Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 29: Dục vọng






Bọn họ cùng đi trượt tuyết, trước kia khi đi du lịch ở Thụy Sĩ Chương Hồi đã từng trượt tuyết cùng bạn bè, nhưng đây là lần đầu tiên của Kinh Linh.

Chương Hồi dạy anh cách trượt trên mặt đất một lúc, sau đó hai người đứng trên sườn núi không quá cao, Kinh Linh không dám cử động mạnh nhưng khi nhìn từng người từng người bên cạnh cứ trượt xuống, trong mắt anh tràn ngập khát vọng. Chương Hồi đứng bên cạnh cổ vũ mà nhìn anh, sau đó hắn nói “Anh ở dưới đó đợi em.” rồi vô cùng ngầu mà trượt xuống.

Chương Hồi đợi mình ở dưới, Kinh Linh nghĩ.

Bỗng nhiên cả người anh tràn ngập dũng khí, anh hít sâu một hơi rồi trượt xuống, toàn bộ quá trình anh không dám thở quá mạnh, nhưng vẫn cảm thấy niềm vui sướng như được bay lên.

Anh còn hoàn hảo dừng lại ở bên người Chương Hồi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng mà vui vẻ. “Em làm được rồi!”

Chương Hồi giơ ngón cái lên với anh, cười nói. “Bé tinh linh nhà chúng ta cuối cùng cũng biết bay rồi.”

Kinh Linh lại thử thách với mấy sườn núi chênh vênh khác, anh cùng Chương Hồi trượt cùng nhau vài lần, bỗng nhiên anh nhớ tới một câu vô cùng quê mùa “bỉ dực song phi”, bị sốc bởi chính suy nghĩ của mình khiến anh chẳng may không phanh được mà té ngã.

(“Bỉ dực song phi”: thành ngữ mô tả hai chú chim bay liền cánh, thường để ẩn dụ cho cặp đôi luôn sát cánh bên nhau)

Cũng may là ngã ở nơi khá bằng phẳng, Chương Hồi nâng anh dậy, sau khi xác nhận anh không bị thương thì nhìn vẻ ngây ngẩn của anh mà cười. “Đồ ngốc.”

“Đồ ngốc” Kinh Linh tỉnh táo lại trừng mắt nhìn hắn rồi không nói gì xoay người rời đi, Chương Hồi cho rằng anh ngượng hoặc là đang giận dỗi, không ngờ Kinh Linh chỉ đi tìm một chỗ nhiều tuyết, anh nắm chặt chút tuyết tạo thành một quả bóng không quá cứng rồi ném về phía hắn, nhìn qua trông như một đứa nhỏ đáng yêu muốn trả thù.

Chương Hồi bị sự đáng yêu của anh lây sang, hắn cũng muốn chơi đùa mà nặn bóng tuyết ném vào người anh, hai người chơi đùa như trẻ nhỏ quên cả thời gian.

Buổi tối hai người cùng đi tắm suối nước nóng, sau khi dội qua người Chương Hồi thoải mái mà cởi áo tắm ra bước vào suối, Kinh Linh nhìn Chương Hồi để lộ toàn bộ phần lưng và mông rắn chắc cùng với đôi chân dài đầy cơ bắp ra, anh cảm thấy vừa khẩn trương mà lại thẹn thùng đến mức nắm chặt áo tắm.

Sau khi tiến vào suối nước nóng Chương Hồi thấy Kinh Linh vẫn chần chừ ở phía trên, hắn trêu anh. “Đến lúc này rồi mà vẫn còn ngượng sao?”

Kinh Linh nhớ tới cảnh mình sụp đổ mà chủ động cởi áo tắm ra trước mặt Chương Hồi, nhưng hiện tại trong lòng anh lại chỉ tràn đầy ngọt ngào và thẹn thùng.

Anh cởi áo tắm trên người mình ra bước đi từng bước tiến về phía Chương Hồi, bước xuống suối, anh chủ động dựa vào người Chương Hồi, cánh tay dán lên cánh tay hắn.

Hơi nước làm cho không gian riêng tư này trở nên ái muội hơn, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên theo làn nước, vẻ mặt Chương Hồi vô cùng thích ý, còn khuôn mặt trắng nõn của Kinh Linh lại vì nóng mà hồng hào hẳn lên.

