Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 50: 50: Cút Ra Ngoài






Ánh trăng ngoài cửa sổ ảm đạm.

Đường Tú Linh không nhìn thấy được sắc mặt của người đàn ông.

Nhưng mỗi động tác của anh đều không hề thương tiếc.

Rõ ràng cơ thể ôm nhau nóng như lửa, nhưng Đường Tú Linh chỉ cảm thấy cả người mình lạnh giá.

Cập nhật sớm nhất tại.

Tất cả những gì ngăn cản đều bị lột ra, Đường Tú Linh cầm tay Trương Tử Trạch.

"Tổng giám đốc Trương, anh còn chưa có nói cho tôi biết mật khẩu của thẻ, vụ giao dịch này còn chưa hoàn thành đâu."

Trương Tử Trạch cảm thấy tim mình bị đâm một phát thật mạnh.

"Đường Tú Linh, cô đúng là đê tiện đến mức làm người ta thấy buồn nôn."

"Tổng giám đốc Trương, chẳng phải đây là điều anh muốn thấy sao? Bây giờ tôi phải bán thân mới có thể kiếm tiền sống qua ngày, anh đã trả thù thành công rồi."

Giọng điệu Đường Tú Linh bình tĩnh.



Một động tác của Trương Tử Trạch lại làm Đường Tú Linh đau đến mức phải hét lên.

"Mật mã là ba số không ba số một."

Trương Tử Trạch lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó lại là những chuyển động nông sâu, Đường Tú Linh không hề thấy thoải mái.

Cô cảm thấy người mình vừa đau lại vừa khó chịu, động tác của người đàn ông căn bản không có sự yêu thương, có chỉ hành hạ vô tận.

Sau khi kết thúc, Đường Tú Linh chỉ có một cảm giác là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Người đàn ông bật đèn và đi thẳng vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Trương Tử Trạch quấn khăn tắm bước ra, không hề nhìn Đường Tú Linh.

"Bán cũng đã bán xong, cô cầm lấy tiền và thẻ lập tức cút ra ngoài!"

Trong lòng nhói đau, Đường Tú Linh cúi đầu cầm từng cái quần áo mặc lên người.

Cuối cùng, Đường Tú Linh cầm tiền và thẻ nhét vào trong túi xách của mình trong ánh mắt chế giễu của Trương Tử Trạch.

Đường Tú Linh đi rồi, Trương Tử Trạch lại cảm thấy tim mình dường như thủng một lỗ lớn.

Bất kể làm gì, trái tim này dường như vẫn không được lấp đầy.

Đêm khuya, Đường Tú Linh gọi xe quay về bệnh viện.

Cô không đi tới phòng bệnh của Bối Bối ngay mà tìm một chỗ ở tầng một của bệnh viện, ngồi xuống và lặng lẽ rơi nước mắt.

Buổi tối, trong bệnh viện rất vắng người nhưng vẫn có bệnh nhân cấp cứu và y tá, bác sĩ đi qua đi lại.

Nhưng tất cả mọi người lại không hề quan tâm tới một người phụ nữ đang rơi nước mắt.

Trong bệnh viện ngày nào chẳng có người đau khổ, suy sụp, rơi nước mắt vì chuyện kẻ còn người mất.

Đường Tú Linh chẳng qua chỉ là một thành viên bình thường trong đám người khóc nức nở kia.

Không ai quan tâm vì sao cô khóc, cũng không ai quan tâm cô rốt cuộc đã từng trải chuyện gì.

Mãi đến tám giờ sáng, Đường Tú Linh mới đứng lên.

Cầm tấm thẻ mà mình đã phải bán thân để đổi lấy, Đường Tú Linh đi tới quầy thanh toán để nộp viện phí cho Bối Bối.

Nếu cô biến thành ma quỷ trong địa ngục mà có thể cứu được Bối Bối về, vậy cô sẽ lập tức đi làm ma quỷ.

Ngay cả khi chẳng thể tìm được đường sống, cô vẫn không già mồm cãi láo mà không cần tiền của Trương Tử Trạch.



Cho dù Trương Tử Trạch khiến cho cô phải sống thảm như bây giờ, cô cũng không có tư cách để tự ái.

