Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 28




"Bánh... Bánh bao chiên?"

Bác tài xế tưởng rằng tai mình đã bị lảng, chỉ có thể hỏi lại trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của bản thân.

"Đúng vậy, bánh bao chiên."

...

Bầu trời đêm sáng lấp lánh, vừa đẹp vừa thơ mộng đến lạ thường, Đường Tịnh Thi một phần không ngủ được, một phần vì muốn chờ đợi người ấy về nên đã muộn như vậy nên cô vẫn còn thơ thẩn ngồi trên mái nhà ngắm sao.

Đừng hỏi vì sao cô trèo lên đây được, dù sao cũng không khó khăn gì khi phòng bạn là tầng cao, có thêm một hành lang rộng, và cuối cùng là có thêm một chiếc thang nhỏ dựng kế bên.

Ngồi ngắm chưa được bao lâu, đằng xa đã thấy chiếc xe lớn dừng lại ngay trước cửa căn cứ nhỏ, bước xuống là người đàn ông cao lớn, tay cầm theo một bọc nhỏ, cô vừa nhìn đã thấy quen thuộc. Chẳng phải là của tiệm bánh bao chiên à? Hóa ra người kia thật sự không nói dối, hắn đi mua về thật kìa...



Nhưng chưa kịp để cô hoàn hồn, người phía dưới đã lớn tiếng gọi tên cô:

"Đường Tịnh Thi, cô định ban ngày làm cảnh sát, ban đêm hóa ăn trộm à? Trèo lên mái nhà làm gì vậy?"

Đường Tịnh Thi bị réo tên, luống cuống đến không dám thở mạnh, cho dù biết người phía dưới sẽ không nhận ra mấy chi tiết nhỏ như vậy, nhưng cô phải bấu chặt chân mình vào mấy tấm ngói mới có thể không bị rớt xuống. Trong cơn hoảng hốt của chính mình, cô nói:

"Ngắm... Ngắm sao... Tôi chỉ lên đây ngắm sao thôi mà..."

Chẳng mấy chốc, Lục Cảnh Nghi đã từ dưới mặt đất chạy lên trên mái nhà cùng với cô, mà những binh sĩ còn lại cũng theo những tiếng động nhỏ ở trển mà ngóc đầu lên, khi không cũng trở thành quần chúng ăn dưa trong cuộc nói chuyện của hai người.

Vẫn may, Kha Vu phát hiện kịp thời, bởi vì chức vụ không nhỏ, một lời nói ra đã đem hơn mười người có suy nghĩ hóng hớt phải bỏ chuyện về phòng ngủ. Xong xuôi mọi chuyện, Kha Vu cũng không nhịn được mà ngó lên mái nhà một chút...

Dù sao thì, vẫn mong chuyện tình của hai người có một cái kết thật đẹp...

...

Hai tuần sau đó, dựa vào thông tin trên tài liệu của Lục Lăng gửi cho Lục Cảnh Nghi, hắn cùng những người có mặt đã dường như có thể tự tạo ra một cái bẫy chờ đợi sự xuất hiện của gián điệp, tất nhiên bẫy này cần sự trợ giúp của Vương Tiêu.



Lần này tới nhà thị trưởng họ Vương đúng lúc hắn mới đi họp hội đồng trở về, cả người tản ra hơi thở của sự mệt mỏi. Nhưng vừa thấy cô cùng thống tướng Lục, trên môi anh ta đã trưng ra nụ cười vui vẻ như tiếp đón những người bạn lâu rồi không gặp.

Người giúp việc vẫn là bà lão già hôm ấy, lần này cũng xem như là tái khám cho bà ấy, so với lần trước, cổ họng đã không còn viêm nhiễm nữa, tuy rằng vẫn chưa thể nói hoàn chỉnh, nhưng đã có thể tập phát ra âm thanh chữ được rồi.