Không biết là chân ai chạm vào ai trước, Kinh Linh cũng không biết làm thế nào mà mình lại khóa ngồi lên người Chương Hồi được, bàn tay Chương Hồi ở dưới nước kéo mông anh lại gần hắn.

Hai người dựa trán vào nhau, hô hấp của Kinh Linh không an ổn cho lắm, anh nói với Chương Hồi. “Nóng quá.”

Người đẹp ở trong ngực khiến Chương Hồi càng thêm thích thú. “Thế làm sao bây giờ?”

Giọng nói Kinh Linh như đang làm nũng. “Em không thở được.”

Chương Hồi cười một chút, sau đó hôn lên nốt ruồi bên má anh, lại chuyển qua chóp mũi, cuối cùng ngừng lại trên môi anh.

“Vậy thì để anh giúp em.”

Tay Kinh Linh không tự giác mà ôm lấy Chương Hồi, ngón tay anh bấu chặt lên phần cơ lưng rắn chắc của hắn, lần đầu tiên anh thử đáp lại đối phương.

Môi Chương Hồi lưu luyến với môi anh, sau đó dường như không thỏa mãn mà khẽ cắn xuống môi dưới hơi mở ra của Kinh Linh, đầu lưỡi của hắn thừa thời cơ mà lẻn vào.

Hắn không ngờ Kinh Linh sẽ chủ động đưa đầu lưỡi ra cẩn thận đáp lại hắn, cơ bắp Chương Hồi cứng lên, hắn hơi mở mắt ra liền thấy gương mặt đỏ bừng của anh mang theo bọt nước cùng với đôi mi nhè nhẹ run trên đôi mắt nhắm chặt.

Hắn khẽ cười rồi kéo tay anh lại vuốt ve, động tác mang theo dục vọng.

Kinh Linh cảm nhận được một thứ cứng rắn nóng rực đang chọc vào bắp đùi mình, lúc này không có quần áo, anh chỉ có thể dùng thân thể cảm nhận được hắn thật rõ ràng và đối diện với dục vọng của hắn.

Mãi đến khi bị Chương Hồi hôn đến mức sắp hít thở không thông hắn mới buông anh ra, sau đó bước ra khỏi suối nước nóng.

Kinh Linh hoàn toàn mất hết sức lực dựa vào bên vách suối, lần đầu tiên trên mặt anh nhuốm màu của tình dục, ánh mắt anh di chuyển nhìn theo Chương Hồi như một chú mèo không ý thức được sự quyến rũ của bản thân.

Hai người họ thuê một khu nghỉ ngơi riêng dành cho gia đình, cho nên ngoài hai người ra thì chẳng có ai khác.

Chương Hồi lõa lồ toàn bộ thân thể dưới ánh trăng và đèn, ánh sáng chiếu lên những giọt nước trên người hắn phản chiếu lại các thớ cơ bắp lực lưỡng tràn ngập hơi thở nam tính, thứ ở giữa hai chân kiêu ngạo đứng thẳng, nhìn qua hơi hung hãn mà tràn ngập uy hiếp.

Hắn mặc áo tắm vào rồi ngồi xổm bên bờ ôn nhu vẫy tay với Kinh Linh. “Lại đây nào.”

Kinh Linh phải dùng rất nhiều sức lực mới đến được bên Chương Hồi, anh ở trong nước ngước nhìn lên, thanh âm vừa lười biếng vừa ấm ức. “Em không đứng lên được.”

Vì thế hắn bế anh lên dùng khăn bọc lại thật kỹ rồi ôm về phòng.

Đêm an tĩnh có thể nghe được cả tiếng gió thổi, mà trong nhà lại tràn ngập tiếng hơi thở nóng rực triền miên bên nhau.

Một đôi chân trắng nõn đặt trên tatami như không chống đỡ được nữa mà trượt xuống, nhìn qua còn có bàn tay mạnh mẽ của một người đàn ông nắm lấy mắt cá chân gầy gò của anh.

Tay Kinh Linh không tự chủ được mà di chuyển trên tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, môi bị hôn thành màu đỏ quyến rũ.

Ánh mắt anh đã mê man nhuốm màu dục vọng.

