Thư Ký Lâm, Tôi Thích Em

Chương 32:




Hôm nay có một tên giám đốc họ Trần nào đó đang gào thét ai oán với đống công việc bị đẩy từ cao tầng Lục thị xuống. Vốn anh định chạy theo nhà họ làm cu li sẵn đi hóng hớt nhưng Lục Cảnh Ngôn biết ý đồ của anh, chặn chân bằng đống công việc siêu to khổng lồ. Hôm nay Lục Cảnh Ngôn và Lâm Lạc đi đăng ký kết hôn rồi thử váy cưới.

Tại cục dân chính, Lục Cảnh Ngôn chau mày nhìn tờ phiếu điền thông tin, kết hôn có cần rườm rà như vậy không? Lâm Lạc tưởng hắn hối hận mới nhìn hắn bằng ánh mắt rất nhiệm màu.

"Anh hối hận à?"

"Không. Chỉ là thấy kết hôn thôi còn rắc rối."

Lâm Lạc đỡ trán. Được rồi, ngày thường xử lý công việc quy mô cực lớn để bây giờ điền vào ô phối ngẫu thôi cũng thấy rắc rối.

Cô văn thư nhìn hai người trước mặt, một nam nhân như tượng tạc cùng một nữ nhân xinh đẹp khí chất bỗng cảm thấy ngưỡng mộ. Đúng là nồi nào úp vung nấy.

Đợi tầm 30 phút, chụp ảnh, tuyên thệ, cả hai chính thức nhận được hai quyển sổ màu đỏ chói. Vốn hắn muốn nhờ người làm cho nhanh nhưng bà xã hắn muốn trải qua một lần trọng đại như bao người khác nên đành chiều lòng.

Ở cục dân chính, người ta đến kết hôn có, ly hôn có nhưng chưa có cặp nào nổi bật như hai người họ. Ai cũng thầm nghĩ "Đúng là ông trời tác hợp."

Hắn đưa cô đến một studio váy cưới cực kì lớn, nhìn những bộ váy trắng tinh trong tủ kính, hai mắt cô sáng lên. Cô đi một vòng studio, bỗng dưng muốn mặc thử mỗi bộ váy một lần.

Lục Cảnh Ngôn ngồi trên sofa lật giở mấy tờ tạp chí, thỉnh thoảng tay nhìn đồng hồ rồi gõ trên điện thoại mấy chữ. Các cô nhân viên đứng tụm lại hẳn một góc nhìn người đàn ông phong độ khí chất ngời ngời mà trong lòng gào thét.

Lâm Lạc chau mày nhìn người đàn ông của mình bị ngấp nghé, thỉnh thoảng có một cô nhân viên lại đến hỏi hắn có cần gì hay không. Cô nhếch môi sải bước đến chỗ hắn ngồi phịch xuống bên cạnh hắn.

"Sao vậy?"

"Không muốn cưới nữa."

Hắn chau mày nhìn cô.

"Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ, anh xem nhân viên ở đây bị anh câu hết rồi."

"Ghen sao?"

"Không thèm ghen."

Hắn bật cười ôm lấy cô vào lòng nhéo nhẹ cái má đang phụng phịu ra vì giận của cô.

"Giấy chứng nhận kết hôn cũng có rồi, không trả lại được."

"Ly hôn."

Cuối cùng phải dỗ dành cô, cho người đuổi hết mấy cô nhân viên kia đi thì cô mới hết giận được.

Trên tầng hai bước xuống một người đàn ông hơi thấp, mái tóc dài nghệ sĩ được buộc lại phía sau lưng. Ông ta bước đến chỗ Lục Cảnh Ngôn.

"Hey, Edward, lâu rồi không gặp."

"Chào Arthur."

Đó là nhà thiết kế Arthur nổi tiếng châu Âu được Lục Cảnh Ngôn mời về. Ông ta nhìn qua Lâm Lạc đang hiếu kì rồi vỗ vai Lục Cảnh Ngôn.

"Đây là vợ cậu sao? Đúng là tuyệt sắc giai nhân."

"Ừ, là vợ tôi, Lâm Lạc."