Bà lão nắm tay, dùng giấy viết ba chữ cảm ơn cô, ngoài mặt Đường Tịnh Thi vẫn nhả nhặn mỉm cười với bác ấy, song nội tâm đã cảm nhận được điều gì đó sai khác.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn nhạy cảm như vậy, Đường Tịnh Thi cả một buổi hôm ấy, cho dù tay vẫn đang ghi chép lại cuộc hội thoại giữa Lục Cảnh Nghi và Vương Tiêu, nhưng trong lòng đã đem linh hồn của mình phiêu dạt phương trời nào. Thẳng cho đến khi gần ra về, Lục Cảnh Nghi lắc lắc tay cô, cô mới dường như quay trở về.

Chẳng qua, Đường Tịnh Thi vẫn chưa muốn nói gì, cho đến khi ngồi lên xe trở về, trong chiếc xe chỉ có Kha Vu làm tài xế, cô cùng Lục Cảnh Nghi đều ngồi ở phía dưới, một mảnh trầm mặc khó nói xuất hiện trong ô tô, bầu không khí này... Có vẻ như không ổn lắm.

Thật lâu sau, khi chiếc xe đã lăn bánh chạy nửa chặng đường, Đường Tịnh Thi mới cầm cuốn sổ ghi chép ra, bắt đầu bấm bút, trong giọng nói có chút khẩn trương, cô nhìn hai người, sau đó mới bắt đầu tường thuật những gì mình nghĩ vu vơ bấy giờ.

"Hai người... Có cảm thấy gì bất thường về bà giúp việc trong nhà của thị trưởng Vương hay không?"

"Bất thường?" Hai người còn lại không hẹn cùng đồng thanh đáp lại cô.

"Đúng vậy, thuốc của tôi kê đơn ngày hôm đó đủ để giúp cho bà ấy hoàn toàn hết viêm nhiễm và có thể nói chuyện bình thường trong vòng mười ngày rồi. Nhưng hôm nay đã ngót nghét nửa tháng, khi tôi kiểm tra lại, vết viêm nhiễm tuy không còn, nhưng mà tốc độ phục hồi này căn bản là mới lành chưa đến một ngày..."

Lục Cảnh Nghi cười cười, chăm chú lắng nghe câu chuyện của cô, còn Kha Vu khẳng định đã nhìn lại cô bằng con mắt hoàn toàn khác. Quả nhiên ban đầu là cậu đã đánh giá thấp khả năng nhìn nhận vấn đề của quân y này, cô không chỉ có chuyên môn y khoa giỏi mà ngay cả đôi mắt quan sát và khả năng suy luận cũng không thể chê được.

"Vậy thì nói lên được điều gì? Có thể bà lão ấy là người không muốn uống thuốc, hoặc công chuyện bận rộn nên đã quên mất liều lượng mấy ngày thôi." Lục Cảnh Nghi so với Kha Vu vẫn còn bình tĩnh chán, hắn hỏi, nhưng bên cánh môi vẫn giữ nụ cười ẩn ý.

"Bởi vậy nên tôi mới kiểm tra vỏ thuốc trong căn nhà... Trong thùng rác, ngoài vỏ thuốc tôi đã kê đơn, còn có thuốc trợ thính... Tôi có thể thề rằng bản thân đã không kê thêm loại thuốc này... Mà tai của bà ấy không có vấn đề gì hết, tôi đã kiểm tra rồi."

"Ý cô là sao?" Kha Vu thả chậm tốc độ chạy của chiếc xe, yên tĩnh lắng nghe màn suy luận của quân y nhỏ.

"Lục thống tướng, ngài có phải đã biết gì rồi đúng không?" Đột nhiên, Đường Tịnh Thi đảo mắt nhìn sang người đàn ông đang nở nụ cười bên cạnh, ánh mắt lam nhạt của hắn cũng đang nhìn cô một cách chăm chú.

Đột nhiên bị ném một củ khoai nóng vào người như vậy, Lục Cảnh Nghi lại chẳng hề hấng gì mà đáp:

"Cũng không tồi đâu... So với những quân y trước kia có ích hơn rất nhiều."