Môi răng của người đàn ông lưu luyến xuống cổ và xương quai xanh của anh, cả người anh trần trụi bị đè lên tatami, phần dưới của hai người cọ xát vào nhau qua phần áo tắm đã mở rộng của Chương Hồi.

Cổ Kinh Linh không nhịn được mà ngửa ra đằng sau tạo nên một đường cong duyên dáng, Chương Hồi ngẩng đầu lên khỏi xương quai xanh của Kinh Linh, nương nhờ ánh trăng chiếu vào mà dùng ánh mặt nóng rực nhìn dáng vẻ của anh.

Anh chau mày, đôi mắt nửa híp có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của hắn, môi anh đỏ lên, gương mặt cũng ửng hồng, hô hấp loạn nhịp, cả người hoàn toàn chìm trong dục vọng.

Chương Hồi vén phần tóc trước trán anh ra đằng sau để lộ ra vầng trán đầy đặn, hắn ôn nhu đặt một nụ hôn lên thái dương anh, phần thân dưới lại dùng chút sức cọ sát.

Thanh âm Chương Hồi khàn khàn cũng ngập trong dục vọng. “Em đồng ý không?”

Ánh mắt Kinh Linh dần tỉnh táo trở lại, anh mê man mà lại thâm tình nhìn người đang nằm trên người mình, cánh tay chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ hắn, động tác muốn nói cho hắn hết thảy rằng chỉ cần anh muốn làm gì em cũng đều nguyện ý.

Tay Chương Hồi luồn xuống phía dưới cầm lấy thứ đó của cả hai, hai người rên lên cùng lúc, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ giao hòa với nhau cứ quẩn quanh giữa buổi đêm an tĩnh.

Sau một phen mây mưa, Kinh Linh đã hoàn toàn không có sức lực, tóc anh ướt hết, áo tắm trên người cũng hỗn loạn, cả người cuộn tròn trên tatami, đến cả ngón chân cũng run rẩy.

Chương Hồi rửa tay sạch sẽ xong thì trở về nằm bên người Kinh Linh, ôm chặt anh vào trong ngực.

Căn phòng bỗng nhiên trở nên an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.

Kinh Linh bỗng nhiên mở miệng. “Rõ ràng là có thể, vì sao anh không làm?”

Chương Hồi cười ra tiếng, hắn vỗ mông Kinh Linh như vừa phát hiện ra điều gì đó. “Thì ra bảo bối lại thèm muốn đến thế sao?”

Anh ấy gọi mình là gì cơ? Bảo bối? Thật là vừa ngại ngùng lại vừa ngọt ngào… Vì thế anh lại rúc sâu vào trong lồng ngực Chương Hồi thêm một chút.

Chương Hồi nhìn phản ứng của anh là biết bé tinh linh nhà hắn lại ngượng rồi, vì thế cũng không trêu anh nữa. “Ở đây không có đồ, anh sợ làm đau em.”

Kinh Linh phản ứng một chút, ý thức được hắn nói về vấn đề gì lại càng thêm ngượng, giống như hai người đã hẹn trước sẽ làm một số chuyện khó nói vậy.

Nhưng làm gì cũng được, chỉ cần đối phương là Chương Hồi thì anh đều nguyện ý.

Lắng nghe tiếng trái tim an ổn của Chương Hồi, anh dần dần chìm vào mộng đẹp.

Chương Hồi cảm nhận được hô hấp của Kinh Linh trong lòng mình đã dần trở nên có quy luật, hắn sờ sờ khuôn mặt rồi hôn lên nốt ruồi trên mặt anh. Không phải là hắn không muốn, nếu như không phải vì những hành động của Nozawa hôm trước đã dọa đối phương sợ thì tối nay hắn đã không màng thế sự mà muốn ăn anh.

Nhưng mà, làm sao hắn có thể không quan tâm đến những thương tổn mà bảo bối của hắn đã phải chịu được?

Hắn thở dài ôm lấy người trong lòng rồi cũng chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, hai người đi ngắm núi Phú Sĩ(1).

(Núi Phú Sĩ: Ngọn núi cao nhất Nhật Bản và là biểu tưởng của đất nước này.)

Bọn họ quả là may mắn, thời tiết hôm nay rất đẹp nên có thể thấy rõ toàn bộ hình dáng của núi Phú Sĩ.