Ông ta nhìn Lâm Lạc rồi bắt tay chào xã giao.

"Phải nói tôi thật sự tò mò về phu nhân của Edward, không biết là thần tiên chốn nào để cậu ấy phải đích thân mời tôi thiết kế váy cưới."

Lâm Lạc tất nhiên là biết Arthur, là một nhà thiết kế người Pháp gốc Trung, nổi danh trên sàn chữ T quốc tế với phong cách độc đáo đậm nét hiện đại lẫn văn hoá Trung Quốc. Nhưng không thể nghĩ được váy cưới của mình là do chính ông ấy thiết kế.

Tấm màn trắng được giật xuống, trong phòng, một bộ váy cưới phải nói là đẹp kinh diễm nhất sừng sững đứng đấy. Bộ váy cưới trắng tinh khiết, điểm xuyết hàng nghìn viên đá quý lấp lánh. Toàn bộ nhân viên đều kinh ngạc nhìn chiếc váy này, phải nói nếu một studio nào sở hữu được nó chắc chắn danh tiếng lẫn thương hiệu sẽ bước được một bước dài. Tuy nhiên bây giờ toàn bộ người ở đây mới biết chiếc váy cưới kia là thiết kế riêng và thuộc quyền sở hữu của ông chủ tập đoàn Lục thị. Vậy là Lục Cảnh Ngôn kết hôn rồi? Tất cả tò mò vị tiểu thư khí chất xuất trần kia là ai.

Lâm Lạc được mời vào phòng thử váy cưới, Lục Cảnh Ngôn cũng được mời đi thay đồ vest.

Hằng ngày, hắn đều mặc vest đen, tủ quần áo cũng chẳng có màu nào sặc sỡ. Hôm nay hắn khoác lên bộ vest trắng khiến không ít người phải há hốc mồm. Nếu bình thường nhìn hắn hoàn toàn lạnh lùng, cấm dục thì hôm nay lại giống như bạch mã hoàng tử.

Hắn ngồi xuống sofa trò chuyện cùng Arthur, Lâm Lạc cũng từ phòng thử đồ bước ra. Chiếc khăn voan trắng phủ trên đầu cô nhưng không che được khuôn mặt xinh đến hoa nhường nguyệt thẹn mà càng làm cho cô có chút gì bí ẩn cùng thuần khiết.

Váy cưới ôm lấy cơ thể cô, cực kì tôn lên vòng một đầy đặn và chiếc eo nhỏ nhắn. Lục Cảnh Ngôn ngây ngốc nhìn cô cười thật tươi bước đến chỗ mình quên cả việc đỡ tay cô.

Cho đến khi Lâm Lạc bước đến trước mặt hắn, cau mày gõ nhẹ vào ngực hắn hắn mới kịp hoàn hồn. Cô dâu của hắn xinh đẹp nhất trần đời.

"Anh thấy thế nào?"

"Bà xã anh đẹp nhất."

Tất cả nhân viên studio đều tập trung lại nhìn cặp đôi trời sinh này. Một số người lấy điện thoại ra chụp ảnh liền bị vệ sĩ của Lục thị chặn lại. Họ nhìn hai người trước mắt mà chỉ hận tạo hoá hình như đã đập toàn bộ tinh hoa vào họ.

Trần Mạc Vỹ cuối cùng cũng mò tới, nhìn hai người anh anh em em tình tứ trao nhau ánh mắt ngọt ngào say đắm mà suýt mù mắt.

"Aiyo, Lâm đại mỹ nữ, nhìn em xem, hệt như công chúa vậy."

Cô nhướn mày nhìn Lục Cảnh Ngôn sắp sửa ra tay với tên lắm mồm kia.

"Cậu làm xong việc rồi hả?"

"Chưa, nhưng cũng muốn nhìn bạn mình đi thử đồ cưới."

"Nhìn rồi, về đi."

"Cậu keo kiệt, tôi nhìn có mất miếng thịt nào của cậu?"

"Cậu có tin cậu nhìn vợ tôi chút nữa ngay hôm nay tôi đá cậu khỏi Lục thị hay không?"