Nhưng vừa nghĩ tới ngài Tần giúp đỡ cô nhiều như vậy, nghĩ tới bây giờ cô có thể làm liên lụy tới ngài Tần, trong lòng Đường Tú Linh lại thấy rất áy náy.

Đường Tú Linh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho thư ký Trần.

Lần này không có ai nghe máy.

Cô lại gọi thêm nhiều lần vẫn không có người nghe.

Đường Tú Linh chợt hiểu ra, ngài Tần thật sự gặp phải chuyện lớn rồi.

Đường Tú Linh muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ lại không hề có manh mối nào.

Không thể dừng kế hoạch đưa Bối Bối ra nước ngoài được, Đường Tú Linh lại liên lạc với bệnh viện bên Mỹ.

Trương Tử Trạch không lừa cô, trong thẻ này đúng là có mười lăm tỷ.

Cô nộp tiền nằm viện cho Bối Bối hết một trăm năm mươi triệu.

Số tiền còn lại, cô muốn đưa Bối Bối sang Mỹ để được điều trị tốt hơn.

Cuộc thương lượng với bệnh viện bên Mỹ rất thuận lợi.



Chuyện Đường Tú Linh cần quan tâm là nói chuyện chuyển viện với bệnh trong nước.

Với tình trạng của Bối Bối bây giờ luôn phải có nhân viên y tế theo dõi, đặc biệt là quá trình ra viện đến lúc lên máy bay.

Vậy nhất định phải được bệnh viện trong nước phối hợp.

Trước đó, ngài Tần nói anh ta đã dặn dò người phía dưới thu xếp chuyện này.

Nhưng bây giờ ngài Tần đã xảy ra chuyện gì đó, Đường Tú Linh chỉ có thể tự mình tìm viện trưởng nói chuyện.

Đường Tú Linh cho rằng chuyện này sẽ không quá rắc rối, nhưng cô tuyệt đối không tưởng tượng được.

Viện trưởng từ chối Đường Tú Linh, thậm chí không đưa ra một lý do nào, Đường Tú Linh bị đuổi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng.

Ban ngày Tiểu Sương ở lại trong phòng bệnh với Bối Bối, Đường Tú Linh thậm chí không dám quay về phòng bệnh.

Cô sợ Tiểu Sương phát hiện cô mất đi công việc ở MU.

Đường Tú Linh đờ đẫn ngồi ở quán cà phê bên ngoài suốt một đêm mới chợt giật mình, gương mặt lập tức trắng bệch.

Không ngờ cô lại quên uống thuốc tránh thai khẩn cấp.

Đường Tú Linh hoảng loạn chạy tới hiệu thuốc.

Mãi đến khi uống thuốc vào trong bụng, Đường Tú Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đã là sáu giờ chiều, Đường Tú Linh quyết định qua club sớm.

Cô không có quan hệ lại đắc tội Trương Tử Trạch.

Đường Tú Linh nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ cần tìm một chỗ đựa vững chắc hơn Trương Tử Trạch, Bối Bối mới có cơ hội sống sót.


Nhưng đây chính là nhà họ Trương, ai dám đắc tội chứ?

Đường Tú Linh không tìm được cách nào, cô lùi một bước nghĩ, nếu tìm được một người có quan hệ với bệnh viện giúp đỡ, có phải cô sẽ có hy vọng đưa Bối Bối đi hay không?

Với suy nghĩ như vậy, Đường Tú Linh tới club lúc bảy giờ, cô nói với chị Lưu về yêu cầu của mình.

"Chị Lưu, em muốn đưa con gái em ra nước ngoài để chữa trị.



Em đã gom đủ số tiền bên Mỹ yêu cầu rồi.





Nhưng bây giờ bên phía bệnh viện trong nước bọn họ lại không đồng ý cho chuyển viện.



Em muốn tìm một người có thể giúp em về phương diện này."

"Bình thường hơn tám giờ sẽ có khách lần lượt tới đây.



Đến lúc đó chị thấy ai có thể giúp em trong chuyện này, chị sẽ bảo em qua."

Đường Tú Linh cảm kích cảm ơn.

Cô mặc quần áo, trang điểm xong, sau đó chờ tin tức tốt của chị Lưu.

Khoảng tám rưỡi, chị Lưu đi tới trước mặt Đường Tú Linh.