Kinh Linh giới thiệu với Chương Hồi. “Người ta nói nếu cầu nguyện với núi Phú Sĩ thì sẽ thành hiện thực.”

Chương Hồi vốn dĩ đang ngắm cảnh, sau đó lại nhìn về phía anh, hắn cảm thấy làn da của anh cũng trắng nõn như tuyết trên đỉnh núi vậy.

“Vậy em đã từng cầu nguyện chưa?”

Kinh Linh lắc đầu, anh chưa từng ước gì cả.

Nơi này đối với anh coi như là về thăm chốn cũ. Lần đầu tiên đến đây anh vô cùng hưng phấn, khi đó đã là tháng tư, nghe nói đó là thời điểm đẹp nhất trong năm, cả ngọn núi đầy màu sắc, phía trên đỉnh là tuyết trắng xóa, dưới chân núi lại là hoa anh đào nở rộ.

Nhưng ngày anh đi hôm đó lại có rất nhiều sương mù, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng hình mờ mờ của ngọn núi, cũng vì thế mà mất cả hứng cầu nguyện.

Sau đó anh cũng tới đây vài lần, nếu không phải vì công việc thì cũng là đi cùng Nozawa, nhưng anh lại càng chẳng có tâm tình gì mà cầu nguyện.

Chương Hồi cười nói. “Vậy giờ em có thể cầu nguyện rồi, núi Phú Sĩ đang nhìn em đấy.”

Kinh Linh cũng cười, anh nhắm mắt lại, nghiêm túc mà thành khẩn.

Chương Hồi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lời cầu nguyện của anh hắn mong anh sẽ cầu cho mọi thứ đều bình an trong những năm tháng sau này, và cũng mong bé tinh linh của hắn mỗi ngày đều vui vẻ hơn.

Sau khi Kinh Linh mở mắt ra, Chương Hồi hỏi anh. “Em ước gì thế?”

Ánh mắt anh trở nên tinh nghịch, cười cong cả mặt mày.

Cậu bạn nhỏ nhà hắn càng ngày càng đáng yêu rồi, Chương Hồi nghĩ.

Anh lấy máy ảnh ra nói với Chương Hồi. “Nguyện vọng của em là muốn được chụp ảnh cùng Chương tiên sinh và núi Phú Sĩ, không biết có thể thành hiện thực không nữa.”

Chương Hồi cưng chiều cười nhìn anh. “Núi Phú Sĩ nói, được.”

Kinh Linh sắp xếp chân máy ảnh rồi chạy bước nhỏ về phía Chương Hồi. Sau đó bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người được chụp lại, cánh tay Chương Hồi quàng qua vai Kinh Linh, hai người cười vô cùng ôn nhu phía trước núi Phú Sĩ.

Thực ra nguyện vọng của Kinh Linh không phải điều này, Chương Hồi cũng biết, nhưng nếu bé tinh linh nhà hắn muốn giữ phần bí mật nhỏ này thì hắn cũng giả vờ như mình không biết gì vậy.

Sau đó khi Kinh Linh xin quẻ ở thần xã(2) lại xin được quẻ đại cát, đây là lần đầu tiên anh lấy được quẻ đại cát, những lần trước tốt lắm cũng chỉ được cát mà thôi.

(Thần xã: Đền thờ thần đạo, là tín ngưỡng và tôn giáo của Nhật Bản.)

(Đại cát: Vô cùng tốt)

Kinh Linh hưng phấn đưa cho Chương Hồi xem, Chương Hồi cười nói. “Giỏi quá.”

Vì thế Kinh Linh chắp tay trước ngực, thành khẩn lặp lại nguyện cầu của mình trước núi Phú Sĩ vừa nãy.

Anh hy vọng Chương Hồi, người anh yêu, năm tháng bình an, mọi việc trôi chảy, mãi mãi hạnh phúc.

Mặc dù hạnh phúc của hắn có thể sẽ chẳng liên quan gì đến anh, mặc dù có thể anh sẽ phải đau khổ, nhưng chỉ cần Chương Hồi hạnh phúc thì đã quá tốt rồi.

……

Chú thích:

(1) Núi Phú Sĩ

chapter content



(2) Thần xã

chapter content



Edit H khó quá cíu với ;;v;;