đến đây, mục đích chính là cho bọn họ xem mình giết người.

Hắn và tiểu Độc liên thủ, đừng nói là giết một đám thủy phỉ làm mưa làm gió ở đây, cho dù gặp một cường giả Ngũ phẩm, hắn cũng có lòng tin giết được, mà trên đầu lĩnh thủy phỉ Lý Tam Bảo, hắn càng không để vào trong mắt.

Hiện tại tiến vào Đoạn Long Than, quả nhiên, đám thủy phỉ này đã sớm có chuẩn bị, một loạt tên này, xem như cảnh cáo.

Nhưng mà, thủy phỉ cảnh cáo còn chưa xong thì tiểu Độc đã từ trên thuyền lao tới, đánh thẳng vào Đoạn Long Than, mặt nước ba mươi trượng đối với nó giống như không tồn tại, ở trên không trung huyễn hóa ra một đạo hư ảnh, trong nháy mắt đã xông lên bãi cát, phóng thẳng tới những tên đạo phỉ đang cầm hỏa tiễn đang cười cười nói nói.

Tất cả những hỏa tiễn đều bị hư ảnh huyễn hóa của nó ngăn cản, hơn nữa vào thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng, đã lao tới trước mặt.

- Đáng chết!

Lý Tam Bảo tức giận mắng một tiếng, thời điểm thân hình tiểu Độc xuất hiện, hắn đã biết không tốt, lập tức vận dụng Kim Cương Thân, thân thể nhẹ nhàng lao về phía trước, đánh về phía tiểu Độc, đánh ra một quyền.

Thiên Tàn Quyền Pháp!

Nhất Quyền Toái Cốt!

Một quyền này, uy thế một quyền này không phải là toàn bộ thực lực của Lý Tam Bảo, nhưng lực đạo một quyền này đủ để phân kim toái thạch.

Nhưng tiểu Độc vốn không muốn lấy cứng đối cứng với hắn, ưu thế của nó là tốc độ, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Tiểu Báo Tử cũng phải tặc lưỡi cảm thán, nếu thế thì làm sao nhân vật như Lý Tam Bảo có thể hiểu được chứ?

Một quyền như thiên quân vạn mã kia lập tức đánh hụt, còn không đợi hắn biến chiêu, liền cảm giác cổ mình mát lạnh, đau đớn từ cổ truyền lên tận não.

- Ách!

Trong miệng hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng này mà thôi, tiểu Độc đã cắn đứt cổ của hắn rồi, đầu lâu của hắn bay lên. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Máu văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả bãi cát bên dưới.

Tiểu Độc chỉ một ngụm là cắn đứt đầu lâu của Lý Tam Bảo, cũng không có dừng lại, uốn éo thân thể, nhào vào đám thủy phỉ đứng cười nói xung quanh!

Tất cả đều diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức trừ Tiểu Báo Tử là có thể nhìn rõ ra, không còn người nào có thể nhìn rõ cả. Ngay cả đám đạo phỉ đứng bên cạnh còn chưa biết lão đại Lý Tam Bảo của mình đã chết, liền bị móng vuốt sắc bén của tiểu Độc lướt qua, mất mạng.