"Bây giờ ở phòng 1007 tầng mười có một người đàn ông trung niên tên là Đoàn Tinh Trì.



Đoàn thị đầu tư và quản lý rất nhiều bệnh viện, em có thể nhờ ông ta giúp đỡ.



Nhưng tổng giám đốc Đoàn là kẻ háo sắc.



Tiếu Tiếu, em nhờ ông ta giúp đỡ thì phải lấy lòng ông ta đấy."

Đường Tú Linh tất nhiên hiểu được ý của chị Lưu.



Đoàn Tinh Trì không phải là Phan Uy Long.



Với Phan Uy Long, cô có thể giả vờ làm người đẹp lạnh lùng, chơi tình thú với tổng giám đốc Phan.

Nhưng con người Đoàn Tinh Trì chỉ thích hưởng thụ, nói cách khác, cô có thể phải bán thân.

Nhưng dù sao cô cũng bị Trương Tử Trạch ép bán.

Chỉ là lại bán một lần mà thôi, cô cần gì già mồm cãi láo.

Cứ kéo dài nữa, kết quả của Bối Bối chính là chờ chết.




Cô chắc chắn phải đưa Bối Bối ra nước ngoài làm phẫu thuật!

Có lẽ hiệu quả không tốt bằng để Trương Đình Vỹ làm phẫu thuật, nhưng ít ra cũng có một hy vọng.

"Chị Lưu, chẳng qua là lấy lòng một người đàn ông mà thôi.



Ông ta muốn em làm gì, em sẽ làm cái đó.



Bây giờ em làm gì có tư cách đòi giữ mặt mũi nữa."

Đường Tú Linh được chị Lưu dẫn tới phòng của Đoàn Tinh Trì.



Khác với hôm qua, trong phòng Phan Uy Long không có người khác, chỉ còn chờ một mình Đường Tú Linh tới trò truyện, chơi trò tình thú.

Mà trong phòng riêng của Đoàn Tinh Trì còn có ba cô gái khác.

Ba cô thì có tới hai cô được Đoàn Tinh Trì ôm trong lòng, một đám người đang cười đùa, Đoàn Tinh Trì còn tùy tiện hôn lên mặt của hai cô ấy.

Về phần một cô khác vừa nhảy vừa cởi quần áo trước mặt Đoàn Tinh Trì, có thể thấy quần áo trên người cũng sắp cởi xong rồi.

Đường Tú Linh đến lại khiến bầu không khí trong phòng chợt yên tĩnh trong giây lát.

"Tổng giám đốc Đoàn, đây là em gái mà tôi mới mời được, chính là một tuyệt phẩm đấy.



Tổng giám đốc Đoàn có muốn làm quen một chút không?"

Đoàn Tinh Trì tùy ý liếc nhìn Đường Tú Linh rồi ánh mắt sáng lên, sau đó hỏi đùa.

"Có phải tuyệt phải hay không, cứ phải làm mới biết được.



Cô em này tên gì vậy?"

"Tổng giám đốc Đoàn, ngài cứ gọi em Tiếu Tiếu là được ạ."

Đường Tú Linh cười quyến rũ với Đoàn Tinh Trì.



Cô đi tới bên cạnh Đoàn Tinh Trì, sau đó cúi người kéo tay Đoàn Tinh Trì lại.

"Tổng giám đốc Đoàn, Tiếu Tiếu ngưỡng mộ ngài lâu rồi.



Tối nay, ngài có thể để Tiếu Tiếu được tiếp xúc gần gũi với ngài không?"

Đoàn Tinh Trì lại thích người đẹp làm nũng với mình, thích người đẹp nói ngưỡng mộ mình.

Ông ta mới chẳng thèm quan tâm trong lòng những người đẹp rốt cuộc suy nghĩ thế nào.



Dù sao, chỉ cần ném tiền ra, những người phụ nữ này chỉ biết ngoan ngoãn quỳ ở dưới chân của ông ta, sau đó lấy lòng ông ta.

Cô gái trước mặt có dáng người tuyệt đẹp, khéo ăn nói khiến Đoàn Tinh Trì thầm cao hứng.



Ông ta vừa dùng sức, Đường Tú Linh đã bị Đoàn Tinh Trì kéo ngồi lên trên người.

Hai cô gái khác bị đẩy sang hai bên.

"Tiếu Tiếu, nếu em ngưỡng mộ tôi mà chỉ nói thôi là không được, con gái phải chủ động một chút mới tốt."

Đoàn Tinh Trì nói xong, dùng ngón tay điểm vào má mình, ra hiệu cho Đường Tú Linh hôn.

Đường Tú Linh biết đây là cơ hội của cô.

Cố nén cảm giác buồn nôn, Đường Tú Linh chậm rãi ghé tới gần má của người đàn ông.

Nhưng cô vừa mới tới gần, lại nghe có giọng một người đàn ông vọng tới.

"Tổng giám đốc Đoàn, ông đúng là có phúc lớn, trái ôm phải ấp mà mỗi em đều xinh đẹp như vậy.



Tổng giám đốc Đoàn có muốn giới thiệu cho tôi một em không?"

"Bác sĩ Ryan, tôi chờ rất lâu, cuối cùng cậu đã tới rồi."

Chắc có chuyện quan trọng, Đoàn Tinh Trì không còn hứng thú chơi đùa với phụ nữ nữa.



Ông ta đẩy Đường Tú Linh ra.


Đường Tú Linh cúi thấp đầu.



Cô căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Trương Đình Vỹ đang đi tới.



Những người phụ nữ khác trong phòng đều ngoãn ngoãn ngồi ở một bên.

Trương Đình Vỹ không phát hiện ra một trong những người phụ nữ ở đây là Đường Tú Linh.



Anh ta lười biếng ngồi dựa vào sofa, sau đó cười nói.

"Tổng giám đốc Đoàn, có rất nhiều người tìm tôi tới làm phẫu thuật, chỉ duy nhất có giá của ông là có thành ý nhất.



Nhưng tôi vẫn còn không dám tin, ông thật sự quyết định cho tôi 10% cổ phần của Đoàn thị chỉ để tôi làm một cuộc phẫu thuật sao?"

Đoàn Tinh Trì rót một chén rượu cười.

"Bác sĩ Ryan, so với chết, tiền lại tính là gì chứ? Đám người trong nhà tôi đều mong tôi chết.



Cho dù tôi có chuẩn bị chu đáo, nhưng tôi cũng không dám bảo đảm có người giở trò trong quá trình làm phẫu thuật cho tôi hay không.



Nhưng bác sĩ Ryan lại khác.



Sau lưng cậu là nhà họ Trương, người khác không uy hiếp được cậu.



Quan trọng hơn là cậu làm phẫu thuật chưa từng thất bại, tôi bỏ ra 10% cổ phần để cứu về cái mạng của tôi, rất đáng giá."

"Thứ tiền này, tôi kiếm về lúc nào chẳng được.



Nhưng mất mạng rồi, vậy chính là để cho kẻ thù của tôi cười, giẫm lên trên mộ của tôi."

Trương Đình Vỹ cười to.



Anh ta tất nhiên không thiếu tiền.

Nhưng người này có thành ý mời anh ta tới làm phẫu thuật như vậy, anh ta sẽ không từ chối.

"Tổng giám đốc Đoàn, nếu vậy, tôi đồng ý làm phẫu thuật cho ông, ông cứ thu xếp thời gian là được.



Mấy ngày tới, tôi sẽ nghiên cứu về ca bệnh của ông."

Hai người đàn ông bắt đầu nói nói cười cười.

Sau khi uống rượu một lúc, Đoàn Tinh Trì nhìn về phía đám phụ nữ trong phòng.

"Bác sĩ Ryan, chỉ có hai chúng ta uống rượu thì có ý nghĩa gì chứ? Cứ để mấy cô ấy tới cho sôi động một chút, cậu thấy thế nào?"

Trương Đình Vỹ gật đầu.



Đoàn Tinh Trì nhìn về phía Đường Tú Linh.

"Tiếu Tiếu, em nhảy một bài cho bác sĩ Ryan của chúng ta xem.



Tôi còn chưa biết em nhảy thế nào đấy."

Cơ thể Đường Tú Linh cứng đờ.



Cô bất lực đứng lên, sau đó đứng ở giữa phòng.

Đôi mắt Trương Đình Vỹ như lập tức đông cứng